Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1116: Trước buổi hôn lễ

Trưởng lão Tiểu Sửu của Tứ Cửu Tiên Tông sắp cử hành hôn lễ rồi!

Đây cũng là một sự kiện trọng đại trong giới tu tiên.

Tứ Cửu Tiên Tông trong khoảng thời gian này chính là nơi được thế giới chú ý, là một nơi vui mừng náo nhiệt.

Sau khi An Lâm đến Tứ Cửu Tiên Tông, mặc dù cơ thể vẫn bị thương nặng, nhưng đã có thể xuống giường đi lại.

Vào ngày hôn lễ.

Cường giả từ khắp mọi nơi kéo đến đông như lũ.

Tất cả các dị thú hung mãnh đáng sợ, đều ngoan ngoãn nằm im trên mặt đất như con cừu.

Bởi vì trong quy định của Tứ Cửu Tiên Tông có ghi, cấm lớn tiếng ồn ào.

Mẹ của Bạch Dao, Bạch Mộ Vũ, cũng đưa theo người của tộc Bạch Hồ đến chúc mừng.

"Hả? Không có thiếp mời? Ta còn biết hắn nữa sao? Đừng có để mấy người vớ vẩn đến nhận quằng nhận xiên, cậu đã kiểm tra chưa?" An Lâm cau mày nói.

An Lâm nhìn quà mừng không ngừng được mang tới, trên mặt cười như hoa nở.

"Tông chủ, ngoài cửa có một vị khách rất đặc biệt, tuy không có thiếp mời, nhưng hắn nói người chắc chắn biết hắn!" Đệ tử phụ trách tiếp đón Sở Minh hành lễ với An Lâm.

Tầm quan trọng của hôn lễ này mặc dù không cao bằng lễ mừng khai tông, các Tông chủ tự mình đến cũng không nhiều, nhưng lễ vật đều được gửi đến đúng giờ.

Ngoài cửa chính của Tứ Cửu Tiên Tông.

Giới Cửu Châu, Thiên Đình, Tam đại Tiên tông, Cửu đại Hoàng thất, cùng với hầu hết các môn phái, đều cử người đến tham dự.

Sở Minh gật đầu đáp: "Đã kiểm tra rồi, trên tay đối phương còn có mười nghìn linh thạch tiền bo."

Quà mừng tới, thật ra là đủ rồi!

Không chỉ trong phạm vi giới Cửu Châu, mà còn có rất nhiều thế lực mạnh mẽ của đại lục Thái Sơ, ví dụ như thế lực của lãnh địa tạo hóa, giới Cực Lạc của Phương Tây, hay vườn Địa Đàng, cũng phái người đến tham dự.

Tính thử thì đây chính là lần thứ ba bà tham dự hôn lễ của con gái, mỗi một lần đều có cảm giác khác nhau...

Hắn ngẩng đầu lên nhìn bốn chữ lớn phát ra ánh sáng màu vàng kim, một trận gió ập tới, khiến áo bào bay lên, có thể nhìn thấy dáng người hơi nhỏ bé bên trong.

Khắp Tông môn bao trùm niềm vui sướng.

Cách đó không xa, Đường Tây Môn phụ trách tiếp đãi khách có chút căng thẳng mà nhìn người mặc áo bào đen phía trước.

An Lâm gật đầu: "Tốt! Để ta đi xem."

Một người mặc áo bào đen che giấu khuôn mặt, đang đứng yên lặng ở ngoài.

Cho dù thần thức của hắn mạnh mẽ thế nào, cũng không thể phá được tầng nước che phủ kia.

"Ngươi là người muốn gặp ta?"

Người mặc áo bào đen hai tay hất về phía trước, người uốn éo, dùng âm thanh khàn khàn sẵng giọng: "Sao anh có thể nói với tôi như vậy, thái độ không thể tốt hơn tý được à?"

Đây chắc chắn là một vị đại lão không muốn tiết lộ thân phân, vậy thì hắn cũng không nên quấy rầy...

Trên mặt An Lâm hiện lên vẻ chán ghét, khinh bỉ.

Nhưng mà, cho dù hắn có quan sát kĩ thế nào, thì người áo bào đen kia dường như bị phân tách bởi một tầng nước, hoàn toàn không thể nhìn rõ khuôn mặt.

"Đại ca An Lâm, ánh mắt này của anh thật sự rất quá đáng đấy!" Âm thanh trong trẻo dễ nghe vang lên.

Hai tròng mắt xanh lam như bảo thạch, khuôn mặt trắng nõn nà lại tinh xảo như ngọc bỗng nhiên xuất hiện.

Người áo bào đen không chịu nổi nữa, phải bỏ đi lớp che mặt.

Đường Tây Môn lúng túng một chút, sau đó lại xoay người đi tiếp đãi những vị khách khác.

An Lâm thấy cảnh tượng này, cả người nổi cả một lớp da gà.

Cái người này đang làm nũng với hắn sao?

Không phải tên biến thái chứ!

An Lâm đi ra ngoài cửa, hơi cảnh giác liếc nhìn người áo bào đen trước mặt.

An Lâm đảo cặp mắt trắng dã: "Đừng có bày trò làm lãng phí thời gian của ta. Có việc gì hãy nói, ta còn có việc nữa."

Người áo báo đen nghe thấy thế liền gật đầu, lại ngẩng đầu lên, nghiêng đầu dùng âm thanh khàn khàn nói: "Tông chủ An Lâm đoán xem tôi là ai?"

Đối phương có thực lực vô cùng mạnh mẽ, vậy có thể là dùng một vũ khí che dấu thân phận vô cùng lợi hại.

An Lâm ngây ngẩn cả người, nếu như người áo bào đen là con trai, thì thực sự vô cùng ghê tởm, nhưng nếu như là con gái, thì vô cùng bình thường...

Không...đây không phải trọng điểm, trọng điểm là...

"Đàn em Lam Tiểu Nghê, sao cô lại tới đây!" An Lâm kinh ngạc hô lên.

"Ha ha ha ha... ngạc nhiên không, vui mừng không?" Lam Tiểu Nghê chắp hai tay sau lưng, cơ thể hướng về phía trước, ngắm nhìn người con trai trước mặt, khóe miệng mỉm cười.

An Lâm hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Cô tới đây làm gì? Không phải đã nói rồi, bây giờ tình hình chưa rõ ràng, quan hệ của tộc Linh Ngư và tôi cần phải giữ bí mật."

Lam Tiểu Nghê chu cái miệng nhỏ nhắn: "Thế nên, tôi đã giấu mặt rồi mới đến đây... cha tôi nói bom siêu cấp biển sâu của anh dùng được rồi, thế nên bảo tôi mang đến cho anh một phần quà..."

"Còn nữa, trước kia tôi có làm việc không phải với Bạch Dao và Tiểu Sửu, tôi muốn... tự mình đến đây xin lỗi bọn họ, gửi quà hôn lễ..."

Lam Tiểu Nghê nói đến phần sau, liền giơ tay ôm đầu, hàm răng cắn chặt môi dưới, hai tròng mắt kiên định nhìn thẳng An Lâm, chắc chắn là đã hạ quyết tâm vô cùng lớn.

An Lâm ngây ngẩn cả người.

Bất tri bất giác, Lam Tiểu Nghê đã đi tới một đạo trường.

Bước chân của Lam Tiểu Nghê mềm mại và nhẹ nhàng, đi dọc theo đường đá nhỏ tiến về phía trước, các sinh linh và cảnh đẹp gặp được trên đường cũng khiến cô thích thú vui vẻ.

Lam Tiểu Nghê nhìn thấy các tiểu linh tinh và những chú bướm nhỏ mà trước đây cô chưa từng thấy.

Một con chó to lớn đuổi bắt với một con sói trắng, dùng đầu đâm vào quả cầu tuyết màu trắng, hình như đang cùng nhau chơi trò chơi gì đó, có vẻ rất vui vẻ.

Tiếng hát vô cùng êm tai, nhưng không biết là loại ngôn ngữ gì, nghe rất xa lạ.

Ở bên hồ, cô còn phát hiện ra một đóa hoa hồng tươi xinh đang hát!

Chẳng biết vì sao, nghe được câu này, lại khiến cho sự trung thành trong lòng cô lại tăng thêm.

"Được rồi, đại ca An Lâm, tôi đưa lưu đạn biển sâu này cho anh. Lựu đạn biển sâu này là nguyên liệu hữu hạn, được chế tạo trong thời gian ngắn. Lựu đạn biển sâu cũng ẩn chứa thần lực, có thể giết chết đại năng Phản Hư hậu kỳ, có thể tạm thời dùng để bảo vệ bản thân."

"Được, cảm ơn, tôi sẽ nhận!"

An Lâm không khách khí, thản nhiên nhận lấy quả lựu đạn này.

Về phần có thể giết chết đại năng Phản Hư hậu kỳ, hắn không tin là thật, chỉ coi là Lam Tiên Dương đang khoe khoang. Dù sao Nguyệt Dạ Chân Vương chính là Phản Hư hậu kỳ, ngay cả bom siêu cấp biển sâu cũng không thể giết được Nguyệt Dạ Chân Vương thì lưu đạn biển sâu có thể làm được trò trống gì?

Hai người lại trò chuyện một lúc.

Lam Tiểu Nghê lén lút theo An Lâm vào trong Tông môn.

Sau khi Lam Tiểu Nghê vào trong Tông môn thì có thể tự do hoạt động, đi được một chút lại dừng một chút, tò mò nhìn ngắm khắp Tông môn, rốt cuộc có dáng vẻ thế nào.

Có lẽ vì những lời nói trước đó của An Lâm, mà Lam Tiểu Nghê có cảm giác thân thiết với Tứ Cửu Tiên Tông, nhìn cái gì cũng thấy thuận mắt, ngay cả Đường Tây Môn đang trông cửa với tướng mạo bình thường, cũng khiến cô cảm thấy có chút đẹp trai.

Người của Tứ Cửu Tiên Tông sao?

Lam Tiểu Nghê cười lộ ra má lúm đồng tiền, nghiêm túc gật đầu: "Được!"

"Được rồi, cô vào trong Tông môn thì hãy tiếp tục ngụy trang, chờ ngày mai Tông môn chúng tôi tập hợp lại, tôi sẽ giới thiệu cô với mọi người trong Tông môn! Dù sao cô cũng là đàn em của tôi, coi như cũng là người của Tứ Cửu Tiên Tông." An Lâm mỉm cười nói.

Đàn em Lam Tiểu Nghê của hắn, có vẻ như hiểu chuyện rồi...

An Lâm hơi cảm thấy bất ngờ.

Công chúa nhân ngư cao cao tại thượng, một cô gái vô cùng nhát gan lại bốc đồng, giờ cố lấy dũng khí đến đây nhận lỗi sao?

Đạo trường vô cùng trống trải, có một cô gái áo xanh có dáng người vô cùng đẹp đang múa kiếm, xem ra rất vui tai vui mắt.

Lam Tiểu Nghê không khỏi cảm thấy say mê.

Đồng thời, trong lòng cô cũng rất muốn biết, cô gái ấy là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận