Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 344: Tại sao phải truy đuổi tao

Bầu trời u ám, một bóng dáng màu đen gào thét bay qua, thỉnh thoảng còn phun hai ngọn lửa nóng rực về phía sau, hành động trônggiống như đang nhổ nước bọt.

Một tu sĩ ráo riết truy đuổi theo sau nó, dùng kiếm chém ngọn lửa, không ngừng gào thét chửi bới.

Bóng đen này và tu sĩ chính là con rồng đen của Long tộc trong cuộc thi và Đường Tây Môn với mong muốn đánh bại nó.

Trận truy đuổi này đã kéo dài một khoảng thời gian rất lâu rồi. Con rồng đen kia chiến đấu trực diện không thắng nổi Đường Tây Môn, nhưng tốc độ bay lại nhanh lạ thường. Bây giờ nó dùng chiến thuật đánh du kích, khiến cho Đường Tây Môn lâm vào thế bị động trong cuộc chiến.

"Tích Dịch đần độn, có giỏi thì dừng lại cho tao, đường đường chính chính đánh một trận đi!"

Đường Tây Môn vừa chửi bới ầm ĩ, vừa điên cuồng ngự kiếm đuổi theo.

Câu trả lời dành cho hắn vẫn chỉ là nụ cười lạnh lùng của con rồng đen kia, và từng ngụm từng ngụm lửa nóng rực bay ra từ miệng nó.

Vô sỉ, thật sự là quá vô sỉ!

"Ha ha ha, muốn chém trúng tao à, mày còn non lắm nhóc!" Sau khi con rồng đen nhìn thấy nhát kiếm sắc nhọn hình chữ thập mang theo sấm sét sượt qua bên người nó, nó bắt đầu đắc ý cười ha hả lên.

Ngay trong lúc hắn có chút chần chừ thì cách đó không xa bỗng nhiên có một tiếng "Phốc" vang lên thật lớn.

Hắn hét lớn một tiếng, trường kiếm trong tay vung chém ra hai nhát kiếm sấm sét trắng đen, tạo thành hình chữ thập, khí thế mãnh liệt chém về phía con rồng đen trước mặt. Những nơi mà nhát chém đi qua đều tạo thành sấm sét lạnh thấu xương!

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì nói không chừng người ngã xuống trước tiên chính là bản thân hắn.

Đường Tây Môn nghe được câu này, nổi cả gân xanh lên. Con rồng này ngay cả chạy trốn mà cũng không biết xấu hổ, còn cố gắng phản kích. Chuyện này có thể nhịn được sao? Đây quả thực là không thể nhịn mà.

Tiếng cười cực kỳ gàn dở của con rồng đen kia vang lên, còn mông nó thì liên tục uốn éo để thị uy...

Đường Tây Môn trước giờ chưa từng gặp qua kẻ địch nào không biết xấu hổ như vậy. Con rồng đen này thật sự là nỗi sỉ nhục cho Long tộc cao ngạo hùng mạnh!

Một luồng khí màu xanh đen như một cơn lốc, đột ngột không có chuẩn bị xông vào mặt, còn mang theo mùi vị vô cùng hôi thối.

"Nguyên Lôi Trảm!"

"Tu sĩ đần độn, có giỏi thì đuổi kịp tao đi. Đuổi kịp tao thì tao sẽ nhường cho mày ha ha ha..." Con rồng đen nhếch miệng cười một cái, không hề có cảm giác tội lỗi mà mở miệng phản kích.

Sắc mặt Đường Tây Môn càng ngày càng khó coi. Đuổi theo lâu như vậy rồi, sức lực của con rồng đen cơ bản không hề hao tổn bao nhiêu, từ việc nó có thể né tránh nhát kiếm của bản thân một cách linh động như thế đã có thể nhìn ra được.

Cái đánh rắm này cuối cùng cũng trở thành thuốc dẫn châm ngòi để hắn hạ quyết tâm.

Không ngờ con rồng đen này sớm đã hiểu rõ đòn phản kích dữ dội và đột ngột của Đường Tây Môn nên lúc này phản ứng cực nhanh, nghiêng người sang một bên, sau đó di chuyển chệch xuống phía dưới, tránh né đòn tấn công của Đường Tây Môn một cách nhẹ nhàng.

"Má nó, mất hết sức lực ba ngày thì đã sao, ông đây quyết liều mạng với mày!"

"Ha ha ha ha... đi theo phía sau lão tử ta thì chỉ có thể ăn rắm nhé. Mùi vị thế nào? Còn muốn nữa không?"

Đường Tây Môn tức giận đến toàn thân run lên, chỉ thiếu chút nữa là hộc máu ra rồi.

"Ha ha, cuối cùng cũng biết cầu xin tha mạng rồi sao? Nhưng đã quá muộn rồi!" Đường Tây Môn lạnh lùng cười một cái rồi nhìn con rồng đen, hai ngón tay khép lại chỉ về phía của nó: "Đi!"

Con rồng đen cũng đã phát giác ra uy thế kinh khủng phía sau lưng, vừa quay đầu thì đã cảm nhận được lực uy hiếp chết chóc kia. Nó không chút nghĩ ngợi, liền liều mạng tăng tốc bay về phía trước.

Rồng đen há miệng phun một ngọn lửa ngang qua bầu trời về phía sau lưng, nhưng phi kiếm lại mang theo uy thế không thể chống đỡ, chém ngọn lửa khổng lồ kia tan thành hai mảnh.

Sức mạnh bên trong cơ thể của hắn nhanh chóng bị máu tươi rút ra, toàn bộ hội tụ trên thanh trường kiếm.

"Chúc mừng! Thử thách Long tộc của cuộc thi được thông qua!"

Đường Tây Môn bỗng nhiên dùng kiếm cắt cổ tay của mình, máu tươi dưới sự dẫn dắt của một loại pháp thuật nào đó, phát ra ánh sáng màu đỏ chói chang, quấn quanh lưỡi kiếm.

Cuối cùng hắn cũng không phải là người không có thu hoạch gì!

Thành công rồi, cuối cùng cũng thành công rồi!

Đường Tây Môn nhìn ánh sáng truyền thừa từ trên không trung hạ xuống, cảm giác phải gọi là nước mắt lưng tròng.

Trong một khoảng thời gian ngắn, trường kiếm mang ánh sáng đỏ xuất hiện ngập trời, như muốn xé rách cả mảng trời u ám này, uy năng ẩn chứa càng khiến cho mây gió đất trời cuồn cuộn phun trào, không gian rung động.

"Không!!" Con rồng đen hét lớn một tiếng, sau đó cảm thấy bỗng dưng mát ở phần mông,tiếp theo đó là phần bụng, cổ rồi lên đến đầu.

Cầu vồng màu đỏ xuyên qua cả thân thể con rồng đen với tốc độ cực kỳ khủng khiếp!

"Ầm ầm!" Cơ thể màu đen khổng lồ cuối cùng cũng cạn kiệt khí thế, từ trên không trung rơi xuống, nện đùng đùng xuống mặt đất.

"Người anh em, mau buông kiếm xuống đi, có chuyện gì thì từ từ nói!" Con rồng đen rống lên.

Nhưng phi kiếm này không chỉ có tốc độ cực nhanh mà còn linh hoạt đến mức khiến người ta khiếp sợ. Lúc con rồng đen thay đổi vị trí thì phi kiếm cũng thay đổi vị trí theo.

Con rồng đen quá sợ hãi, lúc này thay đổi vị trí trên không trung, dự định vươn lên vị trí dẫn đầu để né tránh đòn công kích của phi kiếm.

Thanh trường kiếm ẩn chứa năng lượng đáng sợ, hóa thành một đường cầu vồng đỏ đâm về phía con rồng đen kia với một tốc độ cực kỳ khủng khiếp!

Trong lúc các đồng đội thu hoạch được thần binh, thần hỏa, tiên quả, đả kích mà Đường Tây Môn đang chịu là quá nặng nề. Bởi vì hắn đường đường là học trưởng kiệt xuất của đại học năm tư lại trở thành người duy nhất trong đội ngũ không thu hoạch được gì...

Nhưng cuối cùng lần này hắn cũng thu hoạch được truyền thừa. Tuy cái giá phải trả là hơi lớn, nhưng ít nhất cũng đã thành công rồi, được chứ?!

Đường Tây Môn sau khi tiếp nhận xong truyền thừa của Long tộc thì ánh mắt sáng ngời. Đó là công pháp Long Hành Ngự Phong, chẳng trách con rồng đen kia chạy nhanh tới vậy, chắc hẳn cũng là học từ công pháp này.

Cửa lớn của không gian phía trước bắt đầu xuất hiện, Đường Tây Môn nhìn cánh cửa lớn kia, hai chân bỗng nhiên mềm nhũn ra, sau đó ngã trên mặt đất, di chứng sau khi sử dụng bí thuật đã bắt đầu xuất hiện, mất hết sức lực ba ngày...

Đám người An Lâm đợi rất lâu trong thạch thất, Đường Tây Môn vẫn chưa xuất hiện.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Thời gian trôi qua càng lâu, tâm trạng của mọi người càng nặng nề.

"Đường học trưởng không phải thật sự gặp bất rắc gì rồi chứ?" Hồ Quán có chút bất an mở miệng nói.

"Nếu thật sự là cấp độ khó cao, theo lý mà nói chắc hẳn không mất mạng mới đúng..." Hiên Viên Thành nhíu mày mở miệng nói.

Đường Tây Môn tốt xấu gì cũng là tu sĩ nổi trội nhất trong các sinh viên đại học năm tư. Át chủ bài trong tay hắn chắc chắn cũng rất nhiều, không lý nào lại bị loại cuộc thi với trình độ này đánh bại.

Một lát sau, hắn mới cảm nhận được luồng khí lạnh này biến mất.

Hắc Linh Xà lạnh lùng liếc nhìn qua người đàn ông đầu trọc. Người đàn ông đầu trọc toàn thân run lên, một luồng khí lạnh len lỏi trong người khiến hắn toát mồ hôi lạnh, tưởng chừng như muốn ngạt thở.

Hắn rất cảm tạ tên Đường Tây Môn này. Cuối cùng cũng có một người tương đối thảm hại xuất hiện rồi, đây mới giống với cuộc thi chứ...

Trong không gian hắc ám, người đàn ông đầu trọc cuối cùng cũng chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.

Đường Tây Môn: "..."

"Chúng tôi sẽ không bởi vì cậu là người tàn tật mà xem thường cậu đâu!"...

Đường Tây Môn ngẩng đầu nhìn về phía đám người với đôi mắt đỏ hoe, bộ dạng đồng tình đang đứng ở cuối lối đi, liền cảm thấy mẹ kiếp vô cùng khó chịu.

Ông đây là bởi vì mất hết sức lực dẫn đến liệt nửa người, các người cần gì phải làm như thế chứ?

Làm ra bộ dạng giống như tôi đã hi sinh như thế kia cuối cùng là muốn giở trò gì, xem thường học trưởng sao? Hả?!

Đường Tây Môn không dễ dàng gì thu hoạch được truyền thừa, trong lúc này lại giống như trở thành kẻ thê thảm nhất đội. Điều này khiến hắn cảm thấy lòng tự tôn của bản thân đang phải gánh chịu một sự sỉ nhục lớn...

Đường Tây Môn bò ra khỏi không gian của lối đi, được An Lâm dịu dàng bế lên trên cục gạch đen.

Các đội viên liên tiếp an ủi không thôi, hoàn toàn không cho Đường Tây Môn một cơ hội để giải thích.

"Các cậu nghe tôi nói, tôi là vì đuổi theo một con rồng đen, sử dụng bí pháp nên mới..."

"Được rồi! Đường học trưởng không cần giải thích. Cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, những chuyện tiếp theo cứ giao cho chúng tôi đi!"

"Đường học trưởng, sinh mạng mới là quan trọng nhất. Chỉ cần tiếp tục sống thì tất cả đều sẽ có khả năng!!"

Lối đi của không gian này là một chiều, cho nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Tây Môn từ từ bò tới với một dáng vẻ cực kỳ bi tráng...

Các thành viên còn lại trong tiểu đội cũng vô cùng đau buồn nhìn bóng người đang từ từ bò tới, trong lòng rất khó chịu.

"Đường học trưởng!!" An Lâm hô to một tiếng, hốc mắt ửng đỏ. Rốt cuộc hắn đã trải qua trận chiến đấu thảm khốc cỡ nào, một người khỏe mạnh như thế, vậy mà bây giờ cả hai chân đều bị phế đi rồi!

Đúng vậy, dáng người kia đang trong bộ dạng vô cùng chật vật, lại đang bò qua đây!!

Không biết trải qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy một bóng dáng đang từ từ bò tới...

An Lâm nhìn lối đi trống rỗng kia, im lặng không nói gì. Đã nói là hẹn nhau ở đây, không gặp không về, vậy thì hắn nhất định phải chờ đến khi Đường Tây Môn xuất hiện ở đây.

"Sao vậy? Cảm thấy cuộc thi này rất thành công, có hơi vui vẻ rồi phải không?" Hắc Linh Xà mỉm cười nói.

Người đàn ông đầu trọc cảm thấy bản thân vừa đi dạo ở quỷ môn quan một vòng, cúi đầu xuống, một câu trả lời cũng không dám đáp lại.

"Đi đi. Đổi ba điểm tiếp theo thành cấp độ khó địa ngục hết đi. Nhóm này mạnh quá rồi, tin chắc rằng Thủ Dương sẽ không để bụng chuyện chúng ta làm như vậy đâu." Hắc Linh Xà tiếp tục nói.

"Được rồi, Hắc chủ, tôi sẽ đi làm ngay!!"

Người đàn ông đầu trọc nào dám cự tuyệt yêu cầu của Hắc Linh Xà. Lúc này hấp ta hấp tấp chạy đi nâng đẳng cấp của lăng mộ lên mức cao nhất.

Ba cửa ải tiếp theo, dựa theo thiết lập ban đầu là cấp độ khó bình thường, bây giờ thì trực tiếp nhảy qua khỏi cấp độ khó cao, biến thành cấp độ khó địa ngục ... Hắn không dám nghĩ chuyện gù sẽ xảy ra, nhưng nếu đã là yêu cầu của Hắc Linh Xà, thì hắn cứ một mực tuân theo là được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận