Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 409: Thiết lập lại sự hài hòa của xã hội

Không lâu sau, An Lâm đi theo Chu trưởng lão đến cây thề ước của Chu Tước tông để tuyên thệ, chính thức trở thành đệ tử ký danh của Chu Tước tông.

Sở dĩ An Lâm lựa chọn làm đệ tử ký danh chính là bởi vì độ tự do thoải mái của thân phận này, không có người quản thúc, cũng không cần chịu trách nhiệm gì, giống như kiểu nuôi thả.

Nói thảm hơn một chút thì đệ tử ký danh của tông môn này chính là em bé không có sư phụ nào bằng lòng dạy dỗ.

Trong tình huống bình thường, đệ tử ký danh ngay đến cả tư cách bước vào cửa lớn của tông môn cũng không có, chỉ có thể đến nhận chức tại một số thế lực chi nhánh ngoại trú của tông môn, trước khi chia tay sẽ vứt cho một quyển sách về cơ sở rèn luyện thân thể của tông môn, để tự bạn chơi đùa với thứ đó.

Nhưng cho dù nói thế nào đi nữa, An Lâm cũng được coi là người của Chu Tước tông rồi, mà lại là đệ tử ký danh đầu tiên của Chu Tước tông!

Nghe nói đệ tử ký danh thứ hai của Chu Tước tông đã là Đạo Chi Thể cấp chín, chuẩn bị thăng cấp thành đệ tử chính thức của tông môn rồi!

Ầm ầm!

Từ trên trời bỗng nhiên rơi xuống một dấu ấn hỏa lực, ấn trên người An Lâm.

Chu trưởng lão nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt trợn lồi ra, cháu gái của ông ta không thể nào dịu dàng như vậy được!

Lúc này ngoài cửa đã có năm đệ tử tông môn đứng ở đó, rõ ràng cũng đang đợi cái gì đó.

"Cô cứ yên tâm đến đạo đàn đi, chờ tôi thành công trở về. Hi vọng lúc tôi trở về, cậu cũng đã Hóa Thần nửa kỳ ròi, cố lên nha!" An Lâm cười vỗ vào vai Hứa Tiểu Lan, vẻ mặt tự tin nói.

Muốn qua dị giới của Chu Tước Ngục, nhất định phải đi từ cửa không gian này vào.

An Lâm cúi người hành lễ: "Đa tạ Chu trưởng lão giúp đỡ, vãn bối nhất định sẽ dốc toàn bộ sức lực để thực hiện!"

Năm đệ tử nghe vậy đều sững sờ, sau đó cung kính nhận lời, không nói thêm gì, chỉ có điều trên mặt hiện ra vẻ kinh sợ khó mà có thể che giấu.

Hắn có thể cảm giác được, hắn đã được một luồng lực lượng từ trong sâu thẳm nào đó che chở. Đó là lực Thánh Hỏa, chứng minh hắn đã là một thành viên của Chu Tước tông, được Chu Tước Thánh Hỏa bao bọc rồi.

Năm người đệ tử này sau khi nhìn thấy Chu trưởng lão, toàn bộ đều cung kính hành lễ.

"An Lâm, Chu Tước Ngục là không gian của dị giới, bên trong là cấm địa có rất nhiều dị thú mạnh mẽ. Lần này cậu đi vào đó nhất định phải lấy an toàn của bản thân làm trọng, đừng quá miễn cưỡng." Hứa Tiểu Lan dặn dò.

"Tiếp theo, cậu phải đi tới Chu Tước Ngục để thu hoạch ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ. Chỉ có như thế cậu mới có tư cách tiếp xúc với Chu Tước Thánh Hỏa." Chu trưởng lão chậm rãi cất tiếng nói, vừa nói cònvừa gặm bánh bao.

Hứa Tiểu Lan rời đi, An Lâm dưới sự hướng dẫn của Chu trưởng lão đi đến bên ngoài Chu Tước Giới Môn.

Trước mặt của hắn có năm đệ tử tông môn. Hắn cảm nhận được khí tức của họ đều đã đạt đến Kỳ Hóa Thần. Việc này càng thể hiện cuộc thi lần này thật không bình thường. Hơn nữa cuộc thi năm năm một lần, mỗi lần số người tham dự đều ít như vậy, tin chắc rằng tiêu chuẩn của cuộc thi này rất khó. Mà trước đây An Lâm có nhắc đến năng lượng Thánh Viêm, Hứa Tiểu Lan lại nói một tháng sau sẽ lại về tông môn, chắc cũng tính toán đến thời gian mở Chu Tước Ngục.

Hứa Tiểu Lan nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt trong như nước mùa thu, nhìn An Lâm một cách đắm đuối, dịu dàng nói: "Ừm, vậy tôi đi trước, cậu cũng phải cố gắng lên!"

Hứa Tiểu Lan không nói trước cho hắn biết những điều này, có lẽ là lo lắng hắn sẽ quá để tâm việc đó, sau đó không đồng ý đi.

Chu trưởng lão nghiêm nghị nói: "Vị An Lâm tiểu hữu này cũng gia nhập cuộc thi Chu Tước Ngục năm năm một lần, các cậu ở trong dị giới nhớ quan tâm hắn một chút, đừng quá lạnh nhạt, biết chưa?!"

An Lâm nghe nói như thế trong lòng cũng giật mình, cuộc thi Chu Tước Ngục năm năm mới có một lần? Thì ra không phải lúc nào cũng có thể tham dự cuộc thicủa Chu Tước Ngục này?

Một chàng trai tướng mạo bình thường, đồng tử màu đỏ thắm bước nhanh tới, vẻ mặt ngạc nhiên nói.

Sau đó, Chu trưởng lão thong thả rời đi, để lại An Lâm cùng năm đệ tử Chu Tước tông đứng đợi ở đó.

Dù sao Mạc Hải là một người đã cầu xin Tiểu Sửu dùng lửa thiêu hắn, sau đó còn biến thái kêu lên sướng quá.

"Đây là lệnh bài truyền tống không gianchuyến về, tìm được ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ, hoặc là sau khi gặp phải những nguy hiểm gì đó không thể giải quyết đượcthì dùng nguyên khí phát động thẻ lệnh bài này, sẽ trở về tới đây an toàn. Còn nửa canh giờ nữa cánh cửa không gian sẽ mở ra, giữ cho trạng thái tốt một chút đi." Chu trưởng lão đưa cho An Lâm một cái lệnh bài màu đỏ.

An Lâm lần theo giọng nói nhìn lại thì thấy một chàng trai diện mạo tuấn tú sáng sủa, trên mặt còn mang theo ý thù địch nhìn về phía mình.

Nghĩ đến những việc này, An Lâm càng cảm nhận được một tấm tình nghĩa sâu nặng.

Lúc này Mạc Hải mở miệng nói: "An Lâm, cậu đừng có để ý đến người kia. Tên đó nói chuyện thôi đã thấy được sự chua chát, lòng dạ cũng vô cùng hẹp hòi! Nói thật cho cậu biết, hắn rất ái mộ Hứa Tiểu Lan, không ngờ Hứa Tiểu Lan căn bản lại không thèm để ý đến hắn, ngay cả nói chuyện cũng chẳng muốn nói một câu. Bây giờ hắn lại thấy quan hệ của cậu với Hứa Tiểu Lan vô cùng tốt, còn không phải là bị đả kích sao, cho nên mới tới cắn cậu đấy."

Căng thẳng quá... Mình có cần đáp trả lại không?

Hắn hơi thất thần, đây là chuyện gì, vì sao tự nhiên lại bị giễu cợt?

An Lâm nhận lấy lệnh bài màu đỏ, lại khom người cảm ơn lần nữa.

"Mấy tin tức này thì sợ cái gì, còn không phải là chuyện sớm hay muộn sao. Lại nói anh Hầu đâu, sao không thấy anh ấy đâu cả?" Mạc Hải nhìn chung quanh, trên mặt có chút thần sắc mong đợi.

An Lâm thành thật trả lời: "Tiểu Sửu và Đại Bạch đều đang nghỉ ngơi ở sân dành cho khách bên ngoài, chúng nó không phải thành viên của Chu Tước tông, không được vào cuộc thi Chu Tước Ngục lần này."

"Hừ, chẳng lẽ cậu lại là thành viên của Chu Tước tông sao? Chẳng qua cũng chỉ là người ngoài dựa vào quan hệ mà đến đây, còn ảo tưởng có thể ngưng tụ năng lượng Thánh Viêm ở khí hải. Những kẻ gà mờ như cậu, đừng nói Chu Tước Thánh Viêm không thể công nhận cậu, mà ngay đến cả ảo ảnh Chu Tước Hỏa Vũ, cậu cũng không có khả năng chạm tới được!" Một tiếng nói ẩn chứa đầy vẻ lạnh lùng cùng khinh thường cất lên.

"Ta khinh! Mẹ nó, An Lâm cậu thật sự ở rể ở tông môn bọn ta sao? Ngay đến cả cuộc thi Chu Tước Ngục cũng có thể tham gia!"

Đối với người này, An Lâm có ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Người bước đến chính là Mạc Hải, người đứng đầu trong thế hệ lớp trẻ của Chu Tước tông.

Khóe miệng An Lâm hơi co lại: "Mạc Hải đạo hữu, không được nói lung tung, nếu không ngày mai việc này sẽ thành một tin chấn động cả tông môn các cậu đấy."

"Mạc Hải, chú ý lời nói của cậu!" Người con trai kia giận dữ quát một tiếng.

"Quý Vĩnh Phương sư huynh, người nên chú ý ngôn từ chính là anh đó, đừng làm mất mặt Chu Tước tông chúng ta!" Mạc Hải cũng không yếu thế mắng trả lại.

An Lâm giật mình, vẻ mặt vô tội, đây là chuyện gì vậy?

Chuyện Quý Vĩnh Phương yêu thích Hứa Tiểu Lan lại không được đáp lại, thì có thể đem nỗi bực tức trút lên đầu hắn sao?

Chẳng làm chuyện gì cả cũng có thể bị một tên nhân vật phản diện nào đó công kích chế giễu? Hắn và Hứa Tiểu Lan rõ ràng chỉ là bạn bè bình thường thôi...

Căn cứ vào nguyên tắc xây dựng và hài hòa xã hội, hắn hiền lành nhìn Quý Vĩnh Phương, giải thích:

"Cái con mẹ nhà cậu! Loại rác rưởi như cậu mà dám dòm ngó bạn đời của tôi sao? Cậu không đi soi mặt mình ở vũng nước tiểu xem, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!"

"Biết vì sao Hứa Tiểu Lan đối tốt với tôi mà lại không thèm để ý đến cậu không?"

"Đó là bởi vì... không ai muốn nói chuyện với một đống phân! Thứ mà cô ấy thích chính là người đẹp như ngọc lại giàu có như tôi đây! Mà không phải đống phân như cậu!"

Giọng nói của An Lâm vang vang, chứa đầy nội lực, giống như sấm sét lan tỏa khắp không gian.

Mạc Hải trợn tròn mắt, miệng há to.

Quý Vĩnh Phương cũng bị mắng đến ngây người tại chỗ, trong đầu "Ong ong ong" lên, có chút không hiểu tình huống gì.

Ba đệ tử tông môn còn lại cũng ngơ ngẩn nhìn qua An Lâm, lại nhìn về phía Quý Vĩnh Phương đang bị chửi đến choáng váng, có một chàng trai rốt cuộc cũng không nhịn được "phụt phụt" bật cười một tiếng.

"Cậu... Cậu thật to gan!"

Giọng nói của Quý Vĩnh Phương run rẩy lên, tức đến nỗi như nghẹn một cục máu ở trong ngực.

Hắn đã lớn như vậy, từ xưa tới nay chưa từng có ai mắng hắn như thế.

"Dẫm phải phân thì chắc chắn phải cần lá gan lớn." An Lâm gật đầu đồng ý.

Mọi người nghe vậy lại sững sờ.

"Phụt phụt, ha ha ha..." Mạc Hải cuối cùng cũng không nhịn được cười phá lên, vỗ mạnh vai An Lâm, thể hiện sự sùng kính của mình: "Lợi hại quá, người anh em An Lâm, xét về mắng chửi người khác, tôi chỉ phục cậu!"

Hai đệ tử còn lại cũng lấy lại tinh thần, không nhịn được che miệng cười trộm.

Quý Vĩnh Phương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không biết nên mắng trả lại thế nào.

Miệng lưỡi của An Lâm này giống như pháo lửa, hắn căn bản mắng không lại An Lâm, còn nếu như ra tay thì chắc chắn sẽ bị tông môn trừng phạt... Quý Vĩnh Phương nghĩ một lát, sau đó chỉ có thể im lặng không nói tiếng nào bỏ đi.

Hắn đến giờ vẫn nghĩ không thông, không phải chỉ là buông ra một câu giễu cợt thôi sao, sao lại biến thành bộ dạng này?

An Lâm nhìn theo bóng lưng của Quý Vĩnh Phương, chắp tay sau lưng, gương mặt bình thản như gió thoảng mây trôi, cảm thán một câu: "Haizz, thật đúng là thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận