Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 315: Lãng phí phát huy

"Để tôi tới thử trước!''

Một tu sĩ thân thể tầng thứ nhất, đạp nước mà đến, nhằm về phía cửa ánh sáng, kết quả là bị đâm sầm rơi mất một cái răng.

Rất nhiều tu sĩ đều muốn phá cửa đi vào, kết quả đều chuốc lấy thất bại.

Có người dùng cơ thể chạm vào, có người dùng công kích, dùng tiên pháp, dùng trận pháp...

Đều lần lượt thất bại, từ đầu thì cuồng nhiệt, sau đó dần dần uể oải, mọi người bắt đầu suy xét đến cách phá vỡ cục diện.

Đám người An Lâm nhân cơ hội này tạm thời bất động đợi thời cơ, nhắm về phía cửa ánh sáng.

Trên gạch đen của hắn, có hai Điền Linh Linh và Bạch Linh Xà đang đứng, còn bảy người khác đều ngự kiếm bay về phía trung tâm mặt hồ, vỏn vẹn tám tu sĩ Kỳ Dục Linh. Không có ai rảnh rỗi ngăn cản đội hình tiểu đội hùng hậu này, ngay cả Huyết Thần và Lang Thần, cũng đều duy trì im lặng.

Ba nhẫn giả luôn núp trong tối đợi thời cơ, giờ phút này trầm mặc không nói, âm thầm nuốt nước miếng.

Theo sự khởi động của ngọc phù tiến vào cửa áng sáng, thời gian chưa tới mười giây.

"Có phải đám tu sĩ kia đều có ngọc phù hay không?''

Hồ Trời rơi vào cảnh im lặng khác thường, mọi người đều mở to hai mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

"Ngọc phù có thể khiến tu sĩ vào trong thông đạo di tích không gian!"

Liễu Thiên Huyễn gật đầu, lấy ngọc phù ra, kề sát vào cửa ánh sáng thúc giục nguyên khí chuyển động.

Hai mắt Ám Hắc Lang Thần bùng nổ cơn khát máu mãnh liệt, phạm vi gió đen lan rộng ra bốn phía, uy thế vô cùng bá đạo hoàn toàn giải phóng ra ngoài.

"Liễu học tỷ, chị mang Điền Linh Linh và Bạch Linh Xà vào trước đi.'' An Lâm dẫn đầu nói trước.

Rốt cuộc di tích dị không rộng lớn bao nhiêu? Hiện trường lập tức sẽ có câu trả lời.

Chỉ một thoáng, cửa không gian phát ra ánh sáng màu trắng rực rỡ, thân thể Liễu Ngàn Huyễn hóa thành rất nhiều chấm sáng, bị hút vào bên trong cửa ánh sáng.

Không hề biết tình hình bên trong lăng mộ Thủ Dương, cần một người có thực lực cường đại dẫn đầu đi vào, còn thực lực yếu một chút, cũng cần phải nhanh chóng đi vào, tránh ở bên ngoài phát sinh nhiều chuyện xấu.

Bấy giờ chỉ cần không phải kẻ ngốc đề có thể hiểu rõ chuyện đang xảy ra.

Thân thể Bạch Linh Xà biến mất trong cửa ánh sáng, Điền Linh Linh nhìn về phía An Lâm với vẻ lo lắng.

Lúc này, Bạch Linh Xà đã khởi động ngọc phù.

"Tiếp tục đi, chúng tôi cản ở ngoài." An Lâm bình thản mở miệng.

"Tu sĩ loài người kia, giao ngọc phù ra đây nếu không sẽ chết!"

Ở trong mắt hắn, đó chỉ là vài tên tu sĩ Kỳ Dục Linh, muốn giữ mạng, tất nhiên nên biết lựa chọn.

Trong khoảng thời gian ngắn, không ai nghĩ rằng mấy tu sĩ như An Lâm sẽ sống được, hai đại năng Kỳ Hóa Thần, hai mươi mấy cường giả Kỳ Dục Linh tập trung vây đến, sức mạnh tạo thành một đại quân quá đáng sợ!

Cùng thời khắc đó, nhẫn giả, chiến sĩ gien, Vu tộc lánh đờ, bầy sói, Huyết Vương... Toàn bộ lực lượng các thế lực từ sau lao lên đánh về phía đám người An Lâm.

Rõ ràng đây là Thái Cực Hấp Linh trận và Hoàng Viêm Kim Lôi trận mà Hiên Viên Thành và Hứa Tiểu Lan bố trí từ trước, trận pháp này đã bị Hiên Viên Thành thu vào trong đĩa bát quái trong thời gian ngắn, sau đó thiết lập trước cửa ánh sáng.

Ám Hắc Lang Thần giận tím mặt: "Muốn chết!"

Nó vừa dứt lời, chúng cường giả biết thời gian cấp bách, càng nhân tiện bắt đầu dốc hết sức tấn công!

Điền Linh Linh cắn răng, bắt đầu khởi động ngọc phù.

Điền Linh Linh đã tiến vào cửa lớn không gian, sau đó là hai người Hồ Quán và Diêu Minh Hi.

Công kích vô cùng lớn mạnh khiến trận pháp bị rung động mãnh liệt.

"Ầm ầm ầm... " Ngũ Quang Thập Sắc.

Cùng lúc đó, Huyết tộc cũng lười nói tiếp, trực tiếp cầm huyết mâu trong tay mang theo tơ máu ngút trời đánh về phía đám người An Lâm.

Thế lực khắp nơi nhìn thấy trận pháp lớn mạnh khí thế tranh đoạt thiên hạ đến tận cùng này, vẻ mặt đều lộ ra sự hốt hoảng.

Ngay cả Huyết Thần và Ám Hắc Lang Thần cũng có vẻ mặt không thể nói lên lời.

"Trận pháp này có năng lượng không cao, chúng ta càng công kích, năng lượng của nó càng giảm nhanh!'' Hai mắt Ám Hắc Lang Thần lóe lên tia kỳ lạ, lúc này mở miệng nói.

Ngọc phù chỉ còn lại bảy, số lượng có hạn, bây giờ còn quản được chuyện gì khác, lấy được một cái thì một cái!

Ngọn lửa nóng bỏng và sấm vàng vô tận thổi quét bốn phía, không gì có thể chống đỡ, trực tiếp đánh lui thế tiến công của đại quân! Đứng đầu là Huyết tộc Đỗ Khắc và Ám Hắc Lang Thần cũng bị năng lượng kinh khủng này tấn công lùi ra sau liên tục.

Ầm ầm! Một trận pháp khổng lồ xuất hiện xung quanh cửa ánh sáng!

Hiên Viên Thành lấy một cái đĩa bát quái ra.

Đợi hai người Hồ Quán và Diêu Minh Hi tiến vào cửa lớn không gian, năng lượng của trận pháp phòng ngự cũng sắp hết, mỏng manh như tờ giấy, lúc nào cũng có thể bị phá vỡ.

An Lâm nhìn thoáng qua bốn người còn lại, cười nói: "Tiếp theo ai đi trước?"

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Tiểu Lan nở nụ cười thản nhiên: "Đừng nghĩ rằng tôi không biết tâm tư nhỏ bé kia của cậu."

Ba người còn lại cũng nhìn An Lâm mỉm cười.

An Lâm có chút ngượng ngùng gãi đầu: "Vậy thì... Mọi người làm một trận hả?''

"Đã sớm ngứa tay, nghĩ rằng bọn tôi dễ bắt nạt ư?"

Đường Tây Môn cười sảng sảng, trường kiếm đã cầm trong tay.

"Muốn giữ lại người sống không?'' Hiên Viên Thành rút trường kiếm mang phong cách cổ xưa ra, mở miệng hỏi.

"Bọn họ đều muốn đoạt bảo, yên tâm mà làm đi, không phạm pháp đâu." An Lâm khẽ cười nói.

Một thế hệ Đại Năng kỳ Hóa Thần, lại bị bất ngờ ngã xuống.

Cường giả vô số thế lực cũng kinh hãi, thân thể Lang Thần bị chém thành hai mảnh hoàn toàn!

Máu tươi bắn tung tóe trong không trung.

"Xoạt xoạt... "

Một tia máu tóe ra, tuôn trào từ đầu đến đuôi của Lang Thần, nhìn rất ghê người.

Ám Hắc Lang Thần mở to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ không thể tin, trong miệng ngâm nga: "Điều này sao có thể... Rõ ràng ngươi là Kỳ Dục Linh, rõ ràng ngươi chính là Kỳ Dục Linh... "

Các tu sĩ này lựa chọn việc ở ngoài ngăn cản quân dịch, để đám An Lâm tiến vào thông đạo không gian sao?

Phải biết rằng nếu cứ như vậy, tu sĩ dẫn đầu mạnh mẽ đối mặt với công kích của Huyết Thần và Lang Thần, kết quả hơn nửa là sống không nổi...

"Người anh em, tất nhiên phải vào di tích. Nhưng bên ngoài phải giết kẻ địch, trước tiên cứ giết đã rồi nói!" An Lâm khẽ cười với Trần Cảnh Thiên, rút kiếm Thắng Tà trong tay ra.

"Cậu đang nói gì vậy? Chẳng lẽ các cậu muốn chiến đấu?" Sắc mặt của Trần Cảnh Thiên ngây dại.

"Đừng có nắm mơ, mấy người không ai chạy thoát!"

Ám Hắc Lang Thần đã tiến tới trước mặt An Lâm, móng vuốt đen mang theo sức mạnh chết chóc bỗng hạ xuống.

Hai mắt An Lâm biến thành sắc trắng, mũi kiếm quấn lưu phong màu trắng, dùng tốc độ đáng sợ tới gần Ám Hắc Lang Thần.

Màu đen và màu trắng cùng giao thoa nhưng không hề va chạm.

Trong nháy mắt, cơ thể của Hắc Ám Lang Vương và An Lâm tráo đổi, xuất hiện tại vị trí lúc trước của đối phương.

Cảnh này không chỉ khiến An Lâm, mà ngay cả đám người Hiên Viên Thành cũng cảm thấy hết sức cảm động.

"Mau nắm chắc thời gian tiến vào di tích, nơi này đã có chúng tôi chống đỡ!" Một tu sĩ khác sắc mặt nghiêm trọng mở miệng nói.

"Các cậu mau vào đi, bảo tàng này không thể rơi vào tay thế lực ngoại quốc được!'' Trần Cảnh Thiên to béo cao giọng mở miệng nói.

Chỉ thấy năm sáu tu sĩ Hoa Quốc thực lực cường đại, cuối cùng không chần chừ nữa, ào ạt bay đến bên cạnh An Lâm, đứng cùng chiến tuyến với bọn họ.

Đám người An Lâm đang muốn ra tay, lại có một cảnh tượng bất ngờ xuất hiện.

Khói đen như sấm chớp đồng loạt rơi xuống, xé rách màn chắn cuối cùng của trận pháp.

Mọi người, đều hít vào một hơi.

Vài tu sĩ Hoa Quốc muốn che chở cho đám người An Lâm tiến vào di tích, đều há hốc miệng, không thể tin được việc vừa xảy ra trước mắt.

Mà An Lâm làm xong mọi chuyện, còn tự nhiên phẩy hoa kiếm, sắc mặt lạnh lùng nhìn, không hề dừng bước, bổ nhào về các cường giả.

Ngay sau đó, Tô Thiển Vân, Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành, Đường Tây Môn, cũng bắt đầu hành động.

Bọn họ khiến cường giả ngoại lai cảm nhận được, thế nào là Kỳ Dục Linh chân chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận