Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 14: Tôi xin lỗi, tôi có tội

An Lâm đi vào phòng học, dẫn đến sự chú ý của rất nhiều thiên tài.

Cũng không phải bởi vì hắn phong độ ngời ngời đến mức nào, mà bởi vì nửa khuôn mặt bên trái của hắn bị sưng đỏ hết lên giống hệt heo mập.

"An Lâm, ai đánh cậu thế? Nói cho lớp trưởng, lớp trưởng trút giận thay cậu!"

Nhìn thấy bộ dạng thê thảm đó của An Lâm, Hiên Viên Thành có vẻ tức giận, bất bình thay hắn.

An Lâm nghe vậy lắc đầu liên tục: "Không... Lớp trưởng, tôi chỉ không cẩn thận ngã một cái mà thôi..."

Nói xong, hắn nhìn Hứa Tiểu Lan phía sau với vẻ sợ hãi.

Nụ cười của Hứa Tiểu Lan lạnh đi, hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến An Lâm, trực tiếp tìm một vị trí để ngồi xuống.

Ánh mắt Hiên Viên Thành sáng như đuốc, giống như đã hiểu rõ chân tướng mọi chuyện.

Hắn vỗ vỗ bả vai An Lâm, an ủi: "Hóa ra là bạo lực gia đình, bạn học An Lâm cũng không dễ dàng gì..."

"Anh Thành... thấy tôi thảm như vậy rồi mà cậu còn chế giễu tôi nữa!"

Hiện giờ, mỗi một câu nói của An Lâm cũng đều khiến mặt đau đến khó tả.

Lúc này hắn cố mở miệng nói chuyện với Hiên Viên Thành, ngay lập tức liền mang bộ dạng đau đến nhe răng trợn mắt.

Hiên Viên Thành tỏ vẻ đã hiểu, khẽ cười, sau đó khích lệ: "Vậy thì bạn học An Lâm này, cậu cứ từ từ tu luyện cho tốt, tranh thủ sớm ngày vượt qua bạn học Hứa Tiểu Lan, vậy thì sẽ không bị ức hiếp nữa!"

Khóe miệng An Lâm khẽ giật, cuối cùng thở dài một tiếng, buông cái suy nghĩ tiếp tục giải thích trong đầu xuống.

Sau khi hắn gật đầu với Hiên Viên Thành, liền xoay người rời đi, dự định tìm một chỗ để ngồi xuống.

"An Lâm, cậu cầm lấy cái này đi."

Sau lưng hắn bỗng truyền tới giọng của Hiên Viên Thành.

An Lâm quay người nhìn, thấy Hiên Viên Thành ném một cái bình nhỏ về phía hắn.

"Bôi lên mặt, giảm sưng đấy." Hiên Viên Thành nói tiếp.

Nhận lấy cái bình, An Lâm hơi ngẩn ra, sau đó bắt đầu cảm động đến rơi nước mắt.

Cái cảm giác này giống như bản thân bạn vừa bị một đám thần thú chèn ép, vết thương chồng chất, đi trên một nơi hoang vu, sau đó bỗng nhiên có một thiên sứ xuất hiện, dịu dàng nói với bạn: "Đừng sợ, còn có ta nữa mà!"

Đấy là dịu dàng chăm sóc đến mức nào...

Trở về chỗ ngồi, An Lâm lấy thuốc cao trong bình bôi lên mặt.

Vừa mới thoa thuốc lên, trên mặt đã có cảm giác mát mẻ, cái cảm giác đau rát lúc trước cũng tản đi không ít.

"Thuốc này không tệ đâu." An Lâm gật đầu, cất cẩn thận thuốc cao đi, để dành cho những lúc cần thiết.

Ài...

Cũng không thể thông qua được phương pháp của hệ thống, tăng cảnh giới lên đúng không?

An Lâm có chút buồn bực, mở giao diện hệ thống ở trong đầu, nhìn giao diện mà ngẩn người trong chốc lát.

Đúng rồi! Không phải công pháp và chiêu thức chỉ cần Đạo Chi Thể cấp bảy là có thể tu luyện được rồi ư?

An Lâm ngẫm nghĩ, lập tức mở giao diện công pháp của hệ thống ra, trong giao diện công pháp được chia làm mười mục: Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi, Âm, Dương, Tu Thần, hiện tại thì chỉ có công pháp tu luyện hệ lôi là đang sáng.

[Đạo pháp hệ lôi tầng thứ nhất... Điều kiện nhận được: Bị sấm sét được hình thành trong tự nhiên đánh vào người một lần. ]

An Lâm: "..."

Cái đờ cờ mờ nhà nó, đây là muốn ta tự sát đúng không!

An Lâm bị yêu cầu này của hệ thống làm cho sợ hết hồn, vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm.

Sấm sét được hình thành tự nhiên trong trời đất hầu như đều có dòng diện và điệp áp mạnh vượt quá cả 100 ngàn volt.

Hắn đứng im một chỗ, sau đó để sấm chớp đánh, chẳng lẽ còn giữ lại được cái mạng này nữa ư?

Mạng sống và thực lực, cái nào quan trọng hơn?

Theo hắn tự thấy, cái công pháp này vẫn nên bỏ qua thì hơn...

An Lâm lắc đầu, lại chuyển mắt nhìn sang giao diện chiêu thức của hệ thống.

Trên giao diện này không có gì cả, chỉ có đúng một ô biểu tượng.

[Hám Sơn Quyền —— điều kiện đạt được: Uống xong 10 gam tinh phách của núi. ]

Tinh phách của núi là cái quỷ gì? An Lâm cảm thấy khó hiểu.

Quan tâm nó là thứ gì để làm gì. Yêu cầu này, khiến cho hắn thấy có hi vọng thực hiện được.

Hay là sau khi tan học thử hỏi Hứa Tiểu Lan xem sao?

An Lâm nhìn về phía trước, Hứa Tiểu Lan còn đang ngồi đó, vẫn là cái vẻ mặt cơn giận vẫn chưa tiêu hết.

Hắn liền cảm thấy có hơi nhức đầu: "Đánh thì đánh mà mắng thì mắng xừ nó đi, sao lại cứ giữ mãi cái vẻ mặt không hết giận kia làm gì chứ, rõ ràng chính là đang chỉnh mình đến thê thảm đây mà."

Chương trình học chủ yếu của buổi sáng là về trận pháp, do chủ nhiệm lớp bọn họ... Lăng Tiêu Kiếm Tiên phụ trách giảng dạy.

Tâm trạng hôm nay của kiếm tiên đẹp trai anh tuấn có vẻ không tệ lắm, vừa giảng bài vừa kể về sự tích anh hùng của mình hồi trước.

Không thể không nói, Lăng Tiêu Kiếm Tiên này kể chuyện rất ra dáng, chém (gió) đến mức có thể được gọi là ba hoa chích chòe.

Chuyện xưa có tình tiết bị áp bức, ví dụ như lúc còn trẻ hắn bị thiên tài của một tông phái nào đó xem thường, bôi nhọ đủ kiểu.

Cũng có lúc bộc phát rất thoải mái, ví dụ như 5 năm sau, Lăng Tiêu Kiếm Tiên mạnh mẽ trở về.

Chỉ vung ra đúng một kiếm, liền khiến cả một tông môn kinh sợ, khiến cho tên thiên tài từng giễu cợt hắn sợ đến mức tè cả ra quần.

Hết câu chuyện xưa này đến câu chuyện xưa khác, kể đến mức vô cùng đặc sắc, khiến cho học sinh trong lớp không ngừng phát ra những tiếng kinh ngạc, ngay cả An Lâm cũng có cái cảm giác đang nghe tiểu thuyết tu tiên.

Kể đến phần sau, hình như chủ nhiệm lớp ý thức được tiết học này đã bị hắn kéo trật đi xa đến cả vạn dặm rồi, liền vội vàng dùng một câu 'bởi vậy có thể thấy được con đường tu tiên phong hồi lộ chuyển đến mức nào, thiên tài không đâu là không có, chúng ta không thể dễ dàng nổi giận, cũng không nên dễ dàng nhận thất bại!' rồi mạnh mẽ vòng lại chủ đề.

Sau đó, Lăng Tiêu Kiếm Tiên lại trở lại dáng vẻ nghiêm túc, giảng về cách thức và kỹ xảo bố trí trận pháp.

Bên dưới lập tức phát ra những tiếng thở dài, không ít người còn lộ ra vẻ mặt thất vọng.

Hiển nhiên, tất cả mọi người đều thích việc chủ nhiệm lớp kể chuyện xưa, chứ không phải giảng bài...

Thấm thoát trôi qua, cũng đã đến giờ tan học.

Học sinh vội vàng rời khỏi phòng học, còn An Lâm lại đang nắm lấy cơ hội, biểu hiện vẻ mặt cười cười làm lành, đi đến bên cạnh Hứa Tiểu Lan.

"Tiên nữ Lan Lan, hôm nay là tôi sai rồi, tôi thật sự xin lỗi cô." An Lâm thể hiện bộ dạng ngoan ngoãn, vẻ mặt áy náy khi nói ra những lời này.

Đôi mi thanh tú của Hứa Tiểu Lan hơi nhếch lên, khẽ hừ: "Chỉ thế thôi?"

Lời nói của An Lâm nghẹn lại, trong lòng thì gào to: Vậy cô còn muốn tôi làm thế nào nữa đây!?

Đương nhiên, lúc này An Lâm không dám nói ra những lời hắn đang nghĩ trong lòng.

Suy nghĩ nhanh chóng quay trở về, cuối cùng thì hắn cũng tìm ra được từ ngữ chính xác.

"Tiên nữ Lan Lan, tôi không chỉ mắt mù, hơn nữa còn ăn nói vụng về không biết cách nói chuyện."

"Chuyện ngày hôm nay, là tôi làm sai, tôi thật sự không nên trái lòng đi chửi bới mỹ mạo của cô."

"Câu nói kia là câu dối lòng nhất mà cuộc đời này tôi từng nói ra, tôi thật sự có tội!"

"Nếu như cô vẫn chưa hết giận, vậy thì cứ đánh tôi thêm một phát nữa đi là được!"

"Đây này, bên trái vẫn chưa sưng đâu, đánh cho tôi đối xứng luôn đi!"

Sau khi An Lâm nói hết câu, liền nghiêng luôn bên mặt vẫn chưa bị sưng đến trước mặt Hứa Tiểu Lan, nhắm mắt lại, làm bộ tùy cô thích làm gì thì làm.

Sau khi Hứa Tiểu Lan nhìn thấy An Lâm bày ra dáng vẻ đó, gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ băng sương cũng hiện lên nét tươi cười.

Nhưng trước khi An Lâm vẫn chưa mở mắt ra, cô đã thu lại nụ cười đó, cố ý nghiêm mặt, lạnh lùng mở miệng nói: "Được rồi, thấy cậu thành khẩn xin lỗi như vậy, tôi tha thứ cho cậu."

Nghe thấy thế, An Lâm liền buông lòng hoàn toàn.

Hắn mở mắt ra, phát hiện sắc mặt Hứa Tiểu Lan đã dịu đi được không ít, điều này khiến hắn thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

"Thật ra thì, tôi còn một vấn đề nữa, muốn nhờ cô chỉ dạy một chút, cô có biết cái gì được gọi là tinh phách của núi không vậy?"

An Lâm có chút do dự, cuối cùng vẫn quyết định nói ra chuyện này.

"Cậu hỏi cái này làm gì, lại có ý đồ gì nữa?" Hứa Tiểu Lan nâng má phấn, cười hỏi.

"Chẳng qua chỉ là bởi vì một vài nguyên nhân đặc biệt, tôi cần phải nếm thử 10 gam tinh phách của núi mà thôi." An Lâm nghe thấy lời Hứa Tiểu Lan, cũng thấy có triển vọng, ánh mắt sáng lên.

"Nếm thử?" Môi anh đào của Hứa Tiểu Lan khẽ cong, ánh mắt chiếu thẳng vào An Lâm.

Thấy vẻ mặt của Hứa Tiểu Lan, An Lâm liền có một loại dự cảm không rõ: "Sao vậy, có vấn đề gì sao?"

"Không, không có vấn đề gì, chẳng qua thứ này có vẻ như rất khó kiếm, vậy đi, tôi dẫn cậu đến núi Vọng Nguyệt thử tìm xem sao."

Trên mặt Hứa Tiểu Lan xuất hiện một nụ cười dịu dàng, đề nghị với An Lâm.

Núi Vọng Nguyệt là ngọn núi cao nhất của trường học bọn họ, trên đỉnh núi có một cái đài để ngắm trăng.

Phong cảnh trên núi đẹp không sao tả xiết, là nơi ngưng tụ rất nhiều linh khí, danh hoa dị thảo đếm không xuể, lại có những con linh thú nhỏ đáng yêu thường xuyên lui tới, bởi vậy nên đây cũng là một ngọn núi mà các nữ sinh thích đi dạo nhất.

Nghe thấy có cơ hội có thể tìm được tinh phách của núi ở núi Vọng Nguyệt, hắn lập tức trở nên phấn khởi, ăn nhịp với Hứa Tiểu Lan, lập tức lên đường đi về phía núi Vọng Nguyệt.

Hám Sơn Quyền... Cuối cùng ta cũng có cơ hội tu luyện tiên pháp đầu tiên ở kiếp sống tu tiên này rồi!

Trên mặt An Lâm lộ ra vẻ mặt vô cùng chờ mong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận