Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1669: Vũ nữ áo đỏ

"Nuốt sống mặt trời? Nuốt sống mặt trời gì?"

Hứa Tiểu Lan hơi sững sờ khi nghe thấy tiếng hô kèm động tác vung cánh tay của An Lâm, sau đó cũng lấy lại được tinh thần.

"Không có cách đột phá cảnh giới, nuốt sống mặt trời... Chẳng lẽ điều kiện để anh đột phá Phản Hư hậu kỳ là nuốt sống mặt trời?!" Hứa Tiểu Lan nhìn An Lâm bằng vẻ mặt khiếp sợ.

An Lâm uể oải gật đầu.

Khóe miệng Hứa Tiểu Lan hơi giật giật, giọng thông cảm: "An Lâm, không thể không nói phương pháp tu luyện của anh thật đúng là một mình một đường..."

An Lâm oán thán trong lòng, Đâu phải anh muốn một mình một đường như vậy đâu, đều do cái hệ thống này mà!

"Nhưng mà muốn nuốt sống mặt trời cũng không phải không có cơ hội." Hứa Tiểu Lan bỗng nói.

Hai mắt An Lâm loé sáng, nắm chặt hai tay Hứa Tiểu Lan, gấp gáp hỏi: "Có thể có cơ hội ư? Làm thế nào mới có thể nuốt sống mặt trời?"

Đề Na ngơ ngác nhìn An Lâm một lúc lâu, giơ bàn tay nhỏ bé sờ lên trán của An Lâm, phát ra một luồng thần quang: "Thần Thuật, thuật giám định kẻ đần!"

An Lâm suýt chút nữa thì phun một ngụm máu.

Đầu An Lâm nảy ra một ý nghĩ, gọi Đề Na tới.

Ánh sáng lóe lên, tinh linh nhỏ hiện bày ra vẻ mặt nghi ngờ "Ơ, đầu óc không bị hỏng mà."

Đây là chuyện mà thần Sáng Thế làm được, mà giờ còn muốn hắn – một tu sĩ Phản Hư đi làm?

Thấy vẻ mặt An Lâm đen xì, cuối cùng Đề Na cũng biết rằng An Lâm đang nghiêm túc, cô không khỏi khiếp sợ ngước lên nhìn chàng trai trước mặt, hoảng hốt nói: "Người khổng lồ An Lâm, sao anh lại đột nhiên nghĩ không thông rồi muốn ăn mặt trời? Sống có gì không tốt sao?"

Hứa Tiểu Lan hơi lúng túng: "Hừm... Thần Sáng Thế có thể làm mọi thứ mà người đó thích trong thế giới của mình, có được thân thể vô địch thì dù là nuốt sống mặt trời chắc là cũng được..."

Thuật giám định kẻ đần cái quái gì.

Nô tì không làm được đâu!

An Lâm: "... Anh chỉ là một tu sĩ Phản Hư bình thường thôi mà. Chẳng lẽ còn bảo anh sáng tạo ra một thế giới, mà còn làm một mặt trời mọc ra để anh nuốt sao?"

An Lâm: "..."

Đề Na thở dài một hơi: "Mặt trời cũng đâu phải quả cầu lửa lớn bình thường. Nó là đại diện của ánh sáng và nhiệt độ, nó là nguồn gốc của năng lượng, thậm chí còn là nơi ẩn chứa ý thức chung của toàn bộ thế giới, có địa vị chí cao vô thượng trên thế giới."

Thấy tinh linh nhỏ bé xinh đẹp nhẹ nhàng bay tới, An Lâm mở miệng cười hỏi dò: "Tiểu Na, cô có biện pháp nào tạo ra một mặt trời trong thế giới Thần Kính cho tôi ăn không?"

"Tôi biết anh đang suy nghĩ gì, không phải anh muốn nuốt thử một mặt trời trong thế giới Thần Kính sao. Nhưng nói thật, dù tôi tạo ra được một mặt trời có uy năng yếu nhất thì anh cũng chưa chắc đã có thể nuốt nổi."

Tôi và cô đang thảo luận nghiêm túc về khả năng nuốt mặt trời, thế mà cô lại coi tôi là kẻ đần?

"Tôi chỉ muốn hỏi, cô có thể giúp tôi nuốt sống được một mặt trời hay không?" An Lâm tức giận nói.

Nhìn tất cả đệ tử tông môn, nhóm bạn lẫn nhóm thú sủng tham gia hoạt động vui vẻ, hắn liền cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.

Cứ như vậy, sau khi An Lâm liền giao hẹn với Đề Na, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.

Một cô gái áo đỏ đeo khăn che mặt, trên đôi chân trần có chuông ngọc nhỏ, nhảy múa theo nhịp, tay áo phất lên như rồng nước múa lượn, dáng người uyển chuyển, cùng với bước chân nhẹ nhàng như đạp lên trăng sao, cực kỳ tự nhiên phóng khoáng, phiêu dật xuất trần.

"Tôi cũng không biết..." Đề Na không khẳng định.

Vũ nữ áo đỏ không chỉ có điệu nhảy đẹp mắt mà dáng người cũng là một cấp bậc đáng ca ngợi, không chỉ lả lướt hấp dẫn mà còn có lồi có lõm.

An Lâm bắt được chữ mấu chốt: "Chưa chắc? Nói cách khác là có thể?"

Một lát sau mới có người phục hồi lại tinh thần, vỗ tay đầu tiên.

Chỉ một điệu nhảy mà nơi đây đều im lặng.

Còn cực kỳ mềm mại, từ mềm mại không xương dùng trên người cô thì không thể thích hợp hơn.

"Vậy có thể thử một chút, chờ sau khi tôi hấp thụ xong đạo ý của Ngọc Khung Thiên Tôn thì sẽ thử xem sao!" Vì để tăng cảnh giới, An Lâm không muốn buông tha bất kỳ cơ hội nào.

Điệu nhảy này ngay cả An Lâm cũng thấy rất xuất sắc.

Cho dù cô gái kia không để lộ mặt, nhưng đôi mắt lại trong veo linh hoạt như biết nói, dường như chúng đang nói rằng: Tôi là mỹ nữ, tôi là mỹ nữ, tôi là đại mỹ nữ!

Rất nhiều đệ tử đều tập trung ánh mắt vào trên người cô gái kia.

An Lâm tiếp tục thưởng thức lễ mừng của tông môn.

Giai điệu tươi đẹp êm tai vang lên từng nhịp.

Hơn một nghìn đệ tử nhìn về phía võ đài, ánh mắt nóng bỏng cùng chờ mong.

Đúng lúc này, trên võ đài cách không xa truyền đến một loạt tiếng hoan hô.

Nhất thời, tiếng vỗ tay như sấm, hoan hô không dứt.

Chỉ với một điệu nhảy, vũ nữ áo đỏ đã chinh phục vô số đệ tử tông môn con cưng của Cửu Châu.

Ngay cả An Lâm cũng không kìm được mà vỗ tay.

Tuyệt thế vô song, một điệu múa át được tất cả.

Dù là ở Tứ Cửu tiên tông hay thậm chí toàn bộ Cửu châu, điệu múa của cô gái này cũng có thể xếp hạng nhất!

Vũ nữ áo đỏ đi xuống đài trước sự chú ý của mọi người, nhẹ nhàng bước tới trước mặt một người đàn ông. Bàn tay nhỏ bé khẽ thẹn thùng lắc lắc, hành động này hoàn toàn trái ngược với bộ dạng tự tin của cô lúc ở trên sân khấu.

An Lâm thấy cảnh tượng như vậy, miệng cứ thế há to, ánh mắt trợn lên như chuông đồng.

Dường như Hứa Tiểu Lan đã sớm đoán được phản ứng của An Lâm, tay che miệng cười khẽ.

Người đàn ông mà vũ nữ áo đỏ đứng trước mặt không phải người qua đường nào xa lạ.

"Anh cứ nhìn dáng vẻ của Thúc Hồng Lam đi đã." Hứa Tiểu Lan cười nói.

"Thế nên rốt cuộc chuyện này là như thế nào?" An Lâm cầm hai tay Hứa Tiểu Lan, lộ ra vẻ hóng hớt hỏi.

Tình huống hiện giờ rõ ràng không chỉ vũ nữ áo đỏ có ý với Hiên Viên Thành mà dường như Hiên Viên Thành cũng có ý với vũ nữ áo đỏ. Hơn nữa rõ ràng quan hệ giữa hai người cùng rất tốt.

An Lâm bình ổn lại cảm xúc, ép buộc bản thân phải tỉnh táo.

"Ha ha, đau lòng hả?" Hứa Tiểu Lan cười nói.

An Lâm phục hồi lại tinh thần sau chốc lát, trợn mắt nhìn vũ nữ áo đỏ: "Được đấy, nữ đệ tử này là ai mà cũng dám quyến rũ anh Thành?"

Cô khẽ vén khăn che mặt, dung nhan tuyệt thế không giấu nổi ý cười.

Ngay tức khắc khiến mọi người có mặt đều kinh ngạc.

Vũ nữ áo đỏ không chỉ múa một điệu phong nhã tài hoa độc nhất vô nhị, mà nhan sắc cũng khiến người khác giật mình!

Cô nhìn người đàn ông trước mặt, cười nói tự nhiên: "Hiện tại thì sao, có phải càng yêu thích không?"

"À...ừ..."

Hiên Viên Thành khó khăn mới giấu được thẹn thùng, xuống, hơi gật đầu, rồi đảo mắt nhìn sang chỗ khác.

Vũ nữ áo đỏ cười càng vui vẻ, lập tức múa một khúc yêu kiều.

Đệ tử xung quanh lại càng xôn xao.

"Anh Thành mà ngại ngùng ư?" An Lâm khiếp sợ.

Ánh mắt vũ nữ áo đỏ hơi lóe, nhưng sự vui vẻ trong mắt thì không che giấu được.

"Nhảy rất đẹp, tôi rất thích." Hiên Viên Thành ngẫm nghĩ, tiếp tục bổ sung thêm một câu.

Vũ nữ áo đỏ vẫn đang nhìn Hiên Viên Thành, đôi mắt long lanh như nước trông rất đẹp. Hơn nữa, bất cứ người nào cũng đều có thể nhìn ra được một loại tình cảm khác trong đôi mắt cô.

Hiên Viên Thành cười nhẹ nhàng: "Rất đẹp, bất kể là động tác hay ánh mắt cũng đều rất phù hợp."

"Tôi...Tôi nhảy có đẹp không? Vũ nữ áo đỏ nhỏ giọng hỏi.

Mà chính là Các chủ Linh các của Tứ Cửu tiên tông, Hiên Viên Thành!

Lúc này, An Lâm mới đưa mắt nhìn sang cô gái áo đỏ, sau đó mới cảm thấy cơ hơi quen, nhưng đó là ai thì hắn thực sự không nghĩ ra nổi

Điều này lại càng gợi thêm lòng tò mò của hắn.

"Tiểu Lan, em đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói đi."

An Lâm kéo hai tay Hứa Tiểu Lan, giục cô nói.

Hứa Tiểu Lan cười: "Chuyện này kể ra hơi dài, em sẽ nói luôn vào vấn đề chính vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận