Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1235: Không còn là người của Thiên Kiếm tông

Tiểu Tà đặt tay sau lưng, đôi chân nhỏ nhắn bước từng bước, chậm rãi đi đến trước mặt Tôn Vũ Lạc.

"Tiểu Tà đại nhân, mạng người quan trọng, nhanh cứu tôi với." Tôn Vũ Lạc bị bé trai nằm úp sấp trên người, toàn thân run rẩy, khóc không ra nước mắt, nói.

Đôi mắt Tiểu Tà híp lại thành hình một vầng trăng khuyết, nói: "Cứu anh? Vì sao lại phải cứu anh? Anh biết tình cảnh hiện giờ của anh không?"

"Là... là... tình cảnh như thế nào?" Tôn Vũ Lạc khẩn trương.

"Thiên Kiếm tông vạn năm mới được thấy một cổ kiếm sinh ra kiếm linh, không tiếc hao hết lực lượng toàn tông đi truy tìm cổ kiếm Lam Mộng... Giờ phút này, cậu nhóc kia muốn..."

"Nhận anh làm chủ nhân!"

Tiểu Tà chỉ vào Tôn Vũ Lạc, nói rõ từng chữ một.

Tôn Vũ Lạc há hốc miệng, mọi ý nghĩ liền đứng hình.

Tôn Vũ Lạc: "..."

Trong lúc Tôn Vũ Lạc vẫn đang do dự, trên bầu trời liền truyền đến tiếng gầm thét của Âu Dương Hạ.

Tôn Vũ Lạc ngơ ngác nhìn cậu bé sau lưng mình.

Nhưng hiện giờ, cậu lại đang suy nghĩ rất nghiêm túc, rốt cuộc có nên chấp nhận việc kiếm Lam Mộng nhận chủ hay không.

"Cậu ta nói cảm thấy chơi đùa anh rất vui, nhận anh làm kiếm chủ, về sau sẽ rất thú vị."

Bỗng, ở chân trời phía xa đột nhiên có một tu sĩ cưỡi ngựa trắng một sừng tiến đến.

Kiếm Lam Mộng muốn nhận cậu làm chủ nhân? Nói đùa cái gì thế!!

"Tôn Vũ Lạc, nếu cậu dám để kiếm Lam Mộng nhận chủ, Thiên Kiếm tông sẽ không chứa nổi cậu nữa đâu!"

Tiểu Tà nói lại nguyên nhân mà bé rai kia cho cô nhóc biết, sau đó lại cười: "Tôi luôn tôn trọng ý nghĩ của mỗi một kiếm linh, cho nên chỉ cần anh đồng ý thì chuyện vui này tôi cũng sẽ đồng ý luôn thôi."

"Vì sao lại là tôi..." Một lúc lâu sau, cậu mới thốt ra được thành lời.

Kiếm linh chủ động nhận cậu làm chủ nhân, đây là chuyện mà trước giờ ngay cả nằm mơ cậu cũng không dám nghĩ tới, vận may phải đến mức độ nào, tiên duyên đạt đến độ thế nào thì mới có được cái phúc khí này cơ chứ!

Một giọng nói hư vô xa xăm như mây mù truyền đến, giọng nói đó tuy không lớn, nhưng lại có một loại sức mạnh có thể khiến người nghe cảm thấy inh tai.

Cậu bé kia nhếch miệng cười với cậu, sau đó tiếp tục lè lưỡi liếm láp mặt cậu một lượt.

"Trước khi đưa ra một quyết định gì đó thì bắt buộc phải nghĩ xem mình có khả năng đến đâu, thu hoạch được bảo vật hơn xa khả năng của bản thân, là tai họa, chứ không phải vận may!"

Tôn Vũ Lạc nghe xong câu này, vẻ mặt liền hơi sững ra.

"Tôn Vũ Lạc, ngừng ngay hành vi ngu xuẩn của cậu lại, cậu còn chưa xứng có được thanh cổ kiếm này!"

"Tôn Vũ Lạc, cho cậu mười giây, lập tức giao kiếm Lam Mộng ra đây, nếu không ta vẫn sẽ đoạt lại cổ kiếm, và sẽ còn trục xuất cả cậu ra khỏi Thiên Kiếm tông!" Chúc Vân Sơn nói bằng chất giọng cực kỳ uy nghiêm.

Nhóm đệ tử Thiên Kiếm tông nhìn về phía vị trưởng lão cách đó không xa bằng ánh mắt nóng rực.

Sau lưng Tôn Vũ Lạc đột nhiên truyền đến giọng nói của cậu bé kia.

"Tam trưởng lão đến rồi!"

Chúc Vân Sơn chỉ muốn đoạt lại kiếm linh được sinh ra từ cổ kiếm về, còn về phần Tôn Vũ Lạc thế nào, ông ta không hề để ý đến.

Tu sĩ cưỡi ngựa trắng một sừng rút trường kiếm ra khỏi vỏ, mây mù cuồn cuộn hơn một trăm dặm.

Uỳnh!

"Tôi không cút!"

Nhát kiếm từ sương mù có tốc độ cực nhanh, đúng líc này Tôn Vũ Lạc bỗng giơ thanh kiếm trong tay lên, gào thét vung ra một nhát kiếm cực độ sáng chói về phía bầu trời.

"Kiếm pháp Đãng Vân của Tam trưởng lão Chúc Vân Sơn được coi là kiếm trận vây khốn đệ nhất của tông môn đấy!"

Cậu quay đầu lại, đón nhận ánh mắt bên trong thành thật mang theo nét ngây thơ của cậu bé kia.

Chính vào lúc Tôn Vũ Lạc đang ngây người, một nhát kiếm từ sương mù trắng từ trên trời giáng xuống.

"Mười giây đã hết, Tôn Vũ Lạc, cậu không còn là người của Thiên Kiếm tông nữa, cút cho ta!"

Chúc Vân Sơn là đại năng Phản Hư trung kỳ đỉnh phong của Thiên Kiếm tông, trong lúc An Lâm và Âu Dương Hạ đang chiến đấu kịch liệt, ông ta liền nhân cơ hội mà nhảy vào, liệu có ai có thể ngăn cản được ông ta?

"Không muốn... Tôi chỉ muốn anh thôi..."

Cùng lúc đó, Tôn Vũ Lạc liền cảm nhận được một luồng uy thế cực kỳ kinh khủng bao phủ khắp toàn thân, có vẻ như chỉ cần một khi cậu làm ra động tác nào đó thì sẽ bị luồng lực kia gạt bỏ!

Trong lúc đang nói chuyện, sương mù trắng vô cùng vô tận đã bao phủ khắp bốn phương tám hướng xung quanh ngôi miếu, hình thành nên một thế trận vây khốn không còn chỗ nào để đào thoát.

Hai đạo kiếm trảm va chạm với nhau, mũi kiếm của Tôn Vũ Lạc bị nhát kiếm sương mù trắng chém đứt.

Kiếm mang tiếp tục rơi xuống.

Tôn Vũ Lạc nhìn về phía nhát kiếm đang hướng thẳng về phía mình, mặt không đổi sắc, một bước cũng không lùi.

Đúng lúc này, cô bé mặc áo đen cầm kiếm Thắng Tà không tay liền ngăn trước người cậu, khẽ vung ra một kiếm.

Lập tức xé rách đến vỡ nát kiếm mang của Chúc Vân Sơn!

"Không muốn cút thì hãy nhanh nhanh mà đưa ra quyết định cho tôi ngay!" Giọng điệu của Tiều Tà cực kỳ lạnh lùng.

Tôn Vũ Lạc hít sâu một hơi: "Tôi biết khả năng của mình đến đâu, cũng biết thực lực của chính mình không đủ, không có tư cách có được kiếm linh được sinh ra từ cổ kiếm..."

Bé trai nằm úp sấp sau lưng Tôn Vũ Lạc nghe thấy vậy, trên mặt liền lộ ra vẻ cô đơn.

"Nhưng mà, nếu như cổ kiếm Lam Mộng đã chọn tôi..." Tôn Vũ Lạc ngẩng đầu, ánh mắt vừa kiên định lại nóng rực: "Là một kiếm tiên, nếu như ngay cả cơ hội này cũng không cố gắng nắm lấy, vậy thì về sau tôi còn tu tiên làm cái gì nữa?!"

Triệu Tư Minh cũng thở dài theo, trên mặt là vẻ tiếc hận: "Tôn Vũ Lạc, cậu vẫn chưa hiểu ra sao? Cậu đã bị Tam trưởng lão trục xuất khỏi tông môn, một khi để kiếm Lam Mộng nhận chủ thì chẳng khác nào đối địch với Thiên Kiếm tông, trời đất này cuối cùng cũng không thể chứa chấp nổi cậu nữa rồi."

Là Tam trưởng lão của Thiên Kiếm tông, vì để mang được cổ kiếm trở về, ông ta chỉ có thể làm như vậy thôi.

Sau khi kiếm linh được sinh ra từ cổ kiếm nhận chủ xong, chỉ khi nào người chủ mà nó ký sinh chết thì nó mới có thể tiếp tục nhận chủ thêm một lần nữa.

"Tôn Vũ Lạc! Cậu lại dám có cái gan để kiếm Lam Mộng nhận chủ, ta muốn giết cậu, đây là do cậu từ tìm lấy!" Chúc Vân Sơn rống to.

Gần như tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng lực cực kỳ âm u lạnh lão xâm nhập vào trong xương tủy.

Mười dặm kết sương, trăm dặm phủ tuyết!

Tiểu Tà lại tiếp tục khua kiếm, kiếm quang đen kịt trong nháy mắt đã chém vỡ kiếm nhận cực lớn được tạo thành từ mây mù.

Sau lưng Tôn Vũ Lạc đột nhiên cảm thấy trống trơn, cảm giác mát lạnh và xúc cảm nhiên biến mất.

Cậu còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra thù một thanh cổ kiếm màu u lam đã bay đến trước mặt cậu, phát ra từng tiếng "oong oong oong".

Tôn Vũ Lạc lập tức ngầm hiểu, trích máu tươi của mình ra bắt đầu luyện hóa kiếm Lam Mộng.

Đám người Thiên Kiếm tông nhìn thấy cảnh tượng này đều nóng ruột.

Nhưng An Lâm và Tiểu Tà lại giống hệt hai ngọn núi lớn ngăn ngay trước mặt họ, khiến họ không thể làm được gì cả.

Quá trình luyện hóa rất nhanh.

Cuối cùng Tôn Vũ Lạc cũng trở thành chủ nhân của kiếm Lam Mộng.

Một tiếng kiếm ý đầy vui sướng xông thẳng lên tận trời cao, cuốn theo cả gió mây trên trời.

Mây mù hóa thành thanh kiếm lớn đến ngàn trượng, từ trên không trung rơi xuống.

"To gan!"

An Lâm và Tiểu Tà đồng thời nở nụ cười, đệ tử Thiên Kiếm tông thì nhìn về phía Tôn Vũ Lạc bằng khuôn mặt đầy vẻ khiếp sợ, Tam trưởng lão càng giận dữ đến không thể kiềm chế.

Lời nói của Tôn Vũ Lạc vang vọng khắp trời đất.

Tôn Vũ Lạc giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ nơn nớt lạnh buốt trên vai mình, nói cực kỳ chân thành: "Chỉ cần nhóc lựa chọn tôi, vậy thì tôi sẽ không phụ nhóc, tôi sẽ dốc hết sức lực để chứng minh rằng bản thân đủ tư cách có được nhóc!!"

Ầm ầm!một luồng kiếm ý kiên định không thay đổi, cực kỳ cao ngạo phóng thẳng lên trời cao.

Chúc Vân Sơn đang muốn đánh đến chỗ Tôn Vũ Lạc thì một bóng đen đã vọt đến trước mặt.

Tiểu Tà cầm kiếm Thắng Tà trong tay, bỗng nhiên vạch một nhát về phái ngực Chúc Vân Sơn.

Chúc Vân Sơn biến sắc, đồng thời cũng chém một kiếm về phía Tiểu Tà.

Nào ngờ tuy dáng người Tiểu Tà thấp bé nhưng động tác lại cực kỳ linh hoạt, cả người di chuyển sang bên cạnh như một bóng đen, tránh thoát khỏi nhát kiếm của Chúc Vân Sơn trong giây lát, đồng thời chém thẳng kiếm Thắng Tà xuống.

Kiếm mang đen kịt như phủ kín cả trời đất, tiếp đó là tiếng kêu thảm thiết của Chúc Vân Sơn.

Ánh sáng lại một lần nữa xuất hiện, Chúc Vân Sơn đã điên cuồng lui nhanh về phía sau, trước ngực có một lỗ thủng cực lớn, đang phun ra máu tươi.

"Thực lực không được tốt lắm mà lại lảm nhảm nhiều đến vậy."

Tiểu Tà thản nhiên nói, trong lúc lơ đãng liếc về phía mấy người Triệu Tư Minh.

Mấy người Triệu Tư Minh ngay lập tức câm như hến.

"Tôi đã không còn là người của Thiên Kiếm tông nữa, đất trời bao la rộng lớn thế này, tô biết nên đi về đâu?"

Trên mặt Tôn Vũ Lạc là vẻ phiền muộn và bi ai.

Thu cổ kiếm Lam Mộng về, thứ tiếp theo chờ đợi cậu chính là truy sát và chạy trốn vô cùng vô tận.

Thế lực của Thiên Kiếm tông khủng bố như thế, cậu thật sự có thể trốn thoát thành công được sao?

Tôn Vũ Lạc không biết, nhưng cậu cũng không hối hận.

Đúng lúc này, trên bầu trời liền truyền đến giọng nói của An Lâm.

"Tiểu Tôn, nếu như không có nơi nào để đi, thì có thể đến Tứ Cửu tiên tông! Dù sao Tứ Cửu tiên tông cũng không sợ Thiên Kiếm tông, nếu như cậu đến tông môn chúng tôi, người nào của Thiên Kiếm tông dám oán giận cậu, chúng tôi sẽ giúp cậu trả lại bằng sạch trong giây lát!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận