Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1273: Tiên tông kiểu mẫu của giới Cửu Châu

Trong lúc Ngả Nhĩ đang tự hỏi về một vấn đề khó khăn, tòa núi cao bị san thành bình địa lần nữa rung lên.

Ở trong lòng đất, hình như có sinh linh gì đó.

"Két, két, rắc, rắc..."

Âm thanh u ám làm cho người ta không rét mà run.

"Hừ... Thật phiền phức mà, xem ra lại phải tìm chỗ khác thêm lần nữa rồi..."

Người đá nghe thấy âm thanh kỳ quái, trầm tư chốc lát, xé rách không gian, rời khỏi cái chỗ này.

Giới Cửu Châu.

Chuyện tông chủ An Lâm của Tứ Cửu tiên tông, dẫn theo các đệ tử và trưởng lão của tông môn đi phá hủy bí địa của tân Thần Minh Đạo tông, giải cứu hơn mười vạn con người ở giới Cửu Châu, đã truyền đi khắp nơi, từ giới Cửu Châu cho tới toàn đại lục Thái Sơ trong nháy mắt.

Ngược lại, nếu như tông môn tùy tiện, già mà không đứng đắn, thế thì dù có làm sai chuyện gì, cũng sẽ được người đời dễ dàng tha thứ và khoan dung hơn.

Tứ Cửu tiên tông càng ngày càng có tiếng, dẫn chứng minh xác nhất cho điều này, chính là số tu sĩ tới đăng ký làm đệ tử ngoại môn của Tứ Cửu tiên tông bắt đầu tăng bạo.

Hắn không gánh nổi cái danh thần tượng này đâu!

Thậm chí trong dân gian còn xuất hiện người không ưa Tứ Cửu tiên tông, cũng không phải là ít người có quan điểm như vậy ở giới Cửu Châu...

Vốn dĩ Tứ Cửu tiên tông là do một tán tu thế đơn lực bạc nhưng có tương lai đầy hứa hẹn đứng đầu, chính sách là núi dựa, trở thành bạn tốt của tán tu trên khắp giới Cửu Châu. Hôm nay giải cứu dân chúng, diệt trừ thế lực Ma tông đứng đầu, càng trở thành bạn tốt của dân chúng ở giới Cửu Châu...

An Lâm rất lo lắng rằng sẽ làm trễ nãi tương lai của những thiên tài này, nhưng mà lại không chịu nổi sự nhiệt tình của đối phương, không thể làm gì khác hơn là đành bất đắc dĩ thu bọn họ làm đệ tử ngoại môn.

Tin tức này không phải là do đám người An Lâm thả ra, chắc hẳn là do chính mười vạn người được giải cứu tự truyền bá tin tức này.

Số lượng đệ tử trụ cột nội môn cực ít, con đường duy nhất để có thể tiến vào nội môn, phải có biểu hiện cực kỳ xuất sắc lúc làm đệ tử ngoại môn, mới có cơ hội tiến vào nội môn trở thành đệ tử trụ cột.

Thật sự thì An Lâm cũng chỉ tùy tiện xây dựng một cái tông môn cho vui thôi, lại không ngờ rằng càng chơi càng lớn, bây giờ lại gần như là trở thành tấm gương, là tiên tông kiểu mẫu của giới Cửu Châu, chuyện này thật sự khiến cho hắn có phần luống cuống.

Vị thế của Tứ Cửu tiên tông vì thế mà càng trở nên lớn mạnh, danh tiếng lại càng ngày càng tăng lên, trở thành tiên tông đứng đầu người người kính ngưỡng. Một tông môn có thực lực mạnh mẽ, lại có tinh thần trọng nghĩa, ai lại không thích chứ?

An Lâm rất phiền lòng, nhưng đây đã thành xu thế chung, hắn cũng chẳng ngăn chặn nổi chuyện này.

Một cô gái mặc váy tím có khuôn mặt xinh đẹp, vóc người cực kỳ đầy đặn đang dùng hai tay chống chiếc cằm ngọc, tựa lên chiếc bàn gỗ, cặp ngực to tròn cũng đè ở bên trên.

Tạo hình tượng tốt như thế, nếu như sau này làm vài chuyện không tốt, rất dễ bị chỉ trích.

Cô nàng đang xem một tấm gương bạch ngọc, trong gương là một phần tin nhanh của giới Cửu Châu, bên trong có hình ảnh một chàng trai áo trắng anh tuấn phóng khoáng, bên cạnh hình ảnh, miêu tả chuyện hắn làm ở Thần Minh Đạo tông, chiếm đầy cả trang báo.

Mấy ngày qua, cũng có không ít cường giả cấp bậc Hóa Thần tới đăng ký làm đệ tử ngoại môn...

Phong Nguyên châu, bên trong hoàng cung hoàng tộc Phong Minh.

"Trừ ba kiện tiên khí, tám viên tiên đan, sáu quả tiên ra, tất cả vật phẩm còn lại, bao gồm một trăm năm mươi sáu kiện linh khí, hai ngàn năm trăm kiện pháp khí, ba trăm hai mươi viên linh đan, năm trăm linh quả, cùng với các loại thiên tài địa bảo khác, đều sẽ trở thành tài sản riêng của tông môn... mọi người có ý kiến gì không?"

Tại phòng nghị sự của Tứ Cửu tiên tông.

Tất cả tài nguyên của Thần Minh Đạo, căn bản đều trở thành tài nguyên của Tứ Cửu tiên tông.

Hạng Thanh Nhã nhìn câu chuyện được viết trên báo, con mắt chứa cảnh xuân, không nhịn được mà khẽ nhếch miệng mỉm cười.

Những Tiên Kiếm này có tác dụng quan trọng với An Lâm, thế nên hắn mới giữ lại. Hơn nữa còn lấy được một trăm ba mươi triệu linh thạch từ Thần Minh Đạo tông, hiện tại thì tài sản của riêng hắn đã là một trăm tám mươi triệu linh thạch!

Cô chính là lục công chúa của hoàng tộc Phong Minh, Hạng Thanh Nhã.

An Lâm rất buồn phiền, thì thào cất giọng nói.

"Nhiều tiền thế này, mình biết tiêu thế nào đây?"

"Ôi, nhiều tiền quá, phiền quá đi mà!"

"Tôi còn tưởng rằng anh sẽ trở thành tông của một cái ma giáo nữa chứ, thật không ngờ được mà... Vầng hào quang mà anh phát ra, càng ngày càng làm cho người ta muốn tới gần..."

Bây giờ Tứ Cửu tiên tông cũng có thể xưng là một cái tông môn giàu có rồi.

Tám viên tiên đan, sáu quả tiên đều được chia ra làm ba cho Hứa Tiểu Lan, Đề Na và Đại Bạch.

An Lâm chỉ cần ba kiện tiên khí, ba kiện tiên khí này, đều là Tiên Kiếm!

"Tiếp theo, tôi muốn kể lại tất cả những chuyện mà mình đã trải qua ở Thần Minh Đạo tông."

Hành động lần này, vốn là có thể định nghĩa hành động vì con người, sở dĩ An Lâm quyên ra những thứ này, cũng là vì suy nghĩ cho tông môn!

Tất cả các chủ và trưởng lão đều giơ hai tay tán thành, hô to tông chủ vạn tuế.

An Lâm chậm rãi cất giọng nói.

"Không biết nên tiêu như thế nào, thì cứ cho tôi tiêu đi, gâu!" Đại Bạch ở bên cạnh chen miệng nói.

An Lâm liếc mắt lườm Đại Bạch một cái, thuận tay nhét một cái bánh bao Đại Bạch Bất Lý vào miệng nó: "Câm miệng cho tôi!"

Quỷ kế được như ý, Đại Bạch vui vẻ ăn xong bánh bao Đại Bạch Bất Lý: "Ha ha ha... Anh An, anh cho rằng là tôi vô tình chọc giận anh sao? Tôi cố ý đấy, chính là vì lừa bánh bao của anh đấy, anh thấy mình ngốc chưa, ha ha ha, gâu!"

An Lâm: "... Đúng là mục đích nhỏ nhặt đến ngu ngốc."

Bất kể có nói thế nào, Đại Bạch vẫn rất là vui vẻ, An Lâm cũng mặc kệ nó thôi.

Thời gian nghỉ ngơi thư giãn ở Tứ Cửu tiên tông luôn trôi qua rất nhanh.

Không có chuyện gì làm hắn liền luyện Thải Hồng Lôi và Đại Hỏa Diễm của mình, cùng với dạy đồ đệ Diệp Linh luyện kiếm pháp.

Chẳng mấy chốc, đã tới ngày hội Bàn Đào diễn ra.

"Tới mau, mau lại đây, hội Bàn Đào do Thiên Đình tổ chức đã đến rồi, hội Bàn Đào diễn ra trong vòng mười ngày, mọi người cùng đi thôi!" An Lâm kêu gọi những người bạn thân thiết ở tông môn.

Tôn Vũ Lạc nhìn mọi người tụ tập với vẻ mặt hâm mộ, lẩm bẩm nói: "Hội Bàn Đào trong truyền thuyết đây mà, mình cũng rất muốn đi một lần, muốn ăn cây Bàn Đào..."

"Ăn cái gì... cây Bàn Đào á? Cây Bàn Đào... Có ăn ngon bằng tôi không..." Một cậu bé có làn da màu u lam đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Tôn Vũ Lạc, mở ra cái miệng khổng lồ sâu thẳm, lộ ra vô số chiếc răng, trên răng trắng còn dính vết máu đỏ sẫm, một trận gió tanh đập vào mặt.

"A... ôi mẹ ơi, cứu mạng!!!"

Tôn Vũ lạc bị dọa cho sợ đến mức trái tim cũng muốn ngừng đập, cậu lập tức quay đầu bỏ chạy.

Bé trai kia trôi lơ lửng đuổi tận không buông.

An Lâm nhìn một cảnh này, trong lòng có chút vui mừng: "Lúc trước tôi còn lo lắng chúng ta không có ở tông môn, Tôn Vũ lạc sẽ cô quạnh, bây giờ lại thấy, loại lo lắng này hoàn toàn là dư thừa, có Kiếm Linh Lam Mộng chơi với cậu ta rồi! Mọi người nhìn thử xem, hài hòa yêu thương biết nhường nào chứ!"

Mọi người đều đen mặt, thế này mà dám bảo là hài hòa yêu thương à? Hài hòa yêu thương là đang nói Kiếm Linh kia ấy hả? Tôn Vũ Lạc sắp sợ đến phát ngất luôn rồi kia kìa!

Tổng cộng có hai mươi người lấy danh nghĩa Tứ Cửu tiên tông để tham gia hội Bàn Đào của Thiên Đình.

An Lâm nhìn mọi người trước mặt, Hứa Tiểu Lan, Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân, Liễu Thiên Huyễn, Bạch Lăng, Tiêu Trạch, Tiêu Đồ, Đường Tây Môn, Long Ngạo Thiên, Tiểu Hồng, Tiểu Thiên, Tiểu Sửu, Bạch Dao, Tiểu Na, Tiểu Cốt, Diệp Linh, Tiểu Lang, Bố Lai Tư, và cả hắn, vừa đúng hai mươi người.

"Hội Bàn Đào của Thiên Đình, chúng ta đi thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận