Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 967: Cơn ác mộng của Hắc Vũ tộc

Lớp bảo vệ giữa hai giới bị một kiếm chém đứt.

Cái khe lớn kia như một cánh cửa Trời, từ trong đó toả ra ánh sáng vô cùng vô tận.

Nguyên khí cực kì dày đặc và khí tức quen thuộc đó, làm An Lâm hết hồn.

"Đây là... Thiên Đình?!" Hắn bật thốt.

Cơ mà nghĩ lại thì cũng đúng, vốn dĩ nên thế này.

Điểm tiếp nối duy nhất giữa trái đất và đại lục Thái Sơ chính là Nam Thiên Môn của Thiên Đình, Tây Lý Nhĩ muốn trở về đại lục Thái Sơ, thì chỉ có thể truy tìm khí cơ vận mệnh, tìm thấy mối liên hệ duy nhất đó, rồi dùng cách thức bạo lực để mở cánh cửa đi thông hai giới ra!

Cùng lúc đó, trên đại lục trôi nỗi nào đó.

Thần khí, kiếm Sáng Thế Tru Tà, mạnh mẽ trấn áp đại trận bảo vệ của đại lục trôi nổi.

Mục đích của Hắc Linh Xà rất rõ ràng, Hắc Vũ Đế Vương rất mạnh, cô quả thật không đủ sức để giết chết hắn. Nhưng không sao cả, hôm nay bà tới đây chỉ muốn đánh một trận, nếu có thể thuận tay huỷ hang ổ của bọn chúng, đã là tốt lắm rồi.

Nếu như mà giống những câu chuyện bình thường, thì khi đánh boss đầu tiên là sẽ có một đám quái ra làm nền, đám quái chết hết để tỏ rõ kẻ địch mạnh thế nào, rồi thủ lĩnh mới bước chiến đấu, cơ mà chuyện đó đừng có mơ ở đây.

Vào lúc trái đất đang thăng cấp, cô đã lợi dụng mắt trận ở trung tâm đại trận và dấu hiệu Hắc Vũ tộc để lại trong không gian, cô xuyên qua hỗn độn vô tận, tìm được phương hướng cụ thể tộc Hắc Vũ.

Đám Hắc Vũ tộc còn lại, ai nấy đều lạnh run, chạy trốn tán loạn, không một cường giả nào dám bước ra giúp đỡ Hắc Vũ Đế Vương.

"Hắc Linh Xà, cô đừng có khinh người quá đáng! Cô giết chết nhiều sinh linh của tộc tôi như vậy, tôi chắc chắn sẽ bắt cô nợ máu trả bằng máu!" Giọng nói của Hắc Vũ Đế Vương vang vọng như tiết sét, mỗi một chiêu thức đều muốn dẫn Hắc Linh Xà đi ra xa, nhưng Hắc Linh Xa vẫn ngoan cố không đi, nhất quyết muốn đánh nhau ngay trên đại lục trôi nổi.

"Chuyện thua hay thắng với chúng ta mà nói thì đều là tin xấu như nhau cả thôi! Nếu thắng, Nữ Oa nương nương nổi giận, tự mình xuất hiện, chúng ta còn sống nổi à? Còn thua, chúng ta vẫn sẽ bị đàn áp như trước kia, sống hay chết thì toàn dựa vào tâm trạng của Hắc Vũ Đế Vương!"

Hắc Linh Xà đang thoả sức đánh giết, ánh sáng thần thánh bá đạo bao phủ toàn bộ đại lục, vô số Hắc Vũ tộc kêu thảm thiết hoá thành tro bụi.

Các chiến sĩ của Hắc Vũ tộc, nhanh chóng quyết định chạy tới các trận pháp phòng ngự, để giảm bớt thương vong từ trận chiến này.

Hắc Linh Xà mỉm cười khinh thường: "Từ ba năm trước, khi các người lợi dụng chỗ thiếu hụt của thế giới để xông vào Oa Giới, thì nên nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, không ai có thể xâm phạm uy nghiêm của Nữ Oa nương, bây giờ chính là lúc các người phải trả giá cho hành động kiêu ngạo của mình!"

Hắc Vũ Đế Vương tức giận không thôi, tự mình ra trận cùng Hắc Linh Xà đánh đến hôn thiên ám địa.

Đám Chân Vương của Hắc Vũ tộc, yên lặng trốn sang một bên ăn dưa.

"Tao cảm thấy, bây giờ chúng ta lui lại một cách có chiến lược là tốt nhất! Đây chính là cách chúng ta giữ lại sức mạnh cho bộ tộc!"

Trận chiến này đánh tới trời đất tối sầm, ánh sáng huỷ diệt thần thánh cơ hồ lan ra khắp toàn bộ đại lục

"Nhưng mà... Boss của chúng ta còn đang chiến đấu mà."

"Ngài nói xem boss chúng ta có đánh thẳng nổi Hắc Linh Xà không?"

"Tinh Dạ Chân Vương anh minh quá! Vậy chúng ta phải làm sao đây?"

Ông đây không ép bọn mày phải chống lại Hắc Linh Xà, nhưng mà cả đứng chung quanh hô 666 bọn mày cũng không làm nổi à?

"Hử? Bọn Phản Hư Chân Vương của ông chạy hết rồi thì phải?" Hắc Linh Xà cười như không cười nhìn đám Chân Vương đang xé hư không bỏ trốn, ngữ khí đầy trêu chọc.

Nếu thật sự sợ hãi Hắc Vũ tộc, thì cô đã không một thân một mình chạy tới đây rồi.

"Ồ! Quả nhiên vẫn là Tinh Dạ Chân Vương sáng suốt nhất, biết suy tính nhất, chúng tôi sẽ nghe theo lời ngài ngay đây!"

Hắc Vũ Đế Vương nhìn Hắc Linh Xà đang đánh nhau hăng hái nói đi cái là đi ngây, ngớ người ra một lúc.

"Mày bị ngu hả? Boss của bọn mình đang liều mạng chiến đấu, chính là vì tranh thủ thời gian cho chúng ta chạy trốn đó!"

"Hắc Vũ Đế Vương, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, bách chiến bách thắng!"

Trên đại lục trôi nổi màu đen, người của Hắc Vũ tộc đang trốn ở khắp nơi nghe vậy đều chạy ra cao giọng reo hò hoan hô.

Sau đó, hắn chắp hai tay ra sau người, ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Hừ, Hắc Linh Xà đó vốn chỉ là một trong những phụ tá của Nữ Oa, thực lực chỉ mới tới cảnh giới Hợp Đạo, làm sao có thể đánh thắng ta được chứ, bây giờ còn không phải đã hoảng sợ bỏ chạy rồi à?"

Cả đám cường giả trong Hắc Vũ tộc đều ngộ ra, vội vàng rút lui.

Một thuật pháp thiên diệt địa được thả ra, cả đại lục đều rung rinh chấn động, như thể sắp rơi từ tên không trung xuống vậy.

Ngay lúc này, đột nhiên sắc mặt Hắc Linh Xà biến dổi, cô la lên: "Không hay rồi! Tiểu Bạch gặp nguy hiểm!"

Bàn tay trắng nõn của cô lật một cái, thần khí kiếm Sáng Thế Tru Tà lập tức bay từ trong đại trên vào tay cô, cô không do dự vung tay chém rách không gian, rời khỏi đại lục trôi nổi màu đen.

Tim Hắc Vũ Đế Vương nghen lại,con mẹ nó, kẻ địch đánh tới hang ổ, tụi mày hùa nhau đồng thời bỏ trốn là thế quái nào hả? Ông đây còn chưa có thua đâu!

Nghe Hắc Vũ Đế Vương nói vậy, Hắc Linh Xà vẫn không tỏ ra hoảng loạn.

Đúng vậy, cô làm sao hiểu được nỗi bi ai của một Hắc Vũ Đế Vương...

Trong lòng hắn không ngừng mắng chửi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thâm sâu khó lường, cười nói: "Ồ, cô làm sao hiểu được chứ, họ chỉ đang chuẩn bị cho cô một bất ngờ lớn thôi..."

"Hắc Vũ Đế Vương là cây cột chống trời của bộ tộc chúng ta, là ánh sáng thần thánh phổ độ thế gian!"

"Đế vương xưng bá đại lục, độc nhất vô nhị!"

Trên đại lục, đám Hắc Vũ tộc còn sót lại vui vẻ hoan hô reo mừng, đám Chân Vương xé không gian, gấp gáp chạy về, gia nhập vào những kẻ đang reo mừng.

Hắc Vũ Đế Vương mỉm cười: "Hắc Linh Xà tuy rằng bị chúng ta đánh cho chạy về, nhưng chúng ta vẫn nên chừa lại mặt mũi cho Nữ Oa, lập tức xoá hết ấn ky toạ độ chúng ta để lại trên Oa Giới đi!"

"Hắc Vũ Đại Đế, vất vả lắm chúng ta mới có thể..."

Một Chân Vương không cam lòng, muốn phản bác vài câu, lại thấy Hắc Vũ Đế Vương vung tay lên, nghiêm giọng ngắt lời hắn.

"Đừng léo nhéo ở đây nữa! Kiếm Thắng Tà đã không còn ở địa cầu, chúng ta để lại ấn ký ở đó đâu còn tác dụng gì nữa chứ!"

Các Chân Vương nghe vậy cúi đầu la lên: "Hắc Vũ Đại Đế anh minh!"

Cá đám Chân Vương đồng thời phụ họa: "Hắc Vũ Đế Vương anh minh!"

"Muốn gài tôi à? Không ngại nói cho cô biết, tôi đang tiến triển rất thuận lợi."

"Xem ra tâm trạng của anh không tệ nhỉ?" Hắc Linh Xà mở miệng dò hỏi.

"Làm xong việc, đương nhiên phải ra ngoài chứ." Tây Lý Nhĩ cười khẽ.

Sau đó, Hắc Linh Xà lại quay sang nhìn Tây Lý Nhĩ, sắc mặt cô trở nên nghiêm túc hơn, thầm khởi động thần khí: "Anh ra rồi à?"

Cô nhìn thoáng qua Bạch Linh Xà vẫn bình yên vô sự đang đứng cách đó không xa, khẽ thờ phào một tiếng.

Cô gái đó chính là Hắc Linh Xà.

Trong ranh giới nước Mông Cổ ở trái đất.

Tây Lý Nhĩ dùng một kiếm chém ra cửa trời, ánh sáng toả ra từ đó chiếu sáng cả một đất nước.

Dê bò sợ tới mức chạy tán loạn chung quanh, không biết bao nhiêu người thấy lạ ló đầu ra khỏi lều trại, hoảng sợ nhìn ánh sáng màu trắng toả ra từ đằng xa, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tây Lý Nhĩ đang định bước vào cánh cửa ánh sáng.

Thì đột nhiên, trong hư lại xuất hiện thêm một cái khe.

Một cô gái có thân người và đuôi rắn màu đen dài ngoằn, cầm một món thần khí trong tay, bước ra khỏi cái khe.

"Tây Lý Nhĩ!" Cô vừa xuất hiện, đã gọi tên người đàn ông, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ khó thể che dấu.

"Hử? Cô phải phải là cô gái người hầu vẫn luôn đi theo sau lưng Nữ Oa đó à?" Người đàn ông áo đỏ cười như không cười mà cô gái vừa xuất hiện nọ.

Người hầu mẹ anh đấy! Trên trán cô gái nổi lên gân xanh.

Nghĩ đến đây, Hắc Vũ Đế Vương lại mỉm cười đầy tự tin.

Xoá bỏ hết ấn ký toạ độ họ để lại trên địa cầu, xoá bỏ mọi khí cơ liên hệ, rồi chạy trốn thẳng về chỗ sâu trong đại lục Thái Sơ, vậy thì Hắc Linh Xà sẽ không tìm thấy họ nữa!

Bây giờ không trêu vào nổi, chẳng lẽ hắn còn không bỏ trốn được à?!

Hắn không chịu nổi việc Hắc Linh Xà cứ ba lần bốn lượt chạy tới đây tàn phá đâu.

Còn không xoá ấn ký đi, đợi Hắc Linh Xà xử lý xong chuyện bên kia, cô ta rảnh rỗi lại lần theo khí cơ của ấn ký chạy tới đánh nhau thì làm sao đây?

Hắc Vũ Đế Vương hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên vẻ thâm sâu khó lường.

Tây Lý Nhĩ hình như không muốn tiếp tục phí thời gian ở đây nữa, hắn phất tay chào tạm biệt Hắc Linh Xà và mọi người.

"Cửa trời sắp đóng lại rồi, tạm biệt nhé."

Nói rồi, bóng hắn biến mất vào ánh sáng toả ra từ cửa trời.

Ầm ầm!

Của trời vừa đóng lại, toàn bộ vùng đất lại chìm vào trong màn đêm đen tối.

An Lâm nhìn bóng người đàn ông bỏ đi vô cùng tiêu sái, trong lòng sinh ra cảm giác hướng tới.

Đi lại như gió, không ai có thể ngăn đón, đây mới là cường giả thật sự!
Bạn cần đăng nhập để bình luận