Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1836: Thiên thần ánh sáng nổi giận

Trần Trần thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Xem ra lần mạo hiểm này của tôi là đáng giá."

An Lâm tiến lên hai bước, ôm thân thể gầy yếu của Trần Trần cảm kích nói: "Cũng không biết nên báo đáp như thế nào nữa, cảm ơn nhé, người anh em."

Trần Trần khẽ đẩy An Lâm ra, trên mặt có chút xấu hổ giải thích: "Ừm, không có gì, với lại, tôi không thích bị người khác ôm đâu..."

An Lâm cười ha ha, cũng không để ý.

Hắn đã có ba công pháp thuộc ngũ hành luyện tới viên mãn, cũng sắp luyện thành thân thể chiến thần, quyền hành lại cứ một cái thêm một cái, khiến cho tâm tình của hắn rất tốt.

Không chỉ có thế, hắn phát hiện bảy ngọn lửa thánh trong cơ thể mình bởi vì công pháp chân hỏa chi vũ luyện tới viên mãn mà càng trở nên thuần túy. Uy lực cao hơn một bậc, không đúng, là cao hơn vài bậc.

Dưới loại tình huống này, không biết lúc sử dụng lửa thánh, thực lực sẽ tăng đến mức độ nào nữa...

"Ở cổng trời phía đông bọn họ phái thiên thần đến đại lục Thái Sơ để săn giết nhóm cường giả chúng ta, việc làm này có thể nói là khiến bọn họ mất máu, chưa qua bao lâu mà đã tổn thất hai vị thiên thần có quyền hành rồi." An Lâm khẽ cảm thán nói.

An Lâm cũng nhanh chóng tiếp nhận cách nói của Trần Trần.

Hắn cũng không kiêng dè có An Lâm ở đây, lấy bùa truyền âm ra.

An Lâm hơi nhếnh miệng, đây mà gọi là không xa hả, khoảng cách này tính ra là hơn mười vòng bay quanh trái đất đấy.

Đột nhiên bùa truyền âm ở trong ống tay áo của Trần Trần vang lên.

Hắn nhớ rõ lúc hắn rời khỏi Tứ Cửu tiên tông, mới có hai vị Hợp Đạo, hai mươi ba vị Phản Hư bị săn giết. Không ngờ mới có vài ngày trôi qua, lại bị tổn thất nhiều cường giả như vậy.

Trần Trần trước nay xử sự vô cùng lạnh nhạt nghe thấy vậy vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng.

Trần Trần cũng gật đầu đồng ý: "Trong lúc địch mạnh ta yếu, chúng ta phải chờ đến lúc kẻ địch mắc phải sai lầm, nắm lấy thời cơ để ra tay, có thể thay đổi cục diện. Có điều, lần này chúng ta cũng bị tổn thất không nhỏ, từ khi thiên thần biến thành thợ săn, chúng ta đã mất ba vị Hợp Đạo, ba mốt vị Phản Hư."

"Tuyết Nhan, có chuyện gì vậy?"

Trần Trần gật đầu nói: "Tôi có thể bắt được thiên thần lửa, cũng là vì thiên thần lửa giết một vị Hợp Đạo, khiến cho trời đất cũng đau buồn, vừa lúc tôi ở trong phạm vi trăm dặm không xa lắm, mới thành công bắt được hắn."

"Hả? Đã chết nhiều người vậy sao?" Vẻ mặt An Lâm xuất hiện biến hóa.

Tinh tinh tinh...

Ầm ầm...

Có điều hành động của đại lão, không thể dùng con mắt của người phàm để lý giải được.

Đột nhiên mặt đất khẽ chấn động.

Trong bùa truyền âm truyền đến một giọng nói rất êm tai, nhưng lại cực kì vội: "Không xong rồi! Trần Trần! Người mau quay về trụ sở Phá Thiên đi! Thiên thần ánh sáng, thiên thần mặt đất đang bất ngờ tấn công đến!!"

Rất rõ ràng, đối phương thừa dịp lúc Trần Trần đang ở bên ngoài đối phó với thiên thần lửa, liền tiến đến đánh úp bất ngờ trụ sở Phá Thiên, hơn nữa vừa ra tay chính là đội hình có hai thiên thần có quyền hành mạnh nhất!

Rõ ràng là hắn đi rất vội, không kịp trả lời loại chuyện này với An Lâm.

"Trần Trần, tôi có thể đi ăn dưa không?" An Lâm hô một tiếng.

"Mình đi, hay là không đi đây?" An Lâm hơi phân vân.

Cùng lúc đó, ở phía đông nam của thánh địa Cực Hàn, dường như có một luồng ánh sáng xuyên qua, rõ ràng là ở một khoảng cách rất xa, nhưng vẫn cảm nhận được một hơi thở không tầm thường.

Một lòng đã quyết, hắn cũng bắt đầu di chuyển rất nhanh về phía trụ sở Phá Thiên.

Không phải năng lượng chấn động ở trên bề mặt trái đất, mà là sự chuyển động của cả một mảng lục địa.

Khu vực tỏa sáng với ánh sáng thần thánh hiện đang hứng chịu cuộc đột kích kinh hoàng nhất trong lịch sử.

Bên trong một mảnh đất hoang vu.

Tại di tích văn minh Tử Tinh.

"Tôi muốn quay về, An Lâm cậu đừng tham gia vào, hiện tại cậu vẫn chưa thể nhúng tay vào loại chiến đấu này." Trần Trần để lại một câu, đột nhiên cả người biến mất ngay tại chỗ.

Hắn muốn tìm hiểu một chút, quyền hành tối cao của đại lục Thái Sơ, sẽ mạnh đến mức nào.

"Thôi cứ đi xem một chút, xem từ đằng xa, chắc là không thành vấn đề nhỉ?"

An Lâm rất muốn định vị thực lực của bản thân, muốn xem xem chênh lệch giữa mình và thiên thần có quyền hành mạnh nhất, dù sao đối mặt với thiên thần có quyền hành bình thường, hắn cảm thấy vẫn mạnh hơn một chút so với chúng nó.

Nhưng Trần Trần đã biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.

Những sinh linh có thể chất yếu, bị ánh sáng màu tím chiếu vào, toàn thân sẽ hư thối mà chết.

Trên mặt đất của nơi đó, dường như gặp phải nguyền rủa, không có một ngọn cỏ, một mảnh hoang vu. Thậm chí có cả ánh sáng màu tím bao trùm bề mặt.

An Lâm nhìn về phía di tích của văn minh Tử Tinh, nơi này nằm ở phía đông bắc biên giới Cửu Châu và phía đông nam của vùng đất thánh địa Cực Hàn, chiếm một khu vực rộng lớn.

Trong vòng bán kính một trăm ngàn dặm trên mặt đất biến thành màu trắng, vô cùng nóng, khiến cho năng lượng địa nhiệt trong lòng đất khởi động, như thể để đốt cháy hòa tan tất cả mọi thứ.

Đồng thời, mặt đất bị nứt vỡ.

Nham thạch nóng cháy xé rách mặt đất, giống như dòng suối phun trào lên trên cao, sau đó hóa thành một con rồng mắc ma múa lượn trên cao, lao về phía Ánh Sáng Vĩnh Hằng.

Mỗi một con rồng lớn đều dài trăm dặm, che trời lấp đất, giống như sông lớn, phóng ra uy lực vô cùng mạnh giống như rồng thật.

Mà những con là viêm long thì ước chừng có khoảng trên trăm con.

Chúng nó lần lượt va vào trận pháp lớn của Ánh Sáng Vĩnh Hằng, mỗi một lần va chạm, đều giống như một lượng lớn đầu đạn hạt nhân nổ mạnh, có thể phá hủy và dung hợp toàn bộ mọi thứ ở xung quanh.

Những người đang tu luyện pháp thuật phá thiên ở Ánh Sáng Vĩnh Hằng chưa từng gặp qua trận chiến lớn như thế này, sắc mặt mọi người đều tái nhợt, nhìn một màn giống như do các vị thần gây ra này.

Nói không ngoa, nếu không có Ánh Sáng Vĩnh Hằng bảo vệ, bọn họ ở trong dòng chảy nham thạch ẩn chứa sức mạnh vô cùng to lớn của rồng đã không chống đỡ nổi một giây!

Đây là chênh lệch, cho dù dùng pháp thuật phá thiên cũng không thể bù đắp được chênh lệch này!!

Ngoài việc mặt đất xảy ra biến hóa to lớn thì trên bầy trời cũng xuất hiện dị thường.

Ở trên bầu trời có vô số ánh sáng màu trắng buông xuống.

Ánh sáng đó còn ấm áp tinh khiết hơn cả ánh nắng, dường như có thể nuôi dưỡng được tất cả sinh vật có hính dáng, có thể khiến cho tất cả sinh linh đều tiếp nhận nó, những Đại Năng thực lực tương đối yếu nhìn thấy ánh sáng này, vẻ mặt cũng dần trở nên hoảng hốt, thậm chí có người đã quỳ xuống.

Nhóm người Đại Năng của Phá Thiên một giây trước còn đang tức giận mắng thiên thần, nghiên cứu làm thế nào để tiêu diệt thiên thần, đột nhiên bắt đầu ca ngợi trời đất, hô to trời chính là chân lý, không có trời thì sẽ không có bọn họ, cho dù giờ phút này vì trời mà chết, bọn họ cũng không chối từ.

Ánh sáng tinh thuần dừng lại trên trận pháp lớn của Ánh Sáng Vĩnh Hằng, lực thẩm thấu còn mạnh hơn so với trăm con rồng lửa, trận pháp cũng vì vậy mà rung động.

Thiên tử thứ nhất Tây Lý Nhĩ, thiên tử thứ tư Cổ Long Đế, cùng với hai vị thiên tử và ba vị thiên tử dự khuyết, còn có một nhóm người đại năng Hợp Đạo, đứng ở những chỗ khác nhau của trận pháp lớn, khó khăn chống đỡ hai thiên thần có quyền hành lớn nhất cùng công kích.

"Rốt cuộc Trần Trần đang làm cái gì vậy, tại sao còn chưa quay về hả? Còn nữa, rốt cuộc hắn đã làm cái gì mà chọc giận cả thiên thần ánh sáng khiến cho nàng không để ý đến đạo trời phản phệ, cũng muốn tấn công chúng ta hả?"

Giờ phút này Tây Lý Nhĩ khiến mắt trận của Ánh Sáng Vĩnh Hằng đang phải thừa nhận áp lực mà người thường khó có thể tưởng tượng được.

Hai tròng mắt của hắn đã đỏ sẫm như máu, hắn nhìn về phía cô gái có tóc bạc đang bay phấp phới, trong trẻo và lạnh lùng bên cạnh.

Thị vệ Tuyết Nhan của Trần Trần nghe vậy mặt lộ vẻ chần chừ, nhưng vài giây sau cũng kể lại chi tiết: "Chủ nhân... người bắt thiên thần lửa đưa cho An Lâm, cho nên mới..."

Tây Lý Nhĩ: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận