Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1038: Lựa chọn hai cánh cửa

Cái động màu lam của Táng Kiếm Tu Du Liên vẫn đang không ngừng hấp thu.

Một hiện tượng kỳ quái bắt đầu xuất hiện, khiến sắc mặt An Lâm và Lam Tiểu Nghê thay đổi.

"Mặt đất dưới chân chúng ta đang thu hẹp lại sao?" Lam Tiểu Nghê trừng lớn đôi mắt đẹp, vẫy đuôi một cái, yên lặng bay về phía không trung, cách xa mặt đất theo bản năng.

"Sợ rằng đây là mặt đất giả..." Khóe miệng An Lâm hơi giật giật.

Mặt đất lấy cái động màu lam làm trung tâm mà không ngừng co lại, giống như toàn bộ thế giới coi đây là trung tâm mà thu nhỏ lại, về vật chất phần biến đi đến nơi nào, An Lâm cũng không biết.

Thứ duy nhất đáng vui mừng là, kiếm chết cắm ở trên mặt đất không phải giả.

Khi khắp nơi thu nhỏ, toàn bộ không gian như cũng dần dần thu nhỏ.

Dường như An Lâm có thể nhìn thấy ranh giới lờ mờ, đang nhanh chóng lao đến chỗ mình, giống như chiếc lồng ranh giới bao bọc sinh linh, càng không ngừng co vào, cuối cùng đè nát sinh linh.

"Nếu không phải cô không thể chết, tôi tuyệt đối sẽ ném cô ra bên ngoài từ nơi này." An Lâm rất nghiêm túc nói.

Ranh giới thu hẹp va chạm với ngọn lửa, phút chốc va nát ngọn lửa.

An Lâm: "..."

Ầm ầm!

Kết quả sóng lớn đánh lên Thần Hỏa của An Lâm, bị bốc hơi thành hơi nước.

Hắn đang muốn dùng nguyên khí Hắc Minh, liều mạng một lần, ranh giới không gian đã hoàn toàn co rút lại thành điểm ban đầu, cắn nuốt thân thể của hắn và Lam Tiểu Nghê.

Sau khi tất cả kiếm chết được hấp thu xong, An Lâm nhanh chóng cất Táng Kiếm Tu Du Liên đi, thả ra Thần Hỏa và Thánh Hỏa đánh vào ranh giới!

Mạnh như vậy sao?

Thần Hỏa của An Lâm cũng bởi vậy mà bị giảm đi mấy phần nhiệt độ.

Sắc mặt của Lam Tiểu Nghê trắng bệch, bị dọa đến mức triệu hồi thủy triều to lớn nhào về phía biên giới đang thu hẹp.

Lam Tiểu Nghê xấu hổ cúi thấp đầu, lã chã chực khóc.

An Lâm mở hai mắt ra lần nữa, phát hiện mình đã đi tới một cái hành lang bịt kín.

Lam Tiểu Nghê: "..."

Hành lang tương đối rộng rãi, được đắp lên từ gạch đá màu xanh, vô số ánh nến màu xanh đậm chiếu rõ hai bên hành lang, từng pho tượng Ngư Nhân và pho tượng tộc Thiên Quy có thần thái khác nhau đứng yên lặng ở hai bên.

An Lâm hít vào một ngụm khí lạnh.

Lại là một trận dịch chuyển không gian khiến người ta hoa mắt.

Lam Tiểu Nghê suýt chút nữa đã phun ra máu, giận dữ mà sửa lại: "Đó không phải là mùi hải sản, là mùi thơm cơ thể, mùi thơm cơ thể đó, hiểu chưa? Hương thơm mê người của tôi, sao anh lại dùng từ đần độn như hải sản để tả?!"

Lam Tiểu Nghê nhìn thấy những pho tượng Ngư Nhân kia, phản ứng càng thêm mãnh liệt, hơi thở cũng trở nên dồn dập, yên lặng dựa lên người An Lâm.

Chỉ tò mò nói: "Thế mà ngửi thì có cảm giác mùi đại dương ăn rất ngon, chẳng phải là mùi hải sản à."

Đóng kín, vắng vẻ, kỳ lạ, kinh khủng...

Hắn không hề chú ý, dùng mùi hải sản vị để hình dung Lam Tiểu Nghê, đối với tâm hồn của vị Nhân Ngư công chúa đáng thương này, đã tạo thành tổn thương và chấn động lớn cỡ nào.

Vẻ mặt của những pho tượng đó hoặc mỉm cười, hoặc cười to, hoặc sợ hãi, hoặc vặn vẹo, có pho tượng cười cực lớn, miệng cũng toét đến lỗ tai, dù sao thì nhìn vô cùng cay mắt.

Hắn cũng sờ soạng những pho tượng đó một chút, đúc thành từ đồng, không có gì đặc biệt.

An Lâm lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước hành lang.

Lam Tiểu Nghê cảm thấy An Lâm dùng mùi hải sản để hình dung cô, chính là muốn ăn cô!

Một bầu không khí nào đó đang lan tràn.

Lam Tiểu Nghê tức giận đến mức răng phát run.

Đột nhiên, cô như chú ý tới từ mấu chốt nào đó, không nhịn được mà lùi lại mấy bước, nghẹn ngào gào lên: "A... Không cho phép anh suy nghĩ như thế, tuy dung mạo của tôi xinh đẹp, nhưng không thể ăn!"

An Lâm mang vẻ mặt mê mang nhìn Lam Tiểu Nghê, sao lại nói câu đó? Tự dưng sợ hãi, hắn không rõ cho lắm, chỉ sợ người phụ nữ này có bệnh!

An Lâm không kiên nhẫn mà nói: "Cách ta xa một chút, mùi hải sản của ngươi quá nồng!"

Trái lại An Lâm không có tức giận,

Xem thường cô cũng được, nhưng sao có thể vũ nhục mùi thơm của cô?!

Nhân Ngư công chúa cao quý cũng không nhịn được nữa, lần đầu tiên oán giận An Lâm.

Chuyện này khiến hắn chặt đứt ý nghĩ ôm hết mấy pho tượng đi, không thể vơ vét quá mức, như thế sẽ để lại ấn tượng xấu cho chủ nhân của cổ mộ, mang hết bảo vật tốt nhất đi là được rồi.

Hai người đi không bao lâu, thì đã đi đến cuối con đường.

Trong một mật thất hình tròn, có hai cánh cửa đóng chặt, một chiếc chìa khóa.

Trên tấm biển của một trong hai cánh cửa có viết kho báu của cổ mộ, một cái cửa khác viết bí mật của chủng tộc.

Rất rõ ràng, chỉ có thể chọn một trong hai con đường khác nhau.

Lam Tiểu Nghê nhìn cánh cửa bí mật của chủng tộc kia, hai con ngươi dần dần trở nên nóng bỏng.

Cô chưa bao giờ quên sứ mệnh của mình, chiến đấu vì tương lai của tộc Linh Ngư! Rất hiển nhiên, cánh cửa bí mật của chủng tộc kia, có tin tức quyết định tương lai của tộc Linh Ngư!

Lam Tiểu Nghê đi về chiếc chìa khóa đó, nắm chặt nó trong tay, nhìn về phía cánh cửa viết "Bí mật của chủng tộc", giống như nhìn thấy một cánh cửa hi vọng.

Cô chậm rãi đi về phía cánh cửa, sau đó bả vai trắng như tuyết bị một bàn tay đè chặt lại.

Hai người vào cửa, tiến lên dọc theo một cái hành lang chật hẹp, rất nhanh thì đã đi ra khỏi hành lang, đi vào một khu vực cực kỳ rộng lớn.

Oán giận một cách cứng rắn không phải là cách làm lý trí, cô phải chịu nhục để hoàn thành nhiệm vụ!

Thực lực của An Lâm quá mạnh.

"Vâng!" Lam Tiểu Nghê ngoan ngoãn gật đầu, đi đến cánh cửa kho báu của bảo tàng, dùng chìa khoá mở ra.

An Lâm chỉ cánh cửa "Kho báu của cổ mộ", nghiêm nghị ra lệnh: "Nhanh, cầm chìa khoá, đi mở cửa cho tôi!"

Chiến đấu vì tương lai của cả tộc, vốn chính là một niềm quang vinh, cô không thể bởi vì vậy mà lùi bước!

Lam Tiểu Nghê trừng lớn hai con ngươi, mang vẻ mặt khó có thể tin mà nói: "Anh... Chẳng lẽ Cổ Dữ không ước định cái gì với anh sao? Chẳng lẽ nó không yêu cầu anh mang bí mật của tộc Thiên Quy về sao?"

Chính Cổ Dữ tự hộ tống An Lâm tới đây, nếu nói cả hai không có đạt thành thỏa thuận gì, Lam Tiểu Nghê sẽ không tin.

"Có hiệp nghị chứ, nó nói sau khi tôi tiến vào cổ mộ, chiếm hết đồ hời xong. Sau đó, nếu như gặp được tin tức gì mà xem không hiểu, thì thuận tiện chụp lại mang về là được."

An Lâm mang vẻ mặt không có vấn đề gì mà nói.

Lam Tiểu Nghê khiếp sợ rồi.

Yêu cầu thật hạnh phúc!!

Tương phản to lớn của cả hai khiến Lam Tiểu Nghê suýt nữa rơi lệ.

Cô thì gánh vác trách nhiệm của cả tộc mà đến, nhưng An Lâm lại tới để kiếm tiền!!

Nhưng sao cô có thể từ bỏ được?

An Lâm nghe thấy thì cười ha ha: "Tương lai của chủng tộc các cô có liên quan gì đến tôi, tôi chỉ cần kho báu thôi..."

Lúc cô nói ra câu này, đã hao phí không ít dũng khí.

"Nhưng, nhưng mà, kho báu có thể tìm thêm, tương lai của chủng tộc mới là quan trọng nhất." Lam Tiểu Nghê dựa vào lí lẽ biện luận.

Thân thể mềm mại của Lam Tiểu Nghê run lên, khó khăn xoay người, nhìn vào ánh mắt không cho phép nghi ngờ của người đàn ông.

Một giọng nói vững vàng lại mang theo uy nghiêm sâu sắc, đột nhiên truyền đến từ phía sau.

"Này, đi đâu đó? Sai hướng rồi."

Một pho tượng người đàn ông tộc Linh Ngư cao ngàn trượng đứng lặng ở nơi trung tâm nhất.

Khuôn mặt của nó tuấn tú, mái tóc quăn dài rủ xuống đến bên hông, trong tay pho tượng nắm một thanh trượng dài chế tác tinh xảo.

Sau khi hai người tới không gian to lớn, hai con ngươi của pho tượng đột nhiên chuyển động, nhìn thẳng chằm chằm vào An Lâm Và Lam Tiểu Nghê.

Cảm giác bị một luồng sức mạnh nhìn chằm chằm, lòng của An Lâm bỗng nhiên xiết chặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận