Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 532: Gặp nhau tại núi Bạch Ngọc

An Lâm cưỡi gạch đen tiếp tục bay về phía núi Bạch Ngọc, bây giờ có một đại năng cảnh giới Phản Hư hỗ trợ, trong nháy mắt hệ số an toàn đã tăng cao không ít.

Trải qua tìm hiểu, hắn biết được Khả Khả Tư Đế là cường giả có cảnh giới Phản Hư sơ kỳ đỉnh phong, sắp sửa bước vào cảnh giới Phản Hư trung kỳ. Có cô hỗ trợ, lúc gặp phải những đại năng Phản Hư khác, cho dù đánh không thắng, thì cơ hội chạy thoát vẫn rất là lớn.

An Lâm đưa quan tài ngọc Huyết Hồn cho Khả Khả Tư Đế để cô tiếp tục chữa thương.

Khả Khả Tư Đế nhìn chiếc quan tài này, tâm trạng trở nên vô cùng phức tạp rồi, nếu không phải là cô quá tự tin, trực tiếp chữa thương ở trên thảo nguyên, thì làm sao có thể đụng phải An Lâm, cũng làm sao có thể trở thành nô bộc của An Lâm một cách không giải thích được như thế này...

Không! Không phải là không giải thích được, mà là vì thánh huyết vĩ đại! Vì loại máu có thể làm cho sinh mệnh thăng hoa!

Cô nằm ở trong quan tài, thúc dục thuật pháp, thả vầng sáng đỏ ra bên ngoài, hấp thu sự sống trong phạm vi hơn mười dặm.

An Lâm cưỡi gạch phi hành bầu trời ở trên thảo nguyên Tím, nơi hắn đi qua đều biến thành mảnh đất trơ trụi không có một cọng cây ngọn cỏ, tựa như Ma Vương đi tuần.

Vừa bay gần một canh giờ, quan tài huyết ngọc lần nữa mở ra, Khả Khả Tư Đế ngồi dậy, duỗi cái lưng mệt mỏi. Ánh sao chiếu rọi lên khuôn mặt trắng nõn của cô, sáng rỡ động lòng người.

"Ừm..." Khả Khả Tư Đế gật đầu, sau đó nhìn An Lâm với ánh mắt kỳ lạ, "Từ lúc vừa mới bắt đầu tôi rất muốn hỏi, là ai cho cậu dũng khí, khiến cho một người mới chỉ có cảnh giới Kỳ Hóa Thần như cậu chui vào ngoại vực Tinh Hư?"

Dứt lời, hắn liền kể lại trải nghiệm của mình cho Khả Khả Tư Đế nghe.

Sau khi Khả Khả Tư Đế đi ra khỏi quan tài, An Lâm bắt đầu thu hồi quan tài ngọc Huyết Hồn.

An Lâm vừa nghe, nước mắt suýt nữa tuôn ra: "Cô cho rằng tôi muốn tới đây sao?"

"Nôn nóng như vậy làm gì chứ?" Khả Khả Tư Đế quệt quệt khóe môi.

Khả Khả Tư Đế: "... Thế nên bây giờ tôi tôi phải giữ nguyên nụ cười tươi à? Hay là nên khen cậu?"

"Phù, thân thể của tôi gần như là đã hồi phục rồi!" Khả Khả Tư Đế mở miệng nói.

Sau khi Khả Khả Tư Đế nghe xong, cô liền nói với vẻ mặt ngạc nhiên: "Không nghĩ tới cậu lại gặp được tinh quang cự sơn trong truyền thuyết! Đúng là nó có chức năng xuyên qua không gian lãnh thổ, nếu thế thì cậu đúng là quá bất hạnh rồi..."

"Làm bia ngắm di động trong một canh giờ, đầu óc của tôi lại không có vấn đề như cô đâu!" An Lâm cảm thấy vẫn nên ít sử dụng cái quan tài này đi thì hơn, phát ra ánh sáng đỏ rực như thế, thật sự rất dễ dàng trêu chọc kẻ địch.

"Khôi phục rồi thì mau đi ra khỏi quan tài đi, cô cũng mau dừng pháp thuật của mình lại đi. \" An Lâm tức giận nói.

"Đừng trách tôi nói thẳng, đúng là thực lực của cậu là cao nhất trong cảnh giới Kỳ Hóa Thần, nhưng mà ở chỗ này, cậu có thể đánh thắng được ai chứ? Chẳng lẽ cũng bởi vì tinh nguyên thế giới màu vàng ở ngoại vực Tinh Hư nhiều hơn một ít, thế nên cậu mới chạy tới nơi này đấy chứ?"

Không cẩn thận đã đâm một nhát vào trái tim Khả Khả Tư Đế rồi, An Lâm cũng cảm thấy rất ngại ngùng.

"Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta chính là thu thập tinh nguyên thế giới màu vàng, dùng hết toàn bộ lực lượng để đạt được tinh nguyên thế giới màu vàng!" An Lâm rất trịnh trọng mà mở miệng nói.

"Đúng rồi, Cô biết thảo nguyên Tím cách núi Bạch Ngọc bao xa không, sao tôi đi lâu như thế rồi mà vẫn chưa tới." An Lâm đột nhiên nhớ tới chuyện này, không nhịn được bèn mở miệng nói.

"Cũng không có thể nói là bất hạnh được, trong họa có phúc. Ít nhất là cho tới bây giờ tôi đã thu hoạch được không tệ lắm, đạt được không ít chiến lợi phẩm, còn thu được một người hầu cảnh giới Phản Hư." An Lâm nói với vẻ đầy cảm thán.

An Lâm: "... Thật xin lỗi, thuận mồm mà thôi..."

"Bởi vì tôi ngớ ngẩn." Cuối cùng An Lâm lựa chọn đưa ra đáp án này.

An Lâm: "..."

Một cái khe nứt màu đen xuất hiện ở trên bầu trời, một cô gái với cặp chân thon dài đi ra, một tay xách Tuyết Trảm Thiên miệng sùi bọt mép, một tay xách An Lâm đầu váng mắt hoa.

"Xa như vậy ư!" An Lâm tặc lưỡi.

Khả Khả Tư Đế đảo cặp mắt trắng dã: "Đồ nhà quê, cậu cho rằng bằng vào lực lượng của bản thân để vượt qua không gian cũng giống như một cái đại trận truyền tống không gian sao? Cần phải chú ý nhiều điều lắm đấy."

Khả Khả Tư Đế trầm ngâm trong chốc lát, này mới mở miệng nói: "Thảo nguyên Tím rất lớn, với cái tốc độ này của, tính từ vị trí vừa rồi, đại khái còn phải đi thêm ba canh giờ nữa... "

Trong lúc bất chợt, mặt cô thoáng ngẩn ngơ, đưa mắt nhìn sang một hướng khác, khóe miệng khẽ cong lên, hiện ra nụ cười quyến rũ.

Việc cấp bách là sớm tìm được tinh nguyên thế giới màu vàng, đổi lấy loại máu thơm ngon kia!

Khả Khả Tư Đế lười phải giải thích nhiều, cô đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, điên cuồng khuếch tán thần thức ra ngoài.

"Cậu muốn đi núi Bạch Ngọc? Tại sao không nói với tôi? Tôi có thể vượt qua không gian dẫn theo cậu lên đường, chưa tới nửa canh giờ là đến nơi rồi." Khả Khả Tư Đế nói với vẻ khó hiểu.

"Này, các cậu vẫn ổn đấy chứ, mới nửa canh giờ mà đã gục thế này rồi à?" Khả Khả Tư Đế nói với vẻ mặt bất đắc dĩ.

An Lâm xoa chân mày phàn nàn nói: "Rõ ràng là cô vượt qua không gian chưa được thành thạo, bây giờ còn muốn đổ tại tôi nữa à?"

"Đúng rồi! Là đàn ông chân chính thì phải biết dũng cảm tiến tới, chứ ai lại giống như cô, chợt cao chợt thấp, chợt trái chợt phải, còn thắng gấp, rồi đột ngột tiến lên... Không được yên ổn lấy nổi một giây!" Tuyết Trảm Thiên gục ở trên đầu An Lâm, vẻ mặt uể oải.

Câu hỏi của Khả Khả Tư Đế sắc bén là thế, An Lâm hoàn toàn không phản bác được.

Dưới ánh sao sáng rỡ đầy trời, dãy núi ánh lên hào quang nhàn nhạt, khiến cho khung cảnh tĩnh lặng thoáng lộ ra một luồng hơi thở thần thánh.

Núi Bạch Ngọc, nơi này là một dãy núi trắng noãn dài tít tắp, mặt ngoài bao trùm một lớp ngọc thạch màu trắng.

Cứ như vậy, Khả Khả Tư Đế mở ra cánh cửa không gian, một tay nắm lấy An Lâm, một tay túm lấy Tuyết Trảm Thiên, bước vào trong cánh cửa không gian.

An Lâm thấy thế cũng biết là có hi vọng, gấp gáp hỏi han: "Phát hiện ra cái gì sao?"

Khả Khả Tư Đế vươn ra ngón tay như ngọc, chỉ về một hướng khác, trên mặt xuất hiện một nụ cười tràn đầy ẩn ý: "Tôi phát hiện ra hơi thở của đồng loại ở cái hướng kia, hừm... chính là hơi thở của Huyết tộc."

An Lâm vừa nghe liền hiểu ra ngay.

Hắn gật đầu nói: "Đi, chúng ta đi bên kia xem thử một chút!"

Hắn phủ lên trên mình áo Huyễn Tinh, ôm Tuyết Trảm Thiên, đi theo phía sau Khả Khả Tư Đế.

Khả Khả Tư Đế cũng sử dụng bí pháp để che dấu thân hình và hơi thở, bay về phía trước.

Theo khoảng cách không ngừng tới gần, An Lâm thấy được một cái địa hình cực kỳ kỳ quái.

Ở trong dãy quần sơn Bạch Ngọc, có một ngọn núi phía dưới hơi nhỏ, phía trên hơi lớn, độ dốc không phải là quá lớn, từ xa nhìn lại giống như là một hình trụ thô to.

Hình như tòa núi hình trụ này có hào quang kim sắc nhàn nhạt lóe lên, khiến cho hắn loáng thoáng cảm nhận được điều gì đó.

Rất rõ ràng, kia là một dải đất dị thường.

Năm khối ngọc thạch hình người cao gần mười trượng đứng ở phía trên vách núi hình trụ, xếp thành vòng tròn, không có hơi thở sinh mệnh, nhưng mà lại làm cho người ta cảm nhận được một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm.

An Lâm đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh tòa núi hình trụ này, phát hiện ra ba bóng dáng, gần như đang đứng thành hình tam giác.

Hắn nhìn thoáng qua ba người này, một chàng trai với ngoại hình khá là bảnh bao, tóc ngắn kim sắc, vóc dáng có phần gầy gò.

Chàng trai này có đôi đồng tử huyết sắc, điểm đặc thù rất rõ ràng, không có gì để nghi ngờ nữa, đây là một đại năng cảnh giới Phản Hư của Huyết tộc.

Một người khác, là một chàng trai cầm trên tay cây quạt màu trắng khẽ phe phẩy, trên đầu hắn có sừng rồng, tướng mạo bình thường, đây chắc hẳn là đại năng Kỳ Phản Hư tới từ Đông Hải Long Đình, nói cho cùng thì hắn là người cùng phe với An Lâm.

Còn có một sinh vật cuối cùng, là một con cá mập lớn khoảng ba trượng, bị thủy cầu hình tròn bao quanh. Sau lưng con cá mập này có hai cánh màu đen, vây cá đã tiến hóa thành hai móng màu đen, một cái móng vuốt nắm một hạt châu màu lam, móng vuốt còn lại có một luồng thể lưu màu đen quấn quanh. Có lẽ là nó đến từ thế lực Cổ Yêu ở Tây Hải.

An Lâm vừa nhìn, ba tồn tại này thuộc ba thế lực bất đồng, hơn nữa hình như mỗi một thế lực đều rất căm thù thế lực còn lại... Cứ như vậy, quan hệ tam giác giữa ba đại năng này vẫn còn ổn định, không đánh lên nổi.

"Ha ha..."

An Lâm bỗng nhiên nở nụ cười đầy đắc chí.

Bây giờ thì... loại quan hệ này phải biến biến đổi rồi, bởi vì anh Lâm tới rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận