Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 388: Sức mạnh từ miệng pháo

Bên trong căn gác nhỏ đang phát ra âm thanh "thịch thịch thịch".

Một con thỏ cao tầm nửa người, cầm một sợi dây dài màu đỏ, đang nhảy liên tục.

Nó phải hoàn thành chỉ tiêu nhảy dây một trăm ngàn lần trong một ngày do An Lâm sắp xếp. Bây giờ, nó đã hoàn thành được một nửa chỉ tiêu, không có bất kỳ vẻ mệt mỏi, vẻ mặt hết sức thờ ơ.

An Lâm trở về nhà, trông thấy Nguyệt Thố đang không ngừng nhảy dây, trên mặt hiện lên vẻ hài lòng.

Hắn không chần chừ nữa, truyền thụ cách làm thế nào để lợi dụng năng lượng mỡ theo tâm pháp mà Doãn Hỉ đã dạy lại cho Nguyệt Thố, không giữ lại chút nào.

Sau khi Nguyệt Thố nghe xong, không cách nào giấu được nét kinh ngạc trên mặt: "Rốt cuộc ai đã sáng tạo cái cách để cơ thể tự bốc cháy thế này, thật là quá tài giỏi!"

An Lâm nghiêm nghị nói: "Là tiền bối Doãn Hỉ sáng tạo ra đấy. Không được sự đồng ý của hắn, nhóc tuyệt đối không thể tiết lộ tâm pháp cho thứ ba người nghe đâu!"

"Anh lừa ai chứ. Cái tên mập như quả banh Doãn Hỉ đó có thể sáng tạo ra tâm pháp đẳng cấp này á?" Mặt Nguyệt Thố tràn đầy vẻ không tin.

An Lâm cảm giác được một luồng nước ấm đang hình thành trong bụng, sau đó nhanh chóng lan truyền khắp cơ thể.

An Lâm và Nguyệt Thố nhìn lẫn nhau, đều thấy được sự lo lắng ở trong mắt đối phương.

Một người một thỏ, điều khiển gạch đen và ngọc xử, bay về phía tầng mây bên ngoài để nghiên cứu.

Dưới sự thúc giục của tâm pháp, năng lượng hừng hực này dọc theo kinh mạch hội tụ ở trong miệng của hắn.

Nguyệt Thố yên lặng hồi lâu, không phản bác lời An Lâm nói, trái lại có hơi nóng lòng muốn thử, nói: "Tâm pháp này tôi đã lĩnh ngộ được rồi, nếu không thì chúng ta đi thử nó một chút trước vậy?"

Một luồng năng lượng màu vàng cực kỳ đáng sợ phun ra trong miệng của An Lâm.

"Ái chà, nhóc cũng đừng xem thường hắn ta, đây là đan đạo hắn diễn sinh ra từ tâm pháp. Không phải tôi nói bậy bạ, nếu năng lượng trong bụng hắn bộc phát hoàn toàn, có khả năng cũng làm cho toàn bộ Thiên Đình phát nổ!" Trên mặt An Lâm vậy mà có nụ cười đắc ý cùng với tự hào.

Sau đó một người một thỏ di chuyển tầm mắt, đồng thời nhìn về phương xa và há to miệng ra.

An Lâm cũng có ý định đó, gật đầu nói: "Được!"

Doãn Hỉ truyền lại phương pháp đốt cháy mỡ cho hắn, đó là kết quả hắn vừa là thầy vừa là bạn, cho nên hắn cũng rất tự hào về thành quả của Doãn Hỉ.

Tiếp đó nữa, thân thể hắn giống như một ngọn lửa đang bốc cháy vậy, vô cùng nóng.

Trong miệng Nguyệt Thố cũng bùng nổ ra một cột năng lượng màu vàng, cột năng lượng này phóng ra kinh khủng gấp mười lần An Lâm. An Lâm đứng ở một bên cũng bị chấn động mạnh mẽ bất thình lình đó đánh bay.

Mặt trời chói chang treo thật cao, dưới chân nhiều áng mây trắng, An Lâm và Nguyệt Thố, đứng sóng đôi ở trong mây vận chuyển tâm pháp.

"Bùm!" Tiếng nổ động trời vang lên, chùm tia sáng màu vàng kéo dài không biết bao nhiêu dặm, các tầng mây trong chu vi mười mấy dặm cũng bị xua sạch bởi chấn động của cơn sóng xung kích đáng sợ kia. Thậm chí trong quỹ đạo của cột lửa, xuất hiện từng lớp rạn nứt chi chít như mạng nhện, tản ra hơi thở của sự hủy diệt và hỗn độn.

"Bùm!"

Nó bắn xa mấy dặm, trong nháy mắt đánh tan tầng mây trắng kia, giống như một dòng sông bốc cháy vắt ngang qua bầu trời, thậm chí đốt cháy sạch không gian vòng xoáy.

Ngọc bàn phát ra ánh sáng loá mắt, phía trên hiển thị con số: 54.536!

Ngay cả miệng pháo của chính An Lâm cũng cực kỳ mạnh mẽ, đã có thể sánh bằng át chủ bài - Lôi Quang Hạch Bạo Quyền của hắn. Mà ở phương diện tính năng an toàn còn tăng thêm một bậc! Khuyết điểm duy nhất chính là sau khi sử dụng chiêu này sẽ có dấu hiệu kiệt sức.

"Sợ gì chứ, cho dù là một lần mỗi ngày, một tháng cũng có thể giảm từ ba cân trở lên, kế hoạch giảm cân lâu dài của nhóc vẫn có thể hoàn thành suông sẻ, không thành vấn đề!" An Lâm cười to đầy sảng khoái nói.

Ngược lại An Lâm hít vào một hơi khí lạnh, trợn mắt nói: "Không ngờ kinh khủng như vậy..."

An Lâm ôm Nguyệt Thố, trong lòng không ngừng mắng chửi.

Nguyệt Thố vỗ vỗ cái miệng bốc khói, giọng lanh lảnh nói: "Nóng chết rồi!"

Ừm, quyết định rồi, hắn sẽ tặng nửa cái bánh Trung thu vậy!

An Lâm suy nghĩ hôm khác hắn phải đi cung Đâu Suất một chuyến, tặng cho Doãn Hỉ một phần quà lớn để bày tỏ lòng biết ơn mới được.

Có điều có thể giúp Nguyệt Thố giảm cân thành công, thật ra thì hắn vẫn rất vui mừng. Mà trong chuyện này người cần phải cảm tạ nhất là Doãn Hỉ. Nếu không có Doãn Hỉ, hắn tuyệt đối không thể tìm được cách giảm cân tốt hơn.

Cũng may lúc ấy bọn họ cẩn thận, đã lựa chọn tiến hành thực tập cách xa trường học. Nếu họ mà luyện tập trong trường học, vậy chắc ngọn núi đằng sau trường cũng sẽ bị Nguyệt Thố làm sụp luôn quá!

Nguyệt Thố nghe vậy cũng phấn chấn, giống như chú thỏ nhỏ vậy, nhảy vào trong lòng của An Lâm, phấn khỏi nói: "Đợi tôi được yêu thương lại, sau khi quay lại Nguyệt cung, tôi tặng bánh hoa quế cho anh!"

An Lâm bị Nguyệt Thố bổ nhào vào lòng, làm hắn suýt ngã ngữa ra sau, rớt khỏi gạch bay.

Mẹ nó, nặng thật đấy... nó thật sự cho rằng mình chỉ là con thỏ nhỏ hả!?

"Để tôi thử coi hiệu quả thế nào đã!" Nguyệt Thố không chờ nổi lấy cái mâm màu trắng ra, đặt xuống đất, sau đó lòng đầy thấp thỏm nhảy lên.

"Đáng tiếc là bổn thỏ dùng xong chiêu này cảm thấy mệt quá à, e rằng một ngày chỉ có thể sử dụng một lần..." Nguyệt Thố có chút thất vọng.

Cân nặng từ 54.758 thành công biến thành 54.536!

Trên mặt An Lâm và Nguyệt Thố đều dâng lên sự hớn hở. Thành công!

Một người một thỏ chan chứa niềm vui quay trở lại căn nhà nhỏ.

Sau khi bước vào cửa, bọn họ vừa nằm xuống đã ngủ ngay.

Biến chứng do thuật đốt cháy mỡ gây ra có lẽ còn mãnh liệt hơn so với trong tưởng tượng của bọn họ. Bây giờ toàn thân không chỉ có mất sức, hơn nữa còn có cảm giác đau đớn do việc bốc cháy mang đến.

Sáng sớm hôm sau, Nguyệt Thố tiếp tục nã pháo.

Sau khi bắn một loạt pháo long trời lở đất, nó trở lại căn gác trong tinh thần uể oải, lại ngủ sâu khò khò.

An Lâm thì đi cung Đâu Suất lần nữa, tặng nửa cái bánh Trung thu.

Doãn Hỉ thấy nửa cái bánh Trung thu kia, ánh mắt trừng lớn, hô hấp dồn dập nói: "An Lâm đạo hữu, đây... đây chính là bánh Trung thu do Hằng Nga làm ư?"

An Lâm nghiêm túc gật đầu: "Tất nhiên là vậy, cung chủ của Nguyệt cung tặng tôi một cái bánh Trung thu. Tôi chỉ ăn nửa cái, nửa còn lại, tôi tặng cho đạo hữu Doãn Hỉ! Anh cũng đừng khách khí với tôi, bánh Trung thu này anh nhất định phải lấy."

Thế là Doãn Hỉ la lên một tiếng, nước mắt lưng lưng, ôm chặt lấy An Lâm: "Người anh em à, cậu thật sự là anh em tốt của tôi! Ngay cả bánh Trung thu quý giá vậy, cậu cũng chịu chia tôi nửa cái, tôi còn có thể nói gì nữa đây... Yên tâm đi, tình cảm của An Lâm cậu, tôi nhất định sẽ ghi nhớ!"

Bàn về giá trị công dụng của bánh Trung thu, có thể xấp xỉ với tiên đan thông thường. Tuy nhiên giá trị thực sự của nó lại vượt qua tiên đan rất xa. Bởi vậy việc tặng bánh Trung thu cho ai hoàn toàn dựa vào tâm tình của Hằng Nga, trong phạm vi Thiên Đình mới có thể có lộc ăn, được thưởng thức loại của quý hiếm có này. Cho nên giá trị kỷ niệm của bánh Trung thu càng trở nên quý giá hơn!

An Lâm cười thân thiện, muốn vỗ vào sau lưng Doãn Hỉ, không ngờ chỉ có thể vỗ tới cánh tay của hắn thôi.

Chỉ như vậy, hai người lại ôm chầm lấy nhau một cách nhiệt tình trong một khoảng thời gian dài.

An Lâm cũng không ngờ tới Doãn Hỉ sẽ xúc động như vậy, cũng không biết là do hắn bị chân tình anh một nửa tôi một nửa làm rung động hay hắn bị cảm động bởi bánh Trung thu quý báu kia của Hằng Nga, mà hết sức xúc động, khóc giống như một đứa trẻ hơn trăm rưỡi ký.

"Được rồi, được rồi, Doãn Hỉ đạo hữu! Tôi còn muốn hỏi anh một chuyện." An Lâm không thể không chủ động cắt đứt thước phim sướt mướt này, không biết mở miệng nói làm sao.

"Muốn hỏi gì vậy, cậu nói đi, tôi mà biết thì nhất định sẽ nói cho cậu!"

Doãn Hỉ nhìn An Lâm bằng ánh mắt hết sức thân mật và nồng nhiệt, khiến cho An Lâm có chút không quen.

"Thật ra thì cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là muốn hỏi anh thử xem có đan dược gì có thể trực tiếp khuếch tán hiệu lực của thuốc vào trong khí hải, tụ thành năng lượng không?" An Lâm nhớ lại cảm giác lúc đó, nên mới mở miệng hỏi thử.

Doãn Hỉ hít một hơi sâu, trong mắt lóe ra tia sáng còn chói mắt hơn trước đó: "Chẳng lẽ An Lâm đạo hữu lại muốn biểu diễn cắn thuốc à? Tuy rằng phàm đan có thể tạo thành năng lượng trong khí hải rất ít, nhưng đúng là tôi luyện chế được đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận