Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 152: Tìm người giữa chốn trăm nghìn lần

Cái đầu xiêu vẹo của tà ma mắt đỏ bắt đầu trở nên thô bạo hỗn loạn.

Thanh kiếm màu đen của nó bỗng toả ra một dao động kì lạ, trực tiếp đâm thủng một lỗ trên người tà ma đang cản đường mình.

Tà ma đang chắn kiếm lại phát ra tiếng rên rỉ gào thét, người hắn kiệt sức ngã về trước, đẩy Kỷ Nhạn Lăng đang ngẩn người té xuống đất.

"Anh... anh là ai?" Kỷ Nhạn Lăng ngơ ngác nhìn tà ma đang ôm lấy mình, giọng có hơi run.

Tà ma vươn bàn tay tối đen của mình chạm vào cần cổ trắng nõn của Kỷ Nhạn Lăng, khẽ nhấc cái vòng cổ cô đang đeo lên, trên vòng cổ đính một hạt ngọc màu lam nhạt, cực kì xinh đẹp, còn toả ra ánh sáng nhạt.

Tà ma nắm viên ngọc quý đó vào tay.

Thanh kiếm dài màu đen của tà ma mắt đỏ xé gió lao tới, đâm vào đầu con tà ma đang chắn trước mặt Kỷ Nhạn Lăng.

Rầm uỳnh!

Rồi, hắn cúi đầu.

Người đàn ông thì phong thái bất phàm, dáng vẻ đường hoàng, cô gái thì mặt mày cong cong, đẹp tựa đoá sen; Trong mắt người ngoài, họ là một đôi tình nhân do trời đất tác hợp.

Tà ma nhìn cô gái, hai hàng nước mắt đang chảy dài trên mặt cô, cổ hắn phát ra tiếng vang "xì xì".

Một người đàn ông mặc áo xám và một cô gái mặc áo trắng xuất hiện bên cạnh vực Vạn Ác.

"Đây là kết giới của Lam Mộng Tinh..." Kỷ Nhạn Lăng ngẩn người nhìn tà ma trước mặt, nước mắt đảo quanh hốc mắt cô trào ra, "Vương Lục, là anh à..."

Mặt Vương Lục hơi đỏ lên: "Vậy em phải đi theo sát anh đó, đừng để lạc..."

Một quầng sáng màu lam rực rỡ chói mắt, bỗng xuất hiện giữa hư không, bao phủ đám người Kỷ Nhạn Lăng.

"Tiểu Nhạn, nhiệm vụ lần này cực kì nguy hiểm, em phải thật cẩn thận đó." Người đàn ông mở miệng.

Lam Mộng Tinh là báu vật gia truyền của nhà Vương Lục, chỉ có sức mạnh của hắn mới có thể mở ra kết giới của Lam Mộng Tinh. Phải, chỉ có hắn mới mở được kết giới...

Trường kiếm đâm trúng quầng sáng màu lam, đòn công kích cực kì mạnh, nhưng vẫn không thể đâm xuyên qua được quầng sáng màu lam nọ.

Từng cảnh tưởng xuất hiện trong đầu hắn.

Ma vật ở đáy vực bạo động, mấy con dị thú khí tức đáng sợ xuất hiện, bức cả hai vào tuyệt cảnh.

Hắn đã không cách nào nói chuyện được, chỉ có thể phát ra tiếng động chói tai thế này.

Lúc này, Vương Lục lấy vòng cổ Lam Mộng Tinh ra, đưa cho Kỷ Nhạn Lăng: "Cầm lấy nó rồi chạy mau đi!"

"Cái anh Vương Lục này, em chỉ cần đi theo sát anh là được rồi, có một cao thủ kì Hoá Thần như anh bảo vệ em, em còn sợ gì nữa chứ?" Kỷ Nhạn Lăng kéo tay Vương Lục, cười tủm tỉm trả lời.

Nhưng vào lúc họ đi lấy Hắc Viêm Thánh Liên, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Vương Lục xoay người, toàn thân bộc phát ra một sức mạnh khủng khiếp, ép đám dị thú kì Hoá Thần đang đuổi tới chạy về phía khác.

"Nếu... nếu ánh sáng toả ra từ Lam Mộng Tinh biến mất, em cũng không cần chờ anh nữa đâu."

Việc cần làm tiếp theo, là dựa vào Lam Mộng Tinh tìm tới Tiểu Nhạn.

Vòng cổ ở trên người Vương Lục, mới có thể bảo vệ hắn an toàn.

Vương Lục quỳ rạp xuống đất, cơn đau khủng khiếp và sự ô nhiễm tinh thần dần ăn mòn thân thể hắn.

"Lam Mộng Tinh này là thứ anh dùng để bảo vệ mạng sống, em đâu có xài được." Kỷ Nhạn Lăng đẩy vòng cổ ra.

Tiểu Nhạn còn đang chờ mình, mình không thể chết đi thế này được!

Không được, mình không thể cứ như vậy ngã xuống được.

Sức mạnh kì dị mạnh mẽ dần hoà tan thân thế hắn, vô số cảm xúc trái chiều xuất hiện trong đầu làm hắn điên cuồng, sa đọa, cuối cùng dẫn đường cho hắn chuyển hoá thành tà ma...

Nhưng, Vương Lục lại tự tay đeo nó lên cổ Kỷ Nhạn Lăng, dịu dàng mở miệng khuyên nhủ: "Ngốc quá, chỉ có khi em đeo Lam Mộng Tinh tại, thì sau khi chúng ta lạc nhau, anh mới có thể tìm được em chứ."

Trạng thái bây giờ của hắn không ổn chút nào, hắn phải nhanh chóng dẫn Tiểu Nhạn rời khỏi vực sâu Vạn Ác đầy nguy hiểm này mới được.

Hắn đang định dựng kiếm lên để ngự kiếm phi hành, thì bỗng, một mũi kiếm tối đen đã lao tới, đâm xuyên qua ngực hắn.

"Á...!"

Ngay sau đó một cơn gió thổi tới, đẩy Kỷ Nhạn Lăng đi thật xa.

Một cánh tay của hắn đã bị huỷ, nhưng hắn cũng đã thành công chạy thoát khỏi sự đuổi giết của mấy con dị thú kì Hoá Thần.

Vương Lục cả người đều là máu, mỗi bước hắn đi về trước, đều để lại vệt máu dài đằng sau.

Trong vực sâu bóng đêm vô tận.

Hắn dùng ý chí cực mình của mình, chống lại sự ăn mòn trên tinh thần.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn chìm vào bóng tối.

Không biết qua bao lâu, Vương Lục mới có lại được ý thức.

"Mình... Cơ thể của mình sao thế này?"

Hắn ngơ ngác nhìn thân thể tối đen vặn vẹo của mình, hoảng sợ thều thào.

Nhưng thứ phát ra từ miệng hắn chỉ là những tiếng gào "xì xì".

Ngày đó, hắn phát điên, hắn phát hiện mình biến thành tà ma.

Tuyệt vọng, sa đọa, thô bạo, chém giết...

Hắn dạo quanh vực sâu hắc ám, dần dần lạc lối, làm những việc tà ma vẫn làm.

Kỷ Nhạn Lăng ra vẻ kinh nghiệm đầy mình mở miệng khoe khoang với họ rằng, chỗ này tà ma rất ít, cô đã ở đây hơn một năm rồi mà vẫn chưa đụng được tới tà ma nào.

Chắc không ai trong số họ ngờ rằng, có một tà ma tên Vương Lục, ở ngay bên cạnh họ.

Rốt cục vào một ngày nào đó, Kỷ Nhạn Lăng gặp được một nhóm người, nhóm người này tới nơi này để săn giết tà ma.

Nhưng mà hắn không dám chọn cách đó, bởi vì hắn sợ Kỷ Nhạn Lăng cũng sẽ chọn theo hắn.

Kì thật hắn còn một lựa chọn khác.

Trong bóng đêm, Vương Lục yên lặng nhìn chăm chú vào bóng người cô đơn đó.

Ít nhất... phải bảo vệ cô ấy cho tới khi cô ấy buông bỏ được chấp niệm.

Dị thú mạnh mẽ đáng sợ, anh giúp em cản lại.

Tà ma lén ẩn núp trong góc, chờ đợi thời cơ ra tay, anh giúp em giết sạch.

"Vương Lục, Vương Lục, anh đang ở đâu vậy...?

Trong cái thế giới bị bao trùm vĩnh viễn trong màn đêm, tiếng gọi tìm của cô chưa bao giờ ngừng lại.

Bao nhiêu lâu rồi nhỉ?

Vương Lục thật sự không biết đã trôi qua bao lâu, nhưng hắn lại biết Kỷ Nhạn Lăng đã gọi tên hắn bao nhiêu lần.

Trong màn đêm tăm tối, mỗi khi Kỷ Nhạn Lăng kiệt sức nản lòng, cô sẽ lấy Lam Mộng Tinh trên cổ ra, ngẩn ngơ nhìn ánh sáng nhàn nhàn toả ra từ đó, thì thầm tự hỏi: "Vương Lục, em biết anh chưa chết đâu, em chắc là anh đang ở đâu đó chờ em tìm tới anh, đúng không."

Ngốc qua, anh vẫn luôn ở bên cạnh em đây này...

Hắn sa đoạ thành tà ma, ẩn núp trong bóng tối, lặng lẽ dõi theo bảo vệ bóng hình xinh đẹp mình không cách nào buông bỏ được ấy.

Cô gái yếu đuối đó, vậy mà vẫn kiên trì một mình đi trong màn đêm thăm thẳm, không ngừng tìm kiếm hắn.

Thứ gì đó bị chôn sâu trong lòng bỗng trồi lên, lý trí của hắn, cũng bị giọng nói này đánh thức, hỗn loạn, vặn vẹo, tuyệt vọng dần tan rã...

Hắn nghe được giọng nói đó, nghe được cái giọng nói khiến hắn ngày đêm nhớ mong đó.

Một giọng nói quen thuộc, quanh quẩn trong vực sâu bị bao trùm bởi bóng tối vĩnh viễn.

"Vương Lục, Vương Lục, anh đang ở đâu?"

Vương Lục đi theo bên cạnh im lặng không nói gì.

Ngốc quá, em không gặp được tà ma, đó là vì tà ma nào dám lại gần em, đều đã bị anh giết sạch...

Sau này, họ bị hai con rồng đuổi theo tấn công.

Có cần ra tay không? Không... họ còn tự lo được.

Nhưng mà, hướng các em chạy đi lại làm anh lo quá.

Lại có một tà ma khác định tấn công các em, anh xuất hiện sau lưng nó, lấy tay làm đao, chém rơi đầu nó.

Sát ý của tà ma truyền tới chỗ các em.

Em lại tỏ ra kinh nghiệm đầy mình mở miệng nói đây là gió lạnh dưới đáy vực.

Ngốc quá, đó là sát ý, phải nói chứ khả năng bịa chuyện tự giải thích của em cao ghê luôn vậy đó...

Ngay lúc Vương Lục đang thầm cảm thán, một sự tồn tại cực kì mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện.

"Tao đã tìm mày từ lâu lắm rồi đấy, đồ phản bội..." Giọng nói như mang theo gió lạnh từ địa ngục truyền tới.

"Anh có thể nói chuyện với tôi?" Vương Lục hoảng sợ.

"Ha hả, sao lại không thể chứ, chúng ta vốn là đồng loại mà."

"Vì cô ả này, mày giết không biết bao nhiêu tà ma của tao, mày nói xem tao nên xử mày thế nào đây?"

Đôi mắt đỏ xuất hiện giữa màn đêm, tà ma mắt đỏ mang theo khí thế ngập trời, dần dần xuất hiện.

Vương Lục đánh không lại nó, người bị thương nặng tới mức gần như sắp chết.

Tà ma mắt đỏ đưa hắn lên chiến trường, để hắn tận mắt nhìn cô gái mình hết lòng bảo vệ, tới cuối cùng sẽ rơi vào kết cục thế nào.

Hắn nằm trên mặt đất, nhìn thấy bóng dáng chiến đấu kiên cường của Kỷ Nhạn Lăng, cũng nhìn thấy vẻ mặt không cam của cô khi lâm vào tuyệt cảnh

Ít nhất vào khoảnh khắc cuối cùng, hãy để tôi bảo vệ được người mình yêu thương thêm lần nữa!

Vương Lục tức giận la lên, người hắn hoá thành bóng đen, che chở trước người Kỷ Nhạn Lăng.

Ngực hắn bị nổ ra một cái lỗ lớn, nhưng may là vào giây phút cuối cùng, hắn đã kích hoạt kết giới Lam Mộng Tinh.

"Vương Lục, có phải là anh đấy không..."

Đó dù là câu hỏi, nhưng trong đôi mắt đầy chờ mong của cô gái, nước mắt đã thấm ướt bờ mi.

"Là anh đây, Tiểu Nhạn." Tà ma phát ra tiếng kêu khàn khàn sắc nhọn, không nghe ra được bất kì lời nói nào.

Kỷ Nhạn Lăng vươn tay phủ lên gò má không còn hình dạng gì kia, dịu dàng nói: "Vương Lục, em biết ngay là anh mà! Chúng ta cùng nhau về nhà nhé..."

Trở về nhà à?

Anh như thế này trở về nhà, nhà mẹ em chắc sẽ không nhận thằng con rể như anh đâu.

Nhưng giờ có thể được em nhận ra, cảm giác này, thật sự quá mức tốt đẹp...

Thân thể đen ngòm dần tan rã, hơi thở cũng dần suy yếu.

"Vương Lục, anh tỉnh lại đi, em xin anh đó!"

"Vương Lục, đừng bỏ rơi em, dù anh có biến thành hình dáng gì đi nữa, cũng đừng bỏ em lại một mình..."

Vương Lục... Vương Lục...

Giọng nói ngày càng nhỏ đi.

Lần thứ tám trăm chín mươi chín ngàn một trăm hai mươi lăm,

Lần thứ tám trăm chín mươi chín ngàn một trăm hai mươi sáu...

Trong những tháng năm đi theo bảo vệ dài đẵng đẵng này, Vương Lục có một sở thích mới, đó là lặng lẽ đếm số lần Kỷ Nhạn Lăng gọi tên hắn ở vực Vạn Ác, hắn muốn xem Kỷ Nhận Lăng có thể kiên trì được tới bao giờ.

Em ấy vẫn còn đang kiên trì.

Con số này nếu nói cho em ấy biết, chắc chính bản thân em ấy cũng không tin đâu.

Tiếc là bây giờ anh phải đi rồi, không thể nói chuyện này cho em ấy biết được...

Trong tiếng kêu gọi của Kỷ Nhạn Lăng, thân thể tối đen hoàn toàn tan rã, hoá thành vô số điểm đen, hoà vào gió bay theo từng tiếng gọi "Vương Lục".
Bạn cần đăng nhập để bình luận