Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1635: Tôi ném ném ném

An Lâm chiến thắng tiên vương Phong Vô Nhai tại Đại Lục Thần Nguyên, khi thu vật phẩm chiến thắng ở Tiên Cung, đã phát hiện ra rất nhiều đồ vật đặc biệt.

La Viêm đã từng nói với hắn, Tiên Vương lén lút sưu tập một loại khoáng sản gọi là pha lê.

Bên trong pha lê có năng lượng cực nồng đặc, có chân ý giúp lĩnh ngộ âm hệ và phóng ra công hiệu ám hệ năng lượng.

Nói một cách đơn giản, đó chính là bom ám hệ năng lượng!

La Viêm nói cũng đúng, một quả pha lê cũng đủ làm trọng thương thậm chí giết chết một vị thượng tiên cao cấp.

Thượng tiên cao cấp tương đương với năng lực của đại năng phản hư đỉnh phong Đại Lục thái sơ, cũng có nghĩa là năng lượng quả pha lê phóng ra là phản hư công phá toàn lực.

Không chỉ như vậy, một khi kẻ địch bị pha lê nổ trúng, pha lê còn phóng ra một loại năng lượng tinh thần đặc biệt, có thể hút hết thần trí kẻ địch, khiến kẻ địch trở nên ngốc nghếch, có thể nói là tinh thần và thể chất đều bị đả kích nặng.

Một quả pha lê có thể nói không là gì hết, cũng không thể làm gì được một thần thú nào.

Một quả pha lê có lẽ không thể ngăn cản bước chân của thần thú, vậy một nghìn quả thì sao? Chúng cùng phát nổ, có thể khiến thần thú bị thương, sau đó cho An Lâm cơ hội tiếp tục truy đuổi Ngọc Khung Thiên Tôn chứ?

Tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang trên không trung.

Một là rồng thằn lằn cực độc tám cánh, một là người sói tay cầm song kiếm.

Ầm!

An Lâm giống như phát hiện ra đại lục mới, cười nói: "Thật là sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hự nhất thôn... Ngọc Khung Tiểu Nhi, ngày tận thế của ngươi tới rồi!"

Năng lượng hủy diệt phủ kín chân trời, như màn đêm che khuất bầu trời.

Nhưng Tiên Vương Phong Vô Nhai đã sưu tập mấy nghìn năm, đã sư tập trên mười nghìn quả pha lê!

Một ngàn quả pha lê, tương đương với năng lượng một ngàn đại năng phản hư cùng phóng ra, đây là loại cảnh tượng thế nào?

Lúc này, phía trước lại xuất hiện hai thần thú chặn đánh.

Nếu mười nghìn quả pha lê cùng phát nổ thì sẽ là cảnh tượng gì đây?

Pha lê phủ đầy cả hư không nơi có hai thần thú, ánh sáng ám đen dày đặc hút hết tất cả, dường như muốn chiếm đoạt tất cả, đồng thời năng lượng u ám bắt đầu phóng ra...

Năng lượng hủy diệt ở đó thật khiến người ta kinh hãi.

Chúng xông về phía An Lâm, còn chưa ra tay, bên cạnh bỗng xuất hiện lượng lớn pha lê, đếm kỹ một chút thì là một nghìn quả.

Thiên địa có khoảnh khắc như vậy, hoàn toàn rơi vào bóng tối.

Coi như thần thú sinh linh cách mấy vạn dặm cũng có thể nhìn thấy quả cầu đen vô cùng lớn không ngừng khuếch trương, dường như nuốt hết tất cả...

Hứa Tiểu Lan, Đông Phương Tráng Thực và các thần thú, đều không khỏi kinh hãi nhìn về nơi phát nổ.

Gió từ xa vừa thổi, hai thần thú trực tiếp biến thành khói bụi, tiêu tán vào hư không.

Hắn đưa mắt nhìn phía trước, nhất thời ngây ra.

Sau khi trận nổ này qua đi, vẻ mặt An Lâm mừng rỡ như điên, tiếp tục truy đuổi Ngọc Khung Thiên Tôn! Bây giờ hắn là vô địch, không ai có thể ngăn cản!

Vốn dĩ An Lâm muốn nhân lúc có tiếng nổ này, tiếp tục truy sát Ngọc Khung Thiên Tôn, kết quả đã đánh giá thấp uy lực của phát nổ này, đến bản thân hắn cũng bị nổ bay...

Ầm!

Năng lượng này bùng nổ rất nhanh, đi cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc năng lượng u ám hoàn toàn biến mất.

An Lâm không dừng chân, tiếp tục truy đuổi Ngọc Khung Thiên Tôn.

Tiếng nổ kinh khủng, thần thú rồng bay vừa lao tới bị nổ bay.

Năng lượng hắc ám bùng nổ.

"Khụ khụ khụ... đâu là uy lực gì?" An Lâm che ngực, ho ra chút máu tươi, cảm thấy đầu óc ong ong, nội tạng tổn thương.

Một con rồng bay bắt đầu chắn đánh hắn.

Hắn tiện tay ném một trăm quả pha lê ra.

Không sai! Chỉ cần mười phần trăm số trước đó là được!

Rồng thằn lằn cực độc tám cánh và người sói song kiếm lúc này biến thành hai hòn than đen đứng tại chỗ.

Rõ ràng hắn chỉ là muốn dùng pha lê ngăn cản bước chân thần thú thôi! Sao lại nổ chết rồi?

Uy lực này có phải lớn quá không?

An Lâm: "..."

Hữu dụng, một trăm quả pha lê đủ để ngăn cản sự tấn công của một thần thú.

Pha lê chỉ có chin nghìn quả, phải dư lại để dùng.

Ngọc Khung Thiên Tôn cố ý chạy vòng quanh chiến trường, vì muốn lợi dụng thần thú để tiêu hao sức lực An Lâm, trì hoãn bước tiến của An Lâm, hao tổn năng lượng mà chết.

Nhưng bây giờ, An Lâm có pha lê cũng không sợ Ngọc Khung Thiên Tôn làm tổn hao năng lượng nữa!

Lúc này! Lại có ba thần thú từ các hướng khác nhau xông về phía An Lâm.

Một thần thú cổ dài như hươu cao cổ, trên đầu lại là sừng kỳ lân.

Một là thần heo răng sói.

Còn có một thần dê chân đạp kim quang bay đến.

An Lâm không nhiều lời, ném ra ba trăm quả pha lê.

Lúc này, An Lâm chính là vương chủ của tiếng nổ.

Vô số thần thú kêu lên thảm thiết.

Trời đất nở ra từng đóa hoa hủy diệt màu đen.

Ầm Ầm Ầm Ầm!

"Ném pha lê cho ngươi!"

"Thần thú đến rất nhiều." An Lâm cười lạnh lùng, sờ chiếc nhẫn trên ngón tay, ánh sáng chớp nhoáng, "Tôi ném ném ném ném ném!"

"Đây chính là năng lượng tinh thần có thể ảnh hưởng đến thần trí kẻ địch sao? Tốt quá!" An Lâm không ngừng thán phục.

Hắn không dừng chân, tiếp tục truy đuổi Ngọc Khung Thiên Tôn.

Lần này, khoảng cách giữa họ đang được rút ngắn.

Thần thú nào muốn đến chặn đánh hắn? Ném pha lê ra là xong chuyện!

Ngọc Khung Thiên Tôn cũng bị ép đến tuyệt địa, hắn bắt đầu điều động thần thú của Đông Phương Tráng Thực và Hứa Tiểu Lan, hạ lệnh bảo chúng đến đối phó An Lâm!

Hình như trong nháy mắt, An Lâm đối mặt với năm mươi thần thú vây giết.

"An Lâm cẩn thận!" toàn thân đẫm máu, Ma huyết kỳ lân hấp hối hét lớn.

Nguy hiểm lớn bỗng nhiên biến mất.

Màn này Đông Phương Tráng Thực đã gặp bao lần, tuy nhiên Đông Phương Tráng Thực dốc toàn lực, mới có thể miễn cưỡng không chết, nhưng hôm nay An Lâm hoàn toàn không kinh sợ.

"Mi" Thần dê kêu thảm một tiếng, bị đánh bay hơn vạn dặm...

Bành!

Thân heo răng sói không dừng bước, ngốc nghếch bay theo quỹ đạo vừa nãy, bay đến trước mặt thần dê bay đạp kim quang.

Thần thú cổ dài như hươu cao cổ, đầu óc rối loạn, dùng cổ đánh chết bản thân.

Ba thần thú bị phát nổ cùng lúc, hình như còn ảnh hưởng đến thần trí!

Ầm! Ầm! Ầm!

Vô số thần thú bị nổ đến tàn phế đến ngu ngốc.

Pha lê phát nổ nghiễm nhiên trở thành con ác mộng kinh khủng nhất của các thần thú.

Và An Lâm người ném pha lê, càng là phần tử khủng bố khiến các thần thú kinh sợ nhất.

Hắn đi đến chỗ Đề Na, tiếp cận thần thú của hắn, không có ngoại lệ, đều bị nổ đến mức không thể tự cho lo cho bản thân, việc này khiến những thần thú từng ngang dọc một vùng, trong lòng xuất hiện nỗi sợ hãi và bất đắc dĩ.

Ngọc Khung Thiên Tôn càng thêm nhức đầu, An Lâm này lấy đâu ra bao nhiêu pha lê năng lượng đáng sợ vậy, Đại lục Thái sơ có loại đồ vật này không?

Lúc này, tiếng cười của An Lâm vang lên sau lưng hắn, "Ha ha ha... Ngọc Khung Tiểu Nhi, anh còn bao nhiêu chiêu chưa xuất, mau sử dụng đi, nếu không ông đây sẽ đập chất anh!"

"Đúng rồi, tiết lộ cho anh một bí mật, loại pha lê có thể phát nổ này, có vẫn còn trăm nghìn quả!"

Ầm!

Câu nói này của An Lâm, như tiếng sét đánh trúng đầu Ngọc Khung Thiên Tôn.

Ngọc Khung Thiên Tôn đảo người, suýt nữa ngã từ lưng Phượng Hoàng xuống.

Một trăm nghìn quả!

Sao có thể có nhiều như vậy?

Ngọc Khung Thiên Tôn thấy tuyệt vọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận