Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1119: Hôn lễ vô cùng vui vẻ

Trong âm thanh du dương trầm bổng.

Tiểu Sửu và Bạch Dao bắt đầu làm lễ bái đường.

Hai người họ dưới sự chúc phúc của mấy chục nghìn người, bái thiên địa, bái phụ mẫu, phu thê giao bái.

Tất cả mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi, không có cướp hôn, cũng không xảy ra tình huống bất ngờ nào.

Đôi phu thê Tiểu Sửu, Bạch Dao thuận lợi kết thành vợ chồng.

Hôn lễ kiểu Trung, hôn lễ phương Tây kết hợp, vô cùng đẹp.

Mưa hoa khắp trời, từ bầu trời rơi xuống.

Lam Tiểu Nghê nhìn hai người hạnh phúc trên đài, trong lòng không khỏi xúc động: "Thực sự là một buổi hôn lẽ tốt đẹp, đây mới chính là tình yêu đích thực..."

Một mỹ nữ toàn thân phát ra ánh vàng, vươn đôi tay nhỏ bé óng ánh long lanh, lẳng lặng nắm chặt lấy tay Tiêu Trạch, trên mặt cũng có chút e thẹn.

Ví dụ như việc muốn kết hôn...

An Lâm cũng có cảm giác rất mong chờ, không có ý thức đã nắm lấy tay Hứa Tiểu Lan ở bên cạnh.

Tự mình đến tham gia hôn lễ của người khác, thì trong đầu cũng sinh ra những ý nghĩ khác lạ.

Không thể không nói, số phận thực sự kì diệu, có thể khiến cho Tiểu Sửu, Bạch Dao trải qua bao gian nan để đến được bên nhau, cũng có thể khiến cho Lam Tiểu Nghê nhận rõ được tình cảm của mình, đồng thời trở thành bạn bè với hai người đang kết hôn trước mặt này.

An Lâm và tất cả mọi người ở trong Tứ Cửu Tiên Tông cũng đều nỗ lực làm hết sức thân phận của chủ nhà, mọi người đều ăn uống thoải mái, cả khách cả chủ đều cảm thấy vui mừng.

Vậy mà người trước kia cướp hôn, hôm nay lại đến xem.

Sau khi kết thúc bái đường.

Lam Tiểu Nghê cứ ngơ ngác nhìn Tiểu Sửu và Bạch Dao như thế, trên mặt hiện lên biểu cảm mong chờ.

Lam Tiểu Nghê nhìn hôn lễ của hai người họ, trong lòng luôn có cảm giác đặc biệt.

Không sai, cô ấy chính là Phân Ny từ Đan Tháp của giới Bỉ Ngạn đường xa tới đây tham hôn lễ.

Giờ đây khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Liễu Thiên Huyễn cũng đỏ ửng, giơ chai rượu vàng ngọc lên chạm cốc với An Lâm: "An Lâm... tôi, Thiên Kiếm tông của tôi không gửi quà tặng đến, chắc chắn là do con tiện nhân kia xúi giục, cậu đừng để bụng, tôi... tôi tự phạt hai nghìn ba trăm ba mươi ba chén rượu!"

Hứa Tiểu Lan đỏ ửng cả khuôn mặt, không chống cự.

Nói xong, cô nàng tự nhiên một hơi uống cạn sạch.

Tất cả khách mời đều ăn uống thoải mái.

Liễu Thiên Huyễn vào lúc này, cũng đã uống rất nhiều rượu.

Rượu này là rượu tiên do Bạch Lăng lấy từ thế giới Phượng Hoàng, vị ngọt tinh khiết lại thơm mát, độ rượu cũng lớn, uống vào ngoại trừ khiến cho người ta cảm giác cả người thoải mái vui vẻ, nhẹ nhàng, còn có công hiệu quên đi những chuyện buồn phiền.

"Tôi uống cùng chị." An Lâm cũng giơ chén rượu trong tay lên.

"Sư phụ, Phân Ny nói muốn ở lại Tứ Cửu Tiên Tông chúng ta." Tiêu Trạch nhỏ giọng nói.

"Không cần uống nhiều như thế, phạt sáu trăm sáu mươi sáu chén là được rồi!" An Lâm khuyên nhủ.

"Đây là yêu cầu rất hợp lý, Tiểu Tiêu, cậu tuyệt đối đừng vi phạm!" An Lâm nghiêm nghị nói.

Liễu Thiên Huyễn rõ ràng là cơ thể Hóa Thần, nhưng lại uống say thành như thế này, cũng không biết đã uống bao nhiêu là rượu

Tiêu Trạch ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng thưa sự phụ!"

Điều này tuyệt đối không được

Hắn còn chưa sơ múi được gì cả, đồ đệ sao có thể nhanh hơn sư phụ được?

Liên Thiên Huyễn nghe thấy thế thì sửng sốt, sau đó cười "khúc khích", giơ chai rượu vàng ngọc lên nói: "Được! Tôi sẽ tự phạt sáu trăm sáu mươi sáu chén!"

"Ha ha ha ha... Đây là chuyện tốt! Nhưng mà, thông gia bên kia đã đồng ý chưa?" An Lâm tuy rằng uống đến đầu choáng váng, nhưng theo bản năng vẫn hỏi những lời này.

"Đồng ý rồi, nhưng mà không phải là ở lâu dài, mà chỉ là đưa cô ấy đến đây giao lưu học tập một năm." Tiêu Trạch có chút tiếc nuối nói, "Hơn nữa một năm này, con không được cùng Phân Ny làm ra mấy cái chuyện quá giới hạn, bằng không Đan Thánh nói sẽ đánh gãy chân rồng của con."

Phân Ny đứng ở một bên, sau khi nghe thấy lời này, sắc mặt không khỏi đỏ lên.

Thanh quan khó quản việc nhà, việc An Lâm có thể làm, cũng chỉ có bồi đàn chị uống rượu giải sầu thôi.

Sau khi An Lâm uống sáu trăm sáu mươi sáu chén rượu, nghiêng nghiêng ngả ngả rời khỏi bàn của học tỷ Liễu Thiên Huyễn, sau đó lại bị Tiêu Trạch kéo đến một cái bài khác.

Rượu này tiên nhân uống cũng có thể say.

Rượu này còn có tên gọi là rượu Vong Ưu Phi Tiên.

"Phân Ny luyện đan rất giỏi, vậy hãy đến chỗ Nguyệt Các mà Tô Thiển Vân lập đảm nhiệm chức vị trưởng lão đi." An Lâm bắt đầu phân chia công tác, "Ờm, đúng rồi, giờ Các chủ muốn dạy học, nhưng lại không có học trò, toàn bộ Nguyệt Các này phải dựa vào Phân Ny xử lý rồi!"

Phân Ny: "..."

Tiêu Trạch: "..."

Khóe miệng Phân Ny co lại: "Ý là chỉ huy độc nhất sao?"

"Không," An Lâm lắc đầu nói, "Đây là tay sai độc nhất, Tô Thiển Vân mới là chỉ huy."

Phân Ny ôm ngực rồi gật đầu một cách khó khăn.

"Cảm ơn sư phụ đã sắp xếp!

Tiêu Trạch vô cùng hài lòng, kéo Phân Ny liên tục kính An Lâm chín mươi chín chén.

An Lâm say khướt về lại chỗ ngồi, sau đó lại bị Cầu Hình Doãn kéo sang một bên, nói cái gì mà lúc ăn thần đan, thì nhất định phải cho hắn đứng một bên chiêm ngưỡng các loại ngôn ngữ kì quái khác nhau, An Lâm nghe câu được câu không, mơ mơ màng màng đồng ý.

Lúc tỉnh rượu cũng không đau đầu, ngược lại toàn thân đều thoải mái, giống như được rượu Vong Ưu Phi Tiên này tắm rửa một lượt, thần khí sang sảng, tràn đầy sức sống.

Cảm giác thật sự không tệ.

Tính ra thì, từ khi hắn bắt đầu tu tiên đến nay, đây là lần đầu tiên hắn uống say.

An Lâm bởi vì chèn chén quá mức, ngủ mê mệt bất tỉnh.

Sau đó đại diện các thế lực Tông môn từ các nơi trên thế giới đều đi về.

Hoạt động chúc mừng hôn lễ lần này, kéo dài ba ngày ba đêm.

Đông Quách mặt không biểu cảm: "Vậy thì An Lâm, cậu thực sự nhớ ra tôi à? Tôi tên là gì?"

"Ha ha ha ha ha..."

An Lâm cười khan một tiếng, không trả lời: "Tên gọi chỉ là chuyện nhỏ, uống đi nào!"

An Lâm cười sảng khoái chạm cốc.

Đông Quách: "..."

Hắn đã quên rồi, chắc chắn hắn đã quên rồi!

Nhìn trời! Đường đường là một cao thủ Phản Hư hậu kỳ, số phận lại bi ai đến mức này.

Làm người hầu thì cũng thôi đi, nhưng mà thậm chí ngay cả tên chủ nhân cũng không nhớ!

Đông Quách uất ức lệ rơi đầy mặt, điên cuồng mời An Lâm uống rượu, mượn rượu quên sầu.

"Ồ ồ...Hóa ra là anh à! Tôi nhớ rõ anh mà, anh là người hầu của tôi, nào, uống một chén đi!" An Lâm cười ha ha, ôm vai Đông Quách.

"Phụt..." Đông Quách phun ra một ngụm máu tươi, căm phẫn gần chết nói: "Tôi là người hầu của cậu đấy! Tại sao lại có người chủ nhân như cậu hả? Lại quên mất cả người hầu của mình?!"

An Lâm mắt lờ đờ say, mông lung nói: "Vị huynh đệ này, anh là...?"

Đông Quách cả mặt u oán nói: "Có phải cậu đã quên tôi rồi không, Tiểu Sửu kết hôn, ngay cả tôi cậu cũng không thông báo một tiếng, Tôi phải theo Tô Tín, mới có cơ hội đi đến Tứ Cửu Tiên Tông."

Chưa đi được bao xa, hắn lại bị Đông Quách và Tô Tín của hoàng thất Thanh Mộc lôi kéo uống rượu.

Sau đó, hắn lại bị Cầu Hình Doãn đang hưng phấn chúc cho chín mươi chín chén nữa.

"Rượu này thực sự tốt, tốt hơn rất nhiều so với hầu hết các rượu mà trước đây tôi uống." An Lâm hít một hơi sâu, thở dài nói từ đáy lóng.

"Nói thừa, đây chính là rượu tự tay tôi ủ, rất có lợi, con người chỉ cần uống một chén, có khả năng kéo dài mười năm tuổi thọ!"

"An Lâm, anh đúng là tên phá gia chi tử, ngày hôm qua uống rất nhiều, có thể đến mười chục nghìn chén đấy đúng không?"

Bạch Lăng dùng ánh mắt giết người nhìn An Lâm, hiển nhiên có chút tức giận.

Rượu tiên vô cùng cực khổ mới ngâm cất được lại bị An Lâm này uống như nước lã, nghĩ đến thôi ngực cũng có chút tức giận không nuốt trôi.

An Lâm có chút ngượng ngùng cười cười, khen ngợi một cách không biết xấu hổ: "Bạch tỷ tỷ ngâm rượu rất ngon! Rượu ngọt nhưng người lại càng đẹp hơn!"

"Hả? Thật chứ?"

Phía sau, bỗng nhiên phía sau xuất hiện một âm thanh.

Cả người An Lâm run lên, vội hô to: "Tiểu Lan, em nghe anh giải thích đã!"

"Ha ha ha ha..."

Bốp bốp bốp...bụp bụp bụp...bịch bịch bịch...bốp bốp bốp...

Sau khi trải qua một trận giáo dục tư tưởng thân mật.

Tông chủ Tứ Cửu Tiên Tông, liền triệu tập các thành viên chủ chốt của Tiên tông đến họp.

À thì... lần này họp để kiểm kê một chút thu hoạch của hôn lễ lần này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận