Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1480: Muốn hợp tác với Phá Thiên Bang.

Trần Trần? Anh ta chính là Thiên Tử thứ hai của Phá Thiên Bang, Trần Trần ư?

"Trời ơi! Không phải anh ta đã đồng quy vô tận cùng với Thần Thời và chết trận rồi ư?

"Anh ta chưa chết! Anh ta chưa chết!"

Vùng đất ánh sáng vĩnh hằng, mấy chục đại năng kích động hét lên.

"Trần Trần chưa chết? Nếu thật sự mà như vậy, không phải nên nói cho cha chúng ta..."

"Còn cả An Lâm..."

Ánh mắt thất tiên nữ cùng sáng lên, trái tim trầm mặc đã lâu đột nhiên như sống dậy.

Nhưng khi họ muốn tìm Trần Trần để hỏi rõ tình hình, Trần Trần đã đi vào đại điện trong sự đón tiếp của Thiên Tử và người phục vụ Thiên Tử, cửa lớn đã đóng chặt.

"Đúng rồi, chúng ta có thể thử liên lạc với An Lâm! Hắn và cha cùng thực hiện nhiệm vụ, nếu hắn còn sống, có lẽ có thể biết tung tích của cha." Tiên nữ Thiên Vũ nhớ đến người đàn ông ranh mãnh đó.

An Lâm vừa họp xong, ý chí lên cao, chuẩn bị làm chuyện lớn, nhìn thấy phù truyền âm của mình phát sáng.

"Lẽ nào chỉ có Trần Trần nhảy được ra ngoài, những người khác đều chết rồi?" Tiên nữ Thiên Thọ bi quan nói, hai mắt không khỏi đỏ lên.

Cùng lúc này.

Nhưng mà các Tiên nữ gửi truyền âm bao nhiêu lần cũng không có người nghe.

An Lâm cảm thấy bây giờ chưa phải lúc để lộ bản thân, dù hắn cảm thấy Lâm Quân Quân không phải người nhiều chuyện, nhưng làm tốt công tác bảo mật một chút cũng không sai, dù sao thì vách tường có tai!

"Cửa đóng rồi, chúng ta không được phép vào bên trong". Tiên nữ Thiên Hiển lộ vẻ mặt tiếc nuối, hận bản thân không kịp giữ Trần Trần lại.

"Ý, là phù truyền âm của các thiếu nữ muốn tặng tiền?" An Lâm kích động, cho rằng đối phương muốn tặng tiền, suýt chút nữa thì nhận phù truyền âm, nhưng tay lại ngập ngừng.

Vấn như trăm năm nay.

"Không sao, chúng ta thử dùng phù truyền âm liên lạc với cha." Tiên nữ Thiên Vũ vẫn không từ bỏ, lập tức dùng phù truyền âm thử liên lạc với Thiên Đế.

Các tiên nữ không nói hai lời, bắt đầu truyền âm cho An Lâm, đồng thời trong lòng thấp thỏm, thậm chí còn có thể nghe được tiếng tim đập căng thẳng của nhau.

Phù truyền âm sáng lên mấy lần, cuối cũng cũng tắt.

Cô không biết rằng, Thiên Đế chốn trong một góc của Thiên Đế Các, vốn không có tâm trạng tiếp nhận phù truyền âm.

Trên vùng đất ánh sáng vĩnh hằng, bảy tiên nữ xinh đẹp nước mắt chực rơi, họ truyền âm không thành, đau lòng đến mức sắp khóc, đây là cảm giác đau khổ khi tia hy vọng vừa lóe lên đã bị dập tắt.

Không được, bây giờ mình vẫn là người chết, mình vẫn phải tận dụng thông tin sai lệch giữa hai bên địch để gây chuyện lớn, sao có thể tự để lộ chuyện bản thân vẫn còn sống được?

Hắn nghĩ lại, quyết định không quan tâm.

Vẫn còn một vị trí trống, nó vẫn đang đợi một người.

Cả điện Lưu Ly Phá Thiên chỉ có bốn chỗ ngồi, các thành viên còn lại đều đứng, coi như là đại năng siêu cấp hợp đạo thống trị một khu cũng không ngoại lệ.

Trần Trần khẽ cười, không nói gì, vẫn là dáng vẻ điềm nhiên.

Cùng lúc này, trong đại điện duy nhất của vùng đất ánh sáng vĩnh hằng.

Lời vừa nói ra, tất cả đều ngạc nhiên.

An Lâm ở Tứ Cửu Tiên Tông xa xôi, tuyệt đối sẽ không nghĩ rằng hắn ta không nhận tin đã khiến bảy nàng tiên nữ phát khóc.

Tây Lý Nhĩ cũng cảm thấy có chút mới lạ, nghe xong mới cảm khái nói: "Không gian đó có lẽ là nơi gần nhất với Thiên Đạo nhỉ? Cậu nên ở đó nghiên cứu nhiều hơn nữa."

Mọi người nghe xong liên tục kêu lên.

Ngay sau đó, Trần Trần kể hết những điều kỳ lạ gặp ở không gian.

Trần Trần ngồi trên vương tọa của anh ta.

"Đúng trăm năm, cuối cùng anh đã trải qua những gì?" Tuyết Nhan ở bên tỏ vẻ lo lắng nhìn Trần Trần, tay nhỏ trắng nõn vẫn không dừng lại, tự nhiên pha ấm trà cho Trần Trần.

Cổ Long Đế, Tây Lý Nhĩ, còn cả mấy vị đại năng siêu cấp Hợp Đạo còn lại đều hướng ánh mắt về phía Trần Trần với nét mặt hiếu kỳ.

Trần Trần nhấp một ngụm trà rồi nói: "Mọi người sống qua một trăm năm, nhưng tôi chỉ mới qua một trăm ngày."

Tây Lý Nhĩ, Trần Trần, Cổ Long Đế, lần lượt ngồi. Người đàn ông dắt hồ lô bên hông, Tuyết Nhan, cô gái tộc Bạch Vũ dung mạo tuyệt mỹ sau lưng có sáu cánh đứng bên cạnh ba vị thiên tử như thị vệ.

"Trần Trần, tôi vẫn luôn tin rằng cậu vẫn còn sống, một Thần Thời gian nhỏ bé, sao có thể khiến cậu chết được?" Tây Lý Nhĩ mở lời đầu tiên, mỉm cười nhìn Trần Trần.

Đương nhiên đây không phải là toàn bộ sức mạnh của Phá Thiên Bang, dù sao một phần lực lượng rất lớn của Phá Thiên Bang đều đã chạy đến tiền chiến của giới Cửu Châu và giới Tây Phương Cực Lạc. Nhưng đây lại là lực lượng hàng đầu của Phá Thiên Bang, bởi vì Thiên Tử và tùy tùng của Thiên Tử đều đến đủ rồi.

Ngoài họ ra, ở đó còn có năm vị đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo khác.

"Một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, tôi sợ tôi nghiên cứu thêm một chút, Đại Lục Thái Sơ đã biến mất rồi." Trần Trần thản nhiên nói.

Câu nói này khiến Tây Lý Nhĩ không còn lời nào đối đáp.

Trên thực tế, thời gian cho Đại Lục Thái Sơ không còn nhiều nữa.

"Nhưng có một điều không tệ, cậu lấy được tình bạn của An Lâm." Tây Lý Nhĩ bỗng nhiên cười nói.

Trần Trần nghe đến An Lâm, khuôn mặt cũng nở nụ cười: "Đúng vậy"

Cổ Long Đế tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn hai người vui vẻ, hoàn toàn không biết điều gì đáng vui vẻ. Trong lòng nghĩ rằng chẳng lẽ thoát khỏi một trăm năm bị nhốt, tình bạn với An Lam còn quan trọng hơn ư?

Có phải có chuyện gì mình vẫn chưa biết không?

Nhìn Tây Lý Nhĩ và Trần Trần vui vẻ, Cổ Long Đế bỗng cảm thấy hơi tủi thân, cùng là Thiên Tử, tại sao sự khác biệt giữa mọi người lại lớn như vậy?

Ít nhất cô cũng từng giết Thần tốc độ, là người thành thục gần như toàn bộ thuật pháp Phá Thiên mà!

Rốt cuộc An Lâm có gì thần bí, cô không thể biết ư?

Trần Trần "..."

Cung điện Phá Thiên tĩnh lặng.

"Uhm... Ý của tôi là, vì sự tồn tại của Nhân tộc, Phá Thiên Bang có thể chủ động dạy tông môn chúng tôi học chiêu thức phá thiên không?"An Lâm ngập ngừng rồi nói thẳng: "Nói đơn giản, chính là Tứ Cửu Tiên Tông chúng tôi muốn học miễn phí thuật pháp của Phá Thiên Bang, có được không?

Trần Trần biến sắc: "Vậy cậu vừa nói, muốn để thành viên của Tứ Cửu Tiên Tông học chiêu thức của Phá Thiên là sao?"

"Cái đó, hình như tôi không nói gia nhập Phá Thiên Bang?" An Lâm khẽ nói.

Trần Trần nhận phù truyền âm, ngữ khí hữu nghị và thân thiện "Alo, bạn tốt An Lâm, tìm tôi có chuyện gì?"

Trong lòng bổ sung một cậu, có phải là muốn gia nhập Phá Thiên Bang không?

"Học trưởng Trần Trần." Giọng nói hữu hảo của An Lâm truyền ra từ phù truyền âm: "Có thể dạy Tử Cửu Tiên Tông chúng tôi chiêu thức tu luyện của Phá Thiên Bang không, vì sự thịnh vượng của Nhân tộc!"

Trần Trần vui vẻ: "An Lâm đạo hữu, tôi rất vui, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi."

Tứ Cửu Tiên Tông là tông môn vô cùng lớn mạnh, nếu Tứ Cửu Tiên Tông gia nhập, chắc chắn Phá Thiên Bang như hổ thêm cánh.

"Nghĩ thông rồi?" An Lâm ngây ra trong phù truyền âm, giờ mới đột nhiện nhận ra.

"Ồ, đúng! Tôi nghĩ thông rồi, Tứ Cửu Tiên Tông chỉ có hợp tác với Phá Thiên Bang mới có thể tạo ra tương lai tốt đẹp. Nói vậy, là các anh cho sư phụ đến dạy thành viên của chúng tôi, hay là chúng tôi đến chỗ Phá Thiên Bang các anh?"

"Mấy người đã muốn gia nhập Phá Thiên Bang rồi thì trực tiếp đến vùng đất ánh sáng vĩnh hằng đi, vừa hay làm quen với các thành viên khác của Phá Thiên Bang." Trần Trần mỉm cười nói.

Trong phù truyền âm rơi vào im lặng.

Ông trời là thứ không đáng tin, muốn tiếp tục sống, chỉ có thể dựa vào bản thân chúng ta, cuối cùng An Lâm cũng nghĩ thông rồi." Người đàn ông Chân Ma tộc bên cạnh Tây Lý Nhĩ cũng cười, vừa vui vẻ uống một ngụm rượu.

Tây Lý Nhĩ cười ấm áp, nhìn vào vị trí thứ ba còn trống, lại nhìn phù truyền âm trong tay Trần Trần rồi nói: "Mau nhận đi."

Hắn lấy phù truyền âm ra khỏi nhẫn không gian, hai mắt sáng lên, lần đầu tiên khuôn mặt bình tĩnh xuất hiện vẻ kích động: "Là An Lâm, An Lâm chủ động liên lạc với tôi."

Bỗng nhiên, phù truyền âm của Trần Trần phát sáng.

Cứ nghĩ như vậy, cô lại có hứng thú với An Lâm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận