Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1976: Cảm giác rung động.

Chiến tuyến tại lục địa Thái Sơ.

Thành chủ Cửu Châu liên quân, thần thành Nguyệt Đồng.

Trăng sáng như nước, sao đầy như biển.

Dưới bóng đêm đẹp mắt, ở một đình viện phong cảnh hoa lệ.

An Lâm nhìn tờ báo mới thêm lần nữa, nhìn dáng vẻ đẹp trai ngời ngời của hắn trên đó, không kìm được vui vẻ, tự mình mê đắm mình.

"Thật đẹp trai mà..."

Hắn cảm động.

Tiểu Lan nhỏ ngồi bên cạnh ung dung uống trà nóng.

"Ý anh nói, anh cũng rất thích anh." An Lâm nói."

Tiểu Lan nhỏ: "A, a..."

"Anh cũng vậy." An Lâm cười nói.

An Lâm nhìn người đàn ông y phục trắng tinh phiêu diêu, thở dài: "Thật đẹp trai mà..."

"Tiểu Lan nh, em thích anh à?" An Lâm chợt hỏi.

Cả hai bước vào giai đoạn đối lập cầm cự.

Rõ ràng chỉ là một hành động rất nhỏ, pha trà nhưng lại lộ vẽ thanh nhã dịu dàng, lộ ra dáng vẻ đẹp đẽ tới kì lạ.

Chiến trận ở đầu tuyến tạm thời lắng xuống.

"Hả?" Ngón tay vuốt miệng ly trà của Tiểu Lan nhỏ ngừng lại, cô rúng động trong lòng, gò má không tự chủ được mà đỏ ửng lên, nói: "Thích chứ, không phải nói nhảm đâu."

"Được rồi, đọc mấy mươi lần rồi, ai mà không biết anh đẹp trai chứ?" Tiểu Lan nhỏ nhìn bộ dạng của người đàn ông bên cạnh thì không nhịn được trợn tròn mắt.

Tiểu Lan nhỏ: "???"

An Lâm vốn định từ chối một cách uyển chuyển nhưng đám Kim Mộc Hầu Vương, Vân Mộng, Mễ Già Lặc nhất trí đề cử hắn lên vị trí lãnh tụ chí cao, nói rằng không ai có thể thích hợp với vị trí này hơn hắn, còn lại ấy à, dù có mạnh thế nào bọn họ cũng không phục.

Tiểu Lan nhỏ có chút thẹn thùng: "Em biết anh thích em rồi."

Dưới sự ép buộc của giới cường giả, An Lâm không còn cách nào khác ngoài cố mà tiếp tục nhận vị trí này, làm lãnh tụ chí cao của họ, sau đó tiếp tục nằm trên ghế, tự say mê chính mình.

Đại quân Thiên Nhân tộc có vẻ kiêng kị Hứa Tiểu Lan và An Lâm, thế tấn công không mãnh liệt nữa, cùng lắm chỉ có vài mật thám đến điều tra do thám Liên quân Cửu Châu giới.

Quân tuyến trên đồng lòng nhất chí muốn An Lâm trở thành lãnh tụ chí cao.

An Lâm khen ngợi Thiên Thần Đại Địa một hồi, đột nhiên lại bẻ lái.

"Đất đai mà, so với vạn vật thì nó và bầu trời là vô tận, là sự vật lớn đến cực hạn, cũng có thể nói là trình độ vật chất cao nhất!Đại lục Thái Sơ mênh mông vô biên, tinh vực này có cả tỉ cái, những thứ này bản chất cũng chỉ là đất."

"Tại sao phải cắn thịt hắn?"

"An Lâm, anh đấu với Thiên Thần Đại Địa rốt cuộc là có cảm giác như thế nào, nếu thật một sống một chết, có thể thắng sao?" Hứa Tiểu Lan thong thả ung dung cầm ly trà lên, ngửi hương trà lượn lờ thoang thoàng, híp đôi mắt đẹp lại, hỏi.

"Lần sau em phụ trách cắt thịt, anh phụ trách ăn!" Tiểu LAn nhỏ vỗ ngực, nói bằng giọng ngang ngược.

Dù An Lâm tếp nhận vị trí lãnh tụ cao nhất ở chiến khi nhưng nên ăn thì vẫn ăn, nên uống thì vẫn uống, không có gì ảnh hưởng đến sự thản nhiên này cả.

"Anh.. người ta mới chín tuổi mà."

"Tiểu Lan, thơm một cái nào." An Lâm nói.

An Lâm bị cô gái mặc váy xanh kia làm cho ngơ ngẩn, ánh trắng chiếu vào gò mà trắng ngần non nớt hoàn mỹ không tỳ vết, như ngọc đẹp sáng bòng mê người vô cùng, đẹp mắt khác thường.

"Ừ, khi chiến đấu với hắn anh luôn có cảm giác nhỏ bé..." An Lâm nhớ lại cảm giác lúc chiến đấu, "Đây là thuộc tính tự thân của hắn, skill tạo "thế" ép."

"Ách... Muốn nếm thử xem vị thịt của thiên thần chí cao rốt cuộc có hương vị gì."

"A a... Ăn vào có thể mạnh lên đúng không?"

"... Tiểu Lan nhỏ, em thông minh vậy thì sao anh tiếp lời được đây?"

"Bất kể là sinh vật gì, đối mặt với một tồn tại đại biểu của tất thảy các vật chất cũng sẽ tự cảm thấy nhỏ bé..."

Chớ xem thường thiên thần quyền lực chí cao, bọn họ mạnh tới đáng sợ ấy, trước khi chiến anh còn muốn cắn một miếng thịt trên người Thiên Thần Đại Địa, kết quả không làm được đây này."

Tiểu Lan nhỏ nghe vậy khóe miệng xinh đẹp hơi nhếch lên.

"Nhưng nó cũng có giới hạn, hay nói đúng hơn là Thiên Thần Đại Địa cũng có giới hạn."

"Vậy thì hôn mặt." An Lâm vui vẻ nói.

An Lâm nhanh chóng ngửi được một hương thơm phất tới, ngay sau đó hắn cảm thấy gò má ấm áp lại hơn ươn ướt, vui ghê!

An Lâm lại nhìn Lan chín tuổi, gương mặt mềm mại quay lại như cũ, hắn chọc cho cô gái vị thành niên mặc váy xanh này thẹn hồng cả mặt, gương mặt này khiến An Lâm không ngừng rung động.

Vóc người của Lan chín tuổi nhỏ đi, sao da mặt cũng mỏng đi thì phải?

Cô của trước kia dù có chủ động hôn môi với hắn cũng không đỏ mặt đâu.

Lúc nghĩ như vậy, tay hắn bất ngờ bị một đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại nắm lấy. An Lâm ngẩng đầu lên, thấy Tiểu Lan nhỉ đang nghiêm túc nhìn mình.

"An Lâm, em sẽ mau lớn, dau đó gả cho anh."

Đôi môi hồng phấn của Tiểu Lan nhỏ khẽ mơ, gằn từng chữ.

Giọng nói dễ nghe vang vọng bên tai An Lâm, khiến lòng hắn cũng nhộn nhạo theo.

An Lâm mở hai mắt ra, biểu cảm dần đờ đẫn.

Giọng nói vui vẻ dễ nghe vọng tới.

"Cho mình anh tảo hôn thôi đấy nhé."

Trán bất chợt được đôi môi mềm mại chạm nhẹ.

Sau đó mùi thơm quen thuộc vấn vít quanh chóp mũi.

An Lâm đang ngồi thì cửa phòng bị đẩy nhẹ ra.

Tiểu Lan an tĩnh suy nghĩ như vậy cũng vô cùng dễ thương.

An Lâm không nhịn được đưa tay xoa xoa gương mặt béo mập của Tiểu Lan, dung mạo của Tiểu Lan nhỉ chưa tới độ điên đảo chúng sinh, nhưng khi nhìn vào cảm thấy vui vẻ khác lạ.

Tiểu Lan nhỏ chê trách đẩy bàn tay như móng heo ngâm muối của An Lâm: "Muốn xoa mặt thì đi tìm Tiểu Tà đi."

"Tiểu Tà sẽ bảo anh cút đi đấu." An Lâm nói.

"Tiểu Lan nhỏ." Cút đi!"

An Lâm trừng mắt nhìn: "Được rồi, em còn tròn hơn em ấy."

Ánh trăng đẹp vô cùng.

Hai người tán gẫu hồi lâu, nói tới đêm khuya mới về nghỉ.

Nắng ban mai lộ ra.

"Ừm, em cũng không biết đâu, lúc lớn hoàn toàn chắc là sau khi Chu Tước Nguyên được tu bổ xong, dung hợp hoàn toàn với em." Tiểu Lan nhỏ châm hương, mặt lộ vẻ trầm tư nói.

"Tiểu Lan, vậy lúc nào em lớn?" An Lâm nóng lòng hỏi.

An Lâm cảm giác như cánh cửa tới một thế giới mới đang chậm rãi mở ra.

Tại sao lại có ảo giác như thể vợ nuôi từ bé nhỉ?

Cảm giác thật đặc biệt!

Tiểu Lan nhỏ thổ lộ với hắn.

Một thiếu nữ xinh đẹp thanh tú nháy đôi mắt như hồ nước thu, yếu ớt cười, thản nhiên nhìn hắn.

Cô mặc một bộ váy tuyết trắng, vóc người cao gầy yểu điệu, mái tóc đen nhánh long lanh trong suốt lóng lánh dưới ánh ban mai, nụ cười cũng chói lọi, đầy sắc thanh xuân.

Thiếu nữ thấy khuôn mặt khiếp sợ của An Lâm, rất đắc ý, cười yếu ớt nhưng hoạt bát: "Thiếu nữ Lan 15 tuổi tảo hôn với anh."

Giọng nói dễ nghe thanh thúy, có thể sánh với khúc nhạc tiên thần kì nhất.

Bụp!

Tim An Lâm lỡ nhịp.

Tệ thật, là cảm giác động lòng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận