Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1191: Buổi tiệc tối chào mừng của Tứ Cửu tiên tông

"Anh An, nhiệm vụ vay tiền anh hoàn thành thế nào rồi, gâu?" Đại Bạch vọt đến trước mặt, thè lưỡi vui mừng hớn hở hỏi.

"May mắn không làm nhục sứ mệnh, 12 triệu linh thạch chính là số tiền của tông môn." An Lâm vứt một chiếc nhẫn không gian cho Đại Bạch: "Một trăm triệu của tông môn đã được chuẩn bị xong xuôi một cách thuận lợi, có thể sửa chữa chiến hạm Tinh Hỏa được rồi."

"Đưa cho tôi đi." Bạch Lăng mỉm cười: "Sửa thứ đồ này rất thú vị, vừa hay giúp tôi ôn tập lại một số kiến thức trước kia."

Khóe miệng An Lâm hơi giật giật, có phần lo lắng hỏi: "Ngài phải cẩn thận chút đó, chiến hạm chỉ có một chiếc thôi, đừng đùa hỏng luôn nhé."

"Đúng rồi, An Lâm, hai vị đại thúc có sừng rồng phía sau là ai vậy, cũng là người được 'mượn tới' từ Long Đình sao?" Liễu Thiên Huyễn chỉ vào hai người đàn ông sau lưng An Lâm, tò mò hỏi.

"Ha ha, tôi trịnh trọng giới thiệu với mọi người một chút, vị có cơ bắp này tên là Long Ngạo Tiên, Phản Hư đỉnh phong, là thống lĩnh đội thần vệ của Đông Hải Long Đình trước kia, cận vệ của nữ thần Thiên Long, hiện giờ sẽ đảm nhiệm vị trí trưởng lão danh sự của Tứ Cửu tiên tông!"

Mọi người nhất thời không kìm được mà thốt lên.

Họ còn chưa kịp thở ra một hơi mà một thông tin còn kinh ngạc hơn nữa đã lại được truyền đến.

"Tôi cảm thấy mỗi một ngày tu tiên của tôi đều được đổi mới rồi."

Lúc này An Lâm mới gọi một cô bé có khuôn mặt phấn điêu ngọc mài tới: "Nào, Linh nhi, mau đến đây, còn không mau mau hoan nghênh sư đệ của con đi."

"Đúng là được mở rộng tầm mắt..."

Mọi người trong tông môn nhao nhao nghị luận.

Chỉ là đi mượn tiền thôi mà, vì cái lông gì mà cũng thu luôn được một đồ đệ thế này?!

Mọi người trong tông môn: "..."

"Ông chú mặt mũi hiền lành này tên là Tiêu Đồ, là Long tộc Thái Cổ, đại năng Phản Hư đỉnh phong, đồ đệ mới của tôi!"

An Lâm quay đầu lại nói với Tiêu Đồ: "Đây là sư tỷ của ông, Diệp Linh."

Hơn nữa lại còn là đại năng Long tộc Thái Cổ - Phản Hư đỉnh phong, có cần phải kích thích đến mức độ vậy không?!

Mọi người nghe tháy câu này liền kinh ngạc đến mức miệng cũng há hốc.

"Tông chủ đại nhân uy vũ..."

Biểu cảm của Tiêu Đồ cứng lại, bờ môi run run.

"Quả nhiên, tiến vào Tứ Cửu tiên tông chính là không bao giờ thiếu điều kinh ngạc!"

Cái từ sư đệ này vẫn cứ quẩn quanh mãi trong đầu ông, không ngừng va đụng vào dây thần kinh.

Tiêu Đồ: "..."

"Chào sư đệ, tỷ là Diệp Linh." Diệp Linh cất tiếng nói giòn giã, đôi mắt chớp chớp, khuôn mặt nhỏ phấn nộn hơi đỏ bừng, hiển nhiên là đang khẩn trương ngại ngùng.

"Ngay lúc này tôi chỉ muốn kinh ngạc tột độ thôi!"

Các đệ tử và các chủ trong tông môn lại bị chấn kinh rồi.

Chỉ có mỗi tiểu long nữ Bắc Liên xinh đẹp là có cùng chung cảm nhận thôi.

"Vì sao lại như vậy? Tôi không chấp nhận nổi!!"

Diệp Linh và Tiêu Đồ cùng là đồ đệ của tông chủ, địa vị ngang nhau, nhưng Diệp Linh lại bái sư trước, vậy thì Diệp Linh chính là sư tỷ, đây là luật thép, thường thường sẽ không được thay đổi...

"Không...!"

*Đồ đệ hư hỏng, xấu xa

An Lâm tức giận: "Liệt đồ*! Ông gào bừa cái gì thế, dọa đến sư tỷ của ông rồi kìa!"

Diệp Linh bị vẻ mặt đột nhiên sụp đổ của Tiêu Đồ khiến cho giật nảy mình, khuôn mặt nhỏ trở nên tái nhợt, lùi lại phía sau mấy bước, đôi tay nhỏ trắng nõn duỗi ra, nắm chặt lấy góc áo của An Lâm.

Tiêu Đồ đột nhiên dùng hai tay ôm lấy đầu, vẻ mặt sụp đổ hô to.

Bối phận của cái tông môn này đã tàn phá cô không biết bao nhiêu lần, hiện giờ cuối cùng cũng có một đại năng Long tộc còn thảm hơn cả cô, trong lòng cô vừa đồng tình vừa có cảm giác được an ủi, như kiểu trên con đường này không phải chỉ mình ta cô độc.

Nhưng điều này thật ra cũng không thể nào thay đổi được hiện thực.

Ở trong thế giới tu tiên, cảnh giới cao có thấp có, tuổi tác có lớn có nhỏ, vì để ngăn ngừa hỗn loạn nên bối phận của tông môn đều dựa theo trình tự nhập môn và địa vị để sắp xếp.

"Hiện tượng lạ của tông môn chúng ta quả nhiên nhiều thật, sư tỷ tám tuổi và sư đệ mấy trăm nghìn tuổi, đây chính là hơn kém tuổi một cách đáng yêu nhất sao?"

Tất cả mọi người vừa buồn cười vừa đồng tình nhìn người đàn ông đang sụp đổ trước mặt.

"Tâm trạng của anh phức tạp ra sao thì tôi không biết, nhưng tôi nghĩ, chắc chắn không có một ai phức tạp bằng ông anh Tiêu Đồ trước mặt này đâu..."

"An Lâm tông chủ quả nhiên quá trâu bò! Giờ phút này tôi không biết nên dùng lời gì để có thể diễn tả được tâm trạng phức tạp của mình nữa rồi..."

Cuối cùng Tiêu Đồ cũng dần tỉnh táo lại: "Xin lỗi, chỉ là tôi ..."

"Là cái gì mà là, đừng có bày ra cái vẻ mặt xoắn xuýt và ghét bỏ đấy, một sư tỷ non non nớt nớt, trắng trắng mềm mềm như vậy, ông biết tìm ở đâu ra được hả?" An Lâm bắt đầu răn dạy đồ đệ không hiểu chuyện.

"Con bé nhỏ nhắn xinh xắn như thế, ông có cái gì không hài lòng?"

"Tỷ ấy không phải nhỏ xinh, tỷ ấy nhỏ thật mà..." Tiêu Đồ gấp đến mức sắp khóc.

An Lâm nhướng mày: "Sao nào, xem thường người ít tuổi sao? Tuổi của Diệp Linh với ông chênh lệch nhau đến mấy trăm nghìn tuổi, nên ông không muốn nhận người sư tỷ này? Ta với ông cũng chênh lệch mấy trăm nghìn tuổi, có phải ngay cả sư phụ như ta, ông cũng không muốn nhận có đúng không hả?"

Thân hình to lớn của Tiêu Đồ chấn động mạnh, vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Không dám ạ!"

"Hửm?" An Lâm kéo dài giọng mũi.

Tiêu Đồ ngay lập tức hiểu ngầm, nhìn sang cô bé đang đứng co rúm ở bên cạnh, khó khăn nở một nụ cười: "Sư... sư tỷ, vừa rồi có mạo phạm, giờ sư đệ xin lỗi tỷ ngay tại đây."

"Không sao á." Diệp Linh vội vàng lắc đầu, tỏ ý tha thứ.

"Khi tôi còn đang cố gắng tiến vào đến Hóa Thần trung kỳ, bạn học Tiêu Lan đã thăng tiến lên cảnh giới Phản Hư rồi, cạn chén phát nữa!" Tối nay Hiên Viên Thành cũng muốn không say không về, cạn chén ừng ực.

"Ngay trong lúc chúng ta đang cố gắng phấn đấu đến cảnh giới Phản Hư, ấy vậy mà An Lâm đã trở thành sư phụ của hai vị Long tộc Thái Cổ có cảnh giới Phản Hư hậu kỳ rồi!" Đường Tây Môn vô cùng phóng khoáng, giơ cao ly rượu lên cạn chén.

Đường Tây Môn lôi kéo Hiên Viên Thành đi uống loại rượu được ủ với nồng độ cực mạnh, cứ như là đang có mục đích không thể cho ai biết vậy.

Giữa lúc không một ai ngờ đến, tất cả mọi người đều là để lộ ra tuổi tác của mình.

"Đây là lời khen có trị số thời gian lớn nhất mà tôi từng được nghe suốt mấy trăm năm qua." Lâm Quân Quân một tay chống má, khẽ cười mà nói lời trêu chọc.

"Đây là thức ăn ngon nhất mà tôi từng được ăn trong suốt mấy chục vạn năm qua!" Tiêu Đồ cũng không rơi vào thế yếu, lời khen còn có độ so sánh cao hơn hẳn!

Nhưng ở Tứ Cửu tiên tông, mọi người lại chơi rất vui vẻ, cùng nhau xưng huynh gọi đệ, cũng không vì chênh lệch cảnh giới tu vi hay chênh lệch tuổi tác mà sinh ra ngăn cách, bầu không khí cực kỳ tốt đẹp.

Tối muộn, ánh sao đầy trời, trăng sáng treo tít trên cao.

Buổi tiệc đêm muộn chỉ Tứ Cửu tiên tông mới có bắt đầu rồi.

Đây chính là party đặc biệt của Tứ Cửu tiên tông!

Trong buổi tiệc tối, được uống thỏa thích tiên nhưỡng, các loại hoa quả quý hiếm có thể ăn thỏa thuê, cũng có cả hoạt động rút thưởng công pháp cấp cao, nếu vận may tốt thì các đệ tử còn có cơ hội nhận được công pháp bí tịch từ cảnh giới Phản Hư trở lên!

Bầu không khí ở nơi đây sôi sục hào hứng, y như là một đại dương sung sướng vui vẻ.

Tông chủ của một tông như An Lâm còn tự mình xuống bếp, xuất sắc hoàn thành kỹ năng nấu nướng các món ăn bằng chiếc chảo.

Những món ăn này, cả Tiêu Đồ và Long Ngạo Thiên đều ăn đến mức kinh ngạc như được gặp người trời.

"Đây là thức ăn ngon nhất mà tôi từng được ăn suốt mấy vạn năm qua!" Long Ngạo Thiên lớn tiếng tán thưởng.

Một người là Long Ngạo Thiên uy chấn đại lục, một người là đại năng đứng đầu của Long tộc Thái Cổ - Tiêu Đồ, sự tồn tại bậc này, bất kể là ở nơi đâu cũng sẽ đều nhận được kính ngưỡng của hàng vạn người.

Những đệ tử nòng cốt, các đại các chủ trưởng lão của tông môn cùng tề tựu tại sảnh lớn, ngay cả Lâm Quân Quân của Thiên Đình ở xa tít tắp cũng đến cùng chung vui chào đón hai thành viên mới của đại gia đình.

Ngày hôm sau, tiên tông tổ chức nghi thức đón chào cực lớn.

Ánh mắt của cả đám đệ tử đều tập trung vào phía sau lưng An Lâm, cứ như là cả người đều mang theo ánh sáng!

"Đi thôi, giờ tôi sẽ dẫn mọi người đi dạo một vòng quanh tông môn." An Lâm đi ở phía trước, dẫn theo Long Ngạo Thiên và Tiêu Đồ tiến vào cửa lớn của Tứ Cửu tiên tông.

"Trẻ nhỏ dễ dạy." An Lâm chắp hai tay sau lưng, hài lòng gật gật đầu.

"Bạn học Tiểu Lan quả thật vô cùng lợi hại mà, cô ấy tuyệt đối có thể được ghi vào lịch sử cao nhất của nhà trường. Dù sao thì cô ấy cũng là một thiên tài tuyệt thế đầu tiên đột phá đến cảnh giới Phản Hư của trường ta, tôi muốn lấy cô ấy làm mục tiêu nỗ lực, cạn chén!" Tô Thiển Vân cũng giơ cao chén rượu, uống một hơi cạn sạch, khuôn mặt cực kỳ mịn màng hơi ửng lên một chút màu đỏ của người uống say.

An Lâm bưng chén rượu đi đến chỗ đám bạn học, cũng kiêm luôn cả bạn tốt, giơ ly rượu lên, đắc ý nói: "Kỷ lục đầu tiên bị Tiểu Lan giữ mất rồi, An Lâm tôi chính là thiên tài tuyệt thế thứ hai đột phá đến cảnh giới Phản Hư ở trường, nào, cạn thêm chén nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận