Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1610: Trở lại cảnh giới Sáng Thế

An Lâm, Hứa Tiểu Lan, Đề Na cũng không biết hai người kia đã trải qua quá trình chuyển biến tư tưởng thế nào.

Cái này giống như việc bọn họ không thể hiểu được vì sao Đinh Hiểu Như thất tình lại bị hạ cảnh giới.

Thân không ở ngọn núi này, thì không thể nào thật sự nhìn thấy được phong cảnh mà đối phương đã nhìn thấy, lại càng không thể nào lý giải chính xác được cảm nhận của đối phương.

Ầm ầm!

Đột nhiên, trời đất chấn động.

Làn sóng nguyên khí vô biên vô hạn, điên cuồng phun ra từ Hướng Đinh Hiểu.

Trên trời xanh, thiên lôi cuồn cuộn rít gào, thả ra lôi uy mạnh mẽ.

Người con trai mặc áo bào tím và thiếu nữ mặc trang phục sặc sỡ ôm chặt lấy nhau, trở thành trung tâm của gió bão.

Đây là cảnh tượng giống như ngày tận thế, bất kỳ một đường Thần Lôi Hỗn Độn cũng có sức mạnh diệt thế.

Đó là một loại sức mạnh khó có thể dùng lời diễn tả được, giống như sức mạnh thời kỳ thiên địa chưa mở, vũ trụ nguyên sơ.

"Đây là Thần Lôi Hỗn Độn, lớn lên trong thời kỳ hỗn độn, vượt ra ngoài sấm chớp của thiên địa..." Mặt An Lâm lộ vẻ khiếp sợ và ngơ ngác, không nhịn được mà dẫn Hứa Tiểu Lan lùi tiếp về phía sau, để tránh bị ngộ thương.

Trong phút chốc, trước người hắn có lực lượng hỗn độn vô tận tuôn trào ra.

Hai con mắt của Đề Na cũng sáng lên, chăm chú nhìn vị Chúc Âm Lão Tổ này, quan sát hắn trở về cảnh giới Sáng Thế như vậy, tận mắt nhìn quá trình này ở khoảng cách gần, đối với cô mà nói thì vô cùng hữu ích.

Rất nhanh, luồng sức mạnh vô hình vô sắc này của Chúc Âm Lão Tổ này liền sinh ra dị biến, trong nháy mắt hư vô duy nhất dường như có tính đối lập, cũng có tính đa dạng!

"Làn sóng năng lượng kinh khủng này..." Hứa Tiểu Lan liên tiếp lui về phía sau, trên mặt mang sắc vẻ kinh hãi.

Nó vừa xuất hiện, thiên địa đã chấn động kịch liệt, dường như nhận lấy sự kích thích vô cùng mạnh.

Thiên lôi trên trời cao phun trào trăm nghìn dặm, từng tia chớp mơ mơ hồ hồ hình dáng bất định, lại u ám mang theo sắc tím phá diệt hư không, xé ra từng vết nứt không gian nhìn thấy mà giật mình.

"Đinh Hiểu Như sắp trở về cảnh giới Sáng Thế rồi!" An Lâm kích động.

Chúc Âm Lão Tổ cười ha ha, hăm hở nhìn sức mạnh đang đến gần hắn, bước chân đạp xuống, tay áo vung nhẹ về phía thiên địa: "Khai Thiên!"

Kẻ dương mà thanh nổi lên, kẻ âm mà nặng rơi xuống, một lần nữa phân chia trời và đất.

Mặc dù Chúc Âm Lão Tổ không phải là đột phá cảnh giới Sáng Thế, mà là trở về cảnh giới Sáng Thế, nhưng vì vậy mà dẫn tới kiếp nạn thiên địa vô cùng kinh khủng. Năng lượng hủy diệt xung quanh đang đến gần, Thần Lôi Hỗn Độn đã lộ ra nanh vuốt trong tầng mây, chuẩn bị hủy diệt triệt để thần chí cao của Qủy tộc trong trạng thái yếu ớt!

Hai con ngươi của người con trai áo bào tím đột nhiên hiện ra hình chiếu của thế giới hoàn toàn khác biệt, thần tính vô thượng xông thẳng vòm trời, khiến cho toàn bộ Thần Lôi Hỗn Độn trên bầu trời chấn động đến mức nát tan.

Thần Lôi Hỗn Độn phía trên bầu trời đã đánh xuống Chúc Âm Lão Tổ, nhưng đều bị luồng sức mạnh hỗn độn của hắn hấp thu, nghiền nát thành hư vô.

Một âm một dương, một nặng một thanh!

Toàn bộ giới Bỉ Ngạn, vô số tướng quỷ âm linh, cùng ngước nhìn trời xanh, phóng ra sức mạnh trong cơ thể.

An Lâm hình như cũng cảm thấy vậy, lẳng lặng cảm ngộ tất cả những thứ này.

Thần Lôi Hỗn Độn mười vạn dặm trong nháy mắt tan thành mây khói!!

"Đây chính là Khai Thiên?" Đề Na lẩm bẩm mở miệng.

Nơi này đã trở nên yên tĩnh, nhưng toàn bộ giới Bỉ Ngạn lại tạo ra sự chấn động rất lớn.

Hai người An Lâm và Hứa Tiểu Lan cảm nhận được một luồng thần tính chí cao vô thượng, người đối diện là một vị thần linh thật sự, một vị thần linh vượt ra khỏi tất cả, dường như độc lập ngoài tam giới!

Quỷ tộc của toàn bộ giới Bỉ Ngạn đều sợ hãi, nhưng lại không thể sinh ra ý niệm phản kháng, chỉ là trong lòng đang suy đoán thân phận của sinh linh nói câu nói này, đa số cũng đoán được là ai.

Thật giống như cuộc sống đang yên bình tốt đẹp, đột nhiên vang lên bên tai câu nói " Lão tử đệ nhất thiên hạ", chúng có thể không chạy toán loạn sao?

Bốn chữ thần ngôn đó của Chúc Âm Lão Tổ, Tích Hồ Thiên Đạo, Vạn Vật Sô Cẩu, Vong Linh Đại Địa, Duy Ngô Độc Tôn, truyền khắp giới Bỉ Ngạn, giống như dụ lệnh của thần, khiến cho Quỷ tộc hoàn toàn không thể sinh ra ý phản kháng.

"Thật là đáng sợ, loại sức mạnh này, đã vượt qua khỏi cấp độ mà tôi có thể hiểu được." Hứa Tiểu Lan hít sâu một hơi, hai con mắt trong veo lại sáng lên đến cực điểm.

Chúc Âm Lão Tổ nhắm hai con mắt lại, phía trước người, từ trong thiên địa mà thời kỳ hỗn độn tạo ra, dường như có một vệt ánh sáng xuyên qua ấn đường của hắn, đồng thời trên mặt đất nơi nào đó của Bỉ Ngạn, có một thế giới đang nhanh chóng được sửa chữa và phục hồi lại.

Hắn đứng yên ở nơi đó, nhắm chặt hai con mắt, không cử động cũng không nói, giống như một cọc gỗ.

Lý Y Doãn, đám người An Lâm rất biết điều, không đi quấy rối đối phương, mà là yên lặng ở một bên hộ pháp.

Một chưởng của Chúc Âm Lão Tổ nắm chặt về phía trời xanh, một tay hóa thành ngàn tỉ quỷ linh sặc sỡ, âm thanh lãnh đạm lại ẩn chứa thần uy vô thượng tựa như tiếng chuông đại đạo vang lên, truyền khắp toàn bộ thiên địa: "Tích Từ Thiên Đạo, Vạn Vật Sô Cẩu, Vong Linh Đại Địa, Duy Ngô Độc Tôn!"

"Oành!"

Khúc nhạc Vong Linh yên ả khoan thai bay bổng ở giới Bỉ Ngạn.

Ngàn tỉ vong linh, cùng tấu vang khúc nhạc chết chóc.

Dù sao ngoại trừ Chúc Âm Lão Tổ thần chí cao của Quỷ tộc, thì không ai dám nói như vậy!

Chúc Âm Lão Tổ vô cùng được chú ý ở Quỷ tộc. Đồng thời, mấy vị thần linh Sáng Thế đứng ở đỉnh cao nhất của đại lục Thái Sơ, cũng nhao nhao mở hai con mắt, thần thái khác nhau, có người mỉm cười, có người buồn lo, có thậm chí mặc kệ, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Việc ở thế giới phàm tục, bọn họ rất ít khi quan tâm. Cho dù là Chúc Âm Lão Tổ hạ cảnh giới rồi lại phục hồi cảnh giới, bọn họ cũng lường trước được rồi, chỉ có điều sự việc sớm hơn một chút so với họ dự đoán thôi.

Ba ngày sau.

Chúc Âm Lão Tổ mở hai mắt ra.

Khí tức của hắn hoàn toàn ẩn đi, giống như dáng vẻ bình thường lúc đầu gặp.

Hắn trở về cảnh giới Sáng Thế, trên mặt tươi cười hơn mấy phần.

"An Lâm đạo hữu, Hứa Tiểu Lan đạo hữu, Đề Na đạo hữu, vô cùng cảm tạ mọi người đã giúp đỡ tôi." Vị thần chí cao của Quỷ tộc này mấy ngày trước vẫn còn oán trời oán đất, bây giờ sau khi khôi phục thực lực, trên mặt không có bất kỳ dáng vẻ kiêu căng gì, cung cung kính kính mà hành lễ cảm tạ của Quỷ tộc với đám người An Lâm.

An Lâm, Hứa Tiểu Lan được sủng ái mà lo sợ.

Đề Na càng thấy ngại, toàn bộ quá trình cô đều ngồi không xem, chỉ là vất vả cho An Lâm và Hứa Tiểu Lan liên tục cố ân ái để nhét cẩu lương cho Lý Y Doãn.

"Đinh Hiểu Như đạo hữu không cần khách khí, chúc mừng anh trở về cảnh giới Sáng Thế." An Lâm hơi ngây người một chút, cũng dùng vẻ mặt tươi cười, hào phóng khéo léo mà ứng đối.

Đồng thời, trong lòng hắn cũng bổ sung một câu, con người anh cũng đã khôi phục thực thực cảnh giới Sáng Thế rồi, có phải là nên nói về chuyện thù lao không?

Đinh Hiểu Như dường như biết thuật Độc Tâm, lúc này mỉm cười nói: "An Lâm đạo hữu, anh đã giúp tôi cướp Lý Y Doãn, tôi tất nhiên cũng sẽ thực hiện lời hứa của mình."

"Lời hứa? Lời hứa gì?" Lý Y Doãn nắm tay Đinh Hiểu Như, hiếu kỳ hỏi.

"Anh đồng ý nếu bọn họ có thể giúp anh làm cho em trở về, thì sẽ dùng hoa Minh Giới Đạo làm quà cảm ơn tặng họ." Đinh Hiểu Như trả lời.

Lý Y Doãn đau lòng ôm ngực: "Anh phải nói sớm chứ... Anh nói anh tặng em hoa Minh Giới Đạo, em có thể đã lập tức ở bên anh rồi..."

Mặc dù cô nói như vậy, nhưng cũng không có ý kiến phản đối gì.

Bởi vì cô biết, nếu không có biện pháp của đám người An Lâm, thì cô thật sự không thể nào nhận rõ chính mình nhanh như vậy, một lần nữa trở về bên Đinh Hiểu Như.

Đinh Hiểu Như cười nhẹ, nhìn về phía đám người An Lâm: "Mấy người đi theo tôi."

Mọi người lại lần nữa đi tới biển hoa đó.

Trong lòng An Lâm có chút kích động, hắn cuối cùng cũng có thể hái hoa rồi, khà khà khà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận