Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 715: Bị bao vây rồi

Đông Quách bò ra khỏi quan tài, mở miệng nói: "An... Chủ nhân, tôi có thể tự đi."

Thương thế của hắn đã gần như khôi phục hết rồi, lúc này vội vã đứng lên. Cũng không thể để chủ nhân và người khác chiến đấu còn mình thì lại nằm ở trong quan tài như vậy được, hắn vẫn còn cần mặt mũi!

An Lâm thu hồi Huyết Hồn ngọc quán, phân phó Đông Quách nói: "Đợi chút nữa vạn nhất phải chiến đấu, cậu ưu tiên bảo vệ Đại Bạch cho tốt."

Đông Quách bi thương một hồi trong lòng, hắn đường đường là cao thủ Phản Hư, chẳng lẽ tác dụng chủ yếu chỉ là bảo vệ cho một con chó thôi sao?

Rất nhanh sau đó, hai người một chó bắt đầu tiếp cận phụ cận vẫn đang bộc phát chiến đấu, nơi đây tuôn ra nguyên khí, thỉnh thoảng còn có thể thấy thuật pháp khuấy động, quét sạch phá hư hơn mười dặm chung quanh.

An Lâm thấy được Bạch Bằng Tử - Phi Thần tông anh tuấn tiêu sái đang chiến đấu, Sương Vực Không - Sương Nhật tông bộ dáng lạnh lùng, Phi Anh tiên tử - Hồng Lâu cốc dung mạo tuyệt sắc giữa lông mày có một nốt chu sa.

Ừm, ba người bọn họ giống như đang tranh đoạt cái gì đó, chiến đấu đến long trời lở đất, núi sông sụp đổ.

An Lâm nhíu mày, hắn vẫn chưa phát hiện khí tức làm cho hắn thấy quen thuộc kia.

"Khụ..."

Ba người không để ý tới hắn, trái lại đều có chút hô hấp dồn dập mà nhìn qua cái rương sau lưng An Lâm.

An Lâm vừa mới nhìn thấy ba người đang chiến đấu, còn chưa kịp làm quần chúng ăn dưa một hồi thì ba người kia liền phát hiện ra An Lâm, trực tiếp dừng tranh đấu lại phóng ánh mắt nóng bỏng mà nhìn qua hắn.

An Lâm ngượng ngùng nói.

Mặt khác, còn có một con cự mãng màu xanh khí tức cuồn cuộn đang trốn ở sau cái cây, nhìn trận chiến ở gần đó mà run lẩy bẩy.

"Cút ngay,

Tại khu vực uốn lượn trống trải nơi thân núi, có vầng sáng màu trắng phát ra, nó tạo thành một tấm chắn tự nhiên, chặn lại năng lượng ảnh hưởng càn quét bên ngoài.

An Lâm nuốt nước miếng một cái, cuốn lấy phần bụng của Đại Bạch, lập tức bỏ chạy!

Ừm, con cự mãng kia có lẽ chính là thú thủ hộ của đại thụ...

Tại trung tâm vầng sáng màu trắng, một gốc cây đại thụ màu đen đột ngột trồi lên khỏi mặt đất, trên cây có ba trái chín mọng óng ánh long lanh phát ra tia sáng trắng như tuyết, vừa nhìn liền biết cấp bậc không phải vật phàm, tuyệt đối là quả tiên cấp cao.

"Quấy rầy rồi, mọi người cứ tiếp tục đi."

Phi Anh tiên tử cười duyên một tiếng, nương theo hoa anh đào bay múa đầy trời, lấy nụ hoa mở đường, thân thể lập tức xé rách vực cực hàn, vượt qua ba người vọt lên đầu tiên.

Bầu không khí đột nhiên an tĩnh lại.

Ở trước mặt trứng Phượng Hoàng, quả tiên cấp cao tính là cái đếch gì!

"Đuổi theo!" Bạch Bằng Tử huyễn hóa thành đại thiên bàng trăm trượng, vỗ cánh đuổi về phía An Lâm.

Trứng Phượng Hoàng là của tôi!" Sương Vực Không vỗ song chưởng, không gian lập tức như bị chuyển đến vực cực lạnh, lực cản kinh khủng hạn chế đường bay của Bạch Bằng Tử.

Coi như là lấy mạng đi ngăn đón cũng không ngăn được!

Đông Quách nghe được câu này, lập tức trào nước mắt từ chối: "Chủ nhân, Đông Quách không làm được đâu!"

Đại Bạch: "..."

Đông Quách thấy một màn như vậy trực tiếp bị dọa són, tận ba vị cao thủ Phản Hư truy kích a, vì sao vừa mới lên cùng thuyền với An Lâm liền gặp phải tuyệt cảnh bực này?!

Nhưng mà, rất rõ ràng người vừa mới tấn lên thành cao thủ Phản Hư - Đông Quách không ở trong số này, khoảng cách giữa đám người An Lâm và ba vị cao thủ Phản Hư đang dần dần thu nhỏ lại.

Ba người đều chuyển hướng mục tiêu về phía An Lâm, không chút do dự truy kích nam tử đang bỏ chạy kia.

An Lâm quay đầu, cười ha ha: "Đến đuổi theo tôi đi, đuổi theo tôi, tôi sẽ cho cô ha ha ha..."

Chỉ thấy Phi Anh tiên tử đạp hoa mà đến, mang trên mặt một vòng nóng bỏng và đùa cợt.

"An Lâm tông chủ... Đừng chạy nhanh như vậy chứ, đợi thiếp thân một chút đi mà..." Một giọng nói thiên kiều bá mị truyền đến.

"Đông Quách! Anh đi ngăn bọn họ lại!" An Lâm lớn tiếng hét lên.

Nhận thức của An Lâm đối với Đông Quách lại đổi mới một lần nữa.

Nhưng mà ngược lại hắn cũng không nói thêm gì, dù sao vốn cũng không ôm kỳ vọng gì đối với Đông Quách.

Dựa trên tình hình chung mà nói, nếu như cao thủ Phản Hư cảnh quyết định muốn chạy trốn, cho dù cũng là cao thủ Phản Hư có tu vi cao hơn hắn cũng rất khó có thể đuổi kịp được.

Hắn chỉ mới lên Phản Hư Kỳ, lấy cái gì chạy đi ngăn đón ba vị cao thủ Phản Hư lâu năm chứ hả?

An Lâm: "..."

Đông Quách nghe vậy ôm lấy Đại Bạch, nhanh chóng bỏ chạy nói: "Tôi có thể bảo vệ Đại Bạch!"

"Tôi mướn anh thì có tác dụng gì hả?" An Lâm đầy mặt 'chỉ tiếc rèn sắt không thành thép'.

Đôi má trắng nõn của Phi Anh tiên tử ửng đỏ, một đôi mắt đào hoa quyến rũ giống như muốn chảy ra nước: "Vậy có lẽ tiểu ca ca cậu sẽ phải chờ đợi rồi, thiếp thân sẽ lập tức đuổi tới."

Cô đang muốn sử dụng bí pháp tiến hành gia tốc, trong lúc đó một quả cầu tuyết ập đến trước mặt.

Báo hiệu nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt làm cho cô phải lập tức vận dụng tất cả lực lượng phòng ngự, cánh hoa bay rải rác đầy trời, ngưng kết tạo thành tầng tầng che chắn kiên cố.

Ầm ầm!

Quả cầu tuyết đột nhiên tăng mạnh, năng lượng kinh khủng trực tiếp nổ bung, ẩn chứa lực lượng băng hàn rất mạnh, bạo phá đóng băng không gian trong phạm vi mười dặm.

Một quả cầu bạo tuyết - át chủ bài cuối cùng này của An Lâm liền dùng ở nơi này.

Năng lượng băng hàn đáng sợ bạo phá, bao phủ Phi Anh tiên tử, kể cả Bạch Bằng Tử và Sương Vực Không ở đằng sau, trời đất biến thành một màu lam cuồng bạo.

Ba người đều không kịp chuẩn bị mà bị nổ tung hết thảy, bao phủ trong biển năng lượng. Một chiêu này coi như là không làm bọn họ trọng thương được cũng có thể khiến cước bộ của bọn họ trì hoãn xuống.

Không thể không nói, hiệu quả vẫn rất là rõ ràng.

Hắn còn chưa kịp cảm khái, lập tức thay đổi phương hướng bỏ chạy về một phía khác!

An Lâm nghe thấy cái tên nụ cười tử thần, đã cảm thấy ngực khó chịu một hồi, đừng bảo người này có hiểu lầm gì đó về mặt cười đấy nhé?

"Ồ? Đây không phải là An Lâm tông chủ sao? Ha ha ha... Quả nhiên, sau khi đổi lấy nụ cười tử thần, số mệnh của tôi đã trở nên tốt hơn rồi! Mà thôi không nói nhiều làm gì, quả trứng Phượng Hoàng này, tôi định rồi!" Thanh âm của Đoạn Hồn Tử vang dội giống như chuông lớn, điều khiển mặt cười lớn mãnh liệt phi về phía An Lâm.

Cái tên này nổi điên gì thế hả, đứng ở trên đầu mặt cười thì có gì phải đắc ý sao?!

An Lâm vừa nhìn thấy mặt liền đen lại, vạn con thần thú chạy như điên trong lòng.

Đoạn Hồn Tử đang ngẩng đầu ưỡn ngực, tràn đầy tự tin đánh về hướng bọn họ.

Thì ra hắn nói đuổi theo là ý tứ này đấy sao? An Lâm nói lời quả nhiên không phải thường nhân có khả năng suy đoán được mà!

Oanh long long...

Ngay phía trước An Lâm đột nhiên xuất hiện luồng năng lượng màu vàng cuốn tới.

Năng lượng đó có ngoại hình thập phần quỷ dị, khiến thân thể hai người một chó trực tiếp ngừng lại.

Luồng năng lượng vàng kim óng ánh cấu thành một bộ mặt, gương mặt tròn mập mạp dễ thương, đường cong nơi khóe miệng ngạo (kiêu ngạo) mà không kiều (yêu kiều), đôi má hơi hơi phiếm hồng làm cho người ta cảm thấy vô hạn ôn hòa, hai mắt tràn ngập sung sướng khiến người miên man bất định, gảy nhẹ đôi mi thanh tú ẩn sâu công và danh.

"Mặt, mặt cười?"

An Lâm cảm giác mình gặp phải quỷ rồi, một cái mặt cười lớn vậy mà lại bay về phía bản thân mình.

"Không đúng! Mau nhìn trên đỉnh đầu của nó, là Tuyệt Mệnh tông Đoạn Hồn Tử!" Đông Quách ngáy to nói.

An Lâm ngưng thần nhìn lại, quả nhiên thấy được Đoạn Hồn Tử đứng ở trên đầu mặt cười.

Đông Quách: "..."

"Tiểu Lan là đạo lữ mà An ca nhận định, gâu!" Đại Bạch cường thế chen miệng nói.

Đông Quách cả kinh hỏi: "Tiểu Lan là ai? Lợi hại như vậy!"

"Ha ha... Muốn đuổi theo lão tử, mấy người còn phải mất một vạn năm nữa nhé!" An Lâm quay đầu trào phúng cười lớn với ba người đang chật vật kia, "Trên thế giới này, ngoại trừ Tiểu Lan, sẽ không có ai có thể đuổi theo tôi!"

An Lâm mượn cơ hội này, thành công kéo xa bọn họ hơn mười dặm.

Phi Anh tiên tử bị thương nhẹ, còn lại hai người kia cũng chỉ bị đánh bay một khoảng cách.

Cái trán của An Lâm đã toát ra mồ hôi lạnh.

Ngoại trừ Đoạn Hồn Tử, ba luồng hơi thở khác cũng bắt đầu đến gần.

Thời điểm này, hắn đã bị bốn tên cao thủ Phản Hư truy kích, nếu vẫn không tìm thấy người trợ giúp mà nói, không chừng thật sự sẽ toi mạng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận