Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1747: Đi theo ta đi.

Huyết Manh Manh lại trở về trong nhẫn không gian của An Lâm.

Nó cần có thời gian để sắp xếp tiêu hóa kiến thức của Linh Tổ.

An Lâm cũng không quấy rầy nó, Huyết Manh Manh này vừa là Huyết Tổ, cũng không phải là Huyết Tổ, nó vẫn luôn nói mình là sinh mạng mới, nhưng lại dây dưa mơ hồ với nhân quả của Huyết Tổ.

Thời điểm trao đổi với Linh Tổ, chính Huyết Manh Manh hoàn toàn nhập vai Huyết Tổ, như vậy mà nói không có quan hệ gì với Huyết Tổ, tới quỷ cũng không tin. Khi Huyết Manh Manh cải tạo thần hồn của thân thể, nói không chừng chính là Huyết Tổ thực sự được sinh ra!

Tuy nhiên An Lâm không để ý, hắn rất tự tin với việc này, cho dù Huyết Manh Manh biến thành dạng gì, Huyết Manh Manh cũng sẽ không rời bỏ hắn.

"Linh Cơ, chúng ta đi thôi, hiện tại rời khỏi đây." An Lâm mở miệng nói.

Linh Cơ cúi đầu thật sâu với thi thể của Linh Tổ, lúc này mới đưa An Lâm tới lối ra.

"Sau này cô có tính toán gì không?" An Lâm lại hỏi.

"Này! An Lâm vỗ một cái vào gáy của Linh Cơ, "Không phải cô quen tôi sao? Tôi là Tông chủ của Tứ Cửu Tiên Tông, là lớn nhất trong toàn bộ Tứ Cửu Tiên Tông, cô biết một kẻ chống lưng lớn nhất còn chưa đủ sao?"

Linh Cơ nhìn vẻ mặt An Lâm tươi cười, liền nghĩ tới nụ cười ấm áp khi trả lại đầu cho mình, lập tức đẩy tay heo của đối phương ra, cơ mặt cũng giãn ra cười nói: "Được, tôi muốn xem, tông môn gì lại cho loại người như anh làm Tông chủ."

"Tôi tới đó làm gì, tôi cũng không quen biết ai."

"Tôi làm Tông chủ nhờ nhân cách hấp dẫn đấy." An Lâm vươn tay véo khuôn mặt Linh Cơ, gỡ bỏ gương mặt lạnh lùng xuống, cười dịu dàng nói, "Thế nào? Suy nghĩ một chút? Tiền nhà miễn phí, bao điện nước, bao cư trú."

Tứ Thành Thú mất, Linh Tổ mất, chỉ còn lại đại điện trống rỗng, và có thể chỉ mình cô sẽ trải qua năm tháng bất tận ở đây.

Linh Cơ nhìn lên đại điện to lớn như loài thú khổng lồ thời Thượng cổ, khẽ vung bàn tay trắng nõn lên, sau đó rung động mạnh mẽ, bắt đầu thu nhỏ lại rất nhanh!

"Có tính toán gì không?" Linh Cơ ngẩn người, lúc này mới chợt thức tỉnh, sau khi cô hoàn thành sức mệnh, toàn bộ thừa kế của đại điện Linh Tổ đều bị An Lâm mang đi...

Cứ như vậy, Linh Cơ nhận lời mời của An Lâm.

"Không phải Linh Tổ đã nói với cô sao, cô có thể trở về đại lục Thái Sơ, nếu không còn chỗ nào để đi, có thể tới Tứ Cửu Tiên Tông chúng tôi. Tôi là Tông chủ, cô muốn tới Tứ Cửu Tiên Tông chỉ cần nói với tôi một câu." An Lâm vỗ vỗ lồng ngực nói.

Nói cách khác, cô ấy đã thất nghiệp, chính thức vô công rồi nghề.

Linh Cơ chê cười: "Loại người như anh làm Tông chủ cũng thuyết phục sao?"

"Đại điện Linh Tổ này, giao cho anh, xin anh bảo quản thật tốt." Linh Cơ đưa đại điện Linh Tổ to chừng bàn tay tới trước mặt An Lâm.

Đôi mày thanh tú của Linh Cơ cau lại, có vẻ hơi buồn bã và mất mát.

An Lâm phát hiện đại điện Linh Tổ này phát ra luồng sóng chấn động có thể so với thần khí đỉnh phong, không khỏi kinh ngạc. Hắn nhận đại điện Linh Tổ, trịnh trọng gật đầu nói: "Yên tâm, điện còn người còn, điện mất người mất!"

Hai người đi thẳng tới cửa ra của đại điện Linh Tổ, đám đại năng của Hư Linh tộc còn đang vụng trộm mong ngóng động tĩnh trong đại điện từ phía xa, nhìn thấy An Lâm đi ra, sợ tới mức lập tức giải tán.

Gần như trong chớp mắt, đại điện Linh Tổ vô cùng to lớn liền biến thành nhỏ trong lòng bàn tay, rơi xuống bàn tay thon nhỏ xinh đẹp của Linh Cơ.

Ở trên một đỉnh núi.

"Tứ Cửu Tiên Tông lại có thêm một nơi bí mật rồi, vừa có thể sử dụng để huấn luyện năng lực thần hồn của các đệ tử Tông môn, tin rằng Linh Cơ và Bạch Lăng sẽ có tiếng nói chung thôi..." An Lâm tưởng tượng cảnh hai người bọn họ gặp mặt, khóe miệng hơi nhếch lên, có chút mong chờ nho nhỏ.

"Đúng! Chỉ cần giết hắn, có thể đoạt lại đại điện Linh Tổ, đó là vinh quang tối cao!"

Thân hình cô khẽ chuyển động, cả người hóa thành một vệt sáng xanh chui vào đại điện tinh xảo. Cô là khí kinh, chính cô mới thật sự điện còn người còn, điện mất người mất.

An Lâm màu lam mờ ảo, đang lơ lửng bên trên chúng, dường như cười cười nhìn chúng.

Khóe miệng Linh Cơ hơi run rẩy: "Không nghiêm túc."

Một đám đại năng Hư Linh tộc vốn ở trạng thái linh thể, nhưng An Lâm không phải Hư Linh tộc lại cũng ở trạng thái linh thể, thực sự không thể tưởng tượng nổi.

"Dĩ nhiên là trạng thái linh thể của An Lâm, sao lại có thể?!"

"An... An Lâm?!"

Đương nhiên An Lâm biết bằng, Linh Cơ có thể giao đại điện cho hắn bảo quản, bản thân hành động này cũng là sự tin tưởng cực lớn.

Một đám đại năng Phản Hư đang ẩn núp kích động không ngừng.

"Ồ? Các ngươi đang nói chuyện gì đó, trò chuyện vui vẻ như vậy?" Một giọng nói mang theo châm chọc đột nhiên truyền từ đỉnh đầu mấy đại năng Phản Hư tới.

Chúng ngẩng đầu lên, như thấy một cơn ác mộng.

Lúc này.

"Chúng ta phải mau thông báo chuyện này cho các Đại Đế, không thể để hắn rời đi lúc này!"

"Thật đáng sợ, An Lâm thực sự đáng sợ! Lại có thể trực tiếp mang cả đại điện Linh Tổ đi, lại lừa mang cả khí linh của đại điện Linh Tổ, đây rốt cuộc là kỹ thuật gì?"

Mấy đại năng Phản Hử đang ẩn núp thấy An Lâm đã run rẩy từ xa.

Thần hồn của An Lâm khẽ mỉm cười: "Lên đường bình an."

Hắn vỗ tay một cái, bên cạnh đột nhiên xuất hiện vô số kiếm linh hồn màu vàng, năng lực linh hồn cực kỳ khủng bố, mũi nhọn lạnh tới cắt da cắt thịt khiến đám đại năng Phản Hư gần như hít thở không thông.

Đây là thanh kiếm vàng mang năng lực linh hồn của Bạch Hổ, thần hồn giết chóc mạnh nhất! Cho dù là Kiếm Nguyên Đại Đế cũng không đỡ nổi loại hồn kiếm này, huống chi là những đại năng Phản Hư này.

Trong nháy mắt, ánh kiếm như mưa.

Các đại năng Phản Hư kêu gào thảm thiết khắp đất trời, không tới mấy giây đều ngã xuống.

Chẳng mấy chốc, thể thần hồn của An Lâm khẽ quay về với thân thể.

"Phù... Lần thứ hai xuất thần hồn, cảm giác khá hơn nhiều rồi..." An Lâm duỗi người một chút, nhìn lên trời đất mênh mông, thì thầm nói, "Là lúc nắm chắc thời gian tụ họp lại với nhóm Tiểu Lan rồi, nên đi theo hướng nào tìm chiến trận khốc liệt nhất đây..."

Hắn bắt đầu xuất ra thần thức không có gì sánh kịp này, không cần chính xác, chỉ cần tối đa hóa phạm vi nhận thức, sau đó cảm nhận được sự biến động năng lượng của thế giới xung quanh.

Ngay sau đó, An Lâm đưa mắt nhìn sang một hướng khác, trực tiếp xuyên không đi tới!

Nghĩa trang Hỏa Diễm của Linh Giới.

Ở giữa vô số ngọn lửa đỏ khắp nơi có một cái đầu lâu pha lê tỏa ra ngọn lửa màu đen, đang phát ra uy lực ngọn lửa bất tận, nhìn sóng năng lượng tỏa ra nồng đậm này, rõ ràng là một vật phẩm cấp Thần.

Phía trên có đầu lâu vòng thần màu đen hơi mờ, đang ở một bên chém giết cùng một quái thú rồng ba đầu.

Một người con gái mặc quần áo thủy thủ màu lam ẩn mình bên một gốc cây ngân hỏa xa xa, con ngươi yêu mị màu tím trợn lên, vẻ mặt lo lắng nhìn trận chiến kịch liệt phía trước.

Cô ấy dường như hơi xúc động, tay trắng như ngọc vô tình bám chặt lấy thân cây ngân hỏa, thân hình mảnh khảnh yểu điệu khẽ run lên.

"Tìm được rồi, cuối cùng ta cũng tìm được... Hắc Tinh Hồn Phản Hư đỉnh phong của vực Hư Linh, là một trong những kẻ giết hại mẹ ta năm đó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận