Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2035: Thu nhỏ, biến lớn.

An Lâm cảm thấy mình đã gặp vô số chuyện kỳ dị, nhưng sau khi gặp Tiểu Hồng Linh, hắn thấy những chuyện đó quá bình thường luôn. Người ta chửi trời có thể lĩnh ngộ Thần Đạo, ngươi có dám tin không?

"Vậy hôm đó cô lĩnh ngộ ra loại Thần Đạo gì vậy?" An Lâm kiềm chế kích động để không phát điên mà mắng chửi người, mở miệng hỏi.

"Thần Đạo của tôi..." Nói đến chỗ này, mặt Tiểu Hồng Linh lộ vẻ khó xử "Nói ra có lẽ anh sẽ không tin, Thần Đạo của tôi là biến thành cơ thể trưởng thành."

An Lâm chả hiểu gì sất: "Lớn lên???"

Vừa dứt lời, đột nhiên cơ thể Hồng Linh phát ra ánh sáng rực rỡ.

Khi ánh sáng chói mắt tan đi, cơ thể nàng bắt đầu lớn dần lên, tóc đen dài như thác nước, hai cánh tay nhỏ như ngó sen biến thành cánh tay ngọc thon dài, đôi chân ngắn nhỏ lại biến thành cặp chân dài hoàn mỹ đẹp như bạch ngọc.

Miệng An Lâm có thể nhét vừa một quả trứng, hắn đơ người nhìn cô bé ba bốn tuổi trước mặt trong nháy mắt đã biến thành cô gái mười tám tuổi tràn đày hương vị thanh xuân, chiếc váy ngắn màu hồng bao lấy đường cong tuyệt vời, vòng eo nhỏ nhắn như nhành liễu mùa xuân, dáng người thướt tha yểu điệu mang theo nét trẻ trung.

Tiểu Hồng Linh sau khi biến thân, mày liễu cong cong, lông mi dài chớp chớp, cái miệng nhỏ xinh màu anh đào chín, kiều diễm ướt át, nụ cười trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần, cứ như vậy cô đỏ mặt nhìn An Lâm, cất lên giọng nói thỏ thẻ như hoàng oanh: "Tông chủ An Lâm đã nhìn rõ chưa? Đây...đây chính là lực lượng Thần Đạo của tôi, tôi có thể biến thành người lớn."

Hồng Linh lắc mình một cái lại trở về hình dáng Tiểu Hồng Linh nhỏ xinh đáng yêu.

"Đáng buồn là sau khi tôi lĩnh ngộ Thần Đạo, dù tôi có mắng ông trời như thế nào thì tu vi cũng không tăng lên nữa, con đường tu hành của tôi xuất hiện trở ngại."

An Lâm im lặng gật đầu một cái: "Đẹp thì có đẹp, nhưng ngươi không cảm thấy...không cảm thấy loại năng lực Thần Đạo này là giả sao?"

Tiểu Hồng Linh vắt chéo hai chân, tay chống cằm tiếp tục nói: "Dân chúng nước Lưu Vân tôn kính tôi, yêu thích tôi, nhưng sau này tôi vẫn rời khỏi đất nước đó."

Mặt An Lâm xuất hiện mấy vạch đen "Cô muốn lớn lên, tự biến ra chẳng phải được rồi sao? Tôi cũng có thể dùng pháp thuật để thu nhỏ biến lớn được mà."

"Cho đến một ngày, Phong Vô Nhai và Hà Thần lần lượt đột phá cành giới Tiên Vương tôi mới biết vấn đề nằm ở phương pháp tu hành của tôi."

Mặt An Lâm tràn đầy vẻ khiếp sợ, lẩm bầm nói: "Để tôi cảm giác khí tức của cô một chút, không có gì thay đổi mà, ngươi có loại năng lực đặc biệt gì khác không?"

Trong lòng An Lâm chế nhạo: "Cái trở ngại này của cô cũng đến quá chậm đi. Những tu sĩ còn lại mà nghe được những lời này liệu có tức chết hay không nhỉ?"

"Không giống nhau, tôi lớn lên không phải do dùng pháp thuật biến thành, mà hình dáng này mới là hình dáng thật của tôi." Hồng Linh nở nụ cười ngọt ngào tươi đẹp, hỏi An Lâm: "Tôi có xinh đẹp không?"

"Không có năng lực đặc biệt nào khác, chỉ có biến lớn lên thôi." Hồng Linh trưởng thành chớp chớp mắt.

An Lâm lại nhịn không được mà giần giật khoé miệng, loại năng lực biến lớn không có chút tác dụng nào như này mà cũng tiêu tốn năng lượng cơ á? Loại Thần Đạo này sao càng nghe càng thấy nó là giả vậy?

"Bây giờ bản thân đang ở giai đoạn nào tôi cũng không biết, muốn đổi thành phương pháp nào cũng chẳng biết đường nào mà lần. Người ta đều nói tu hành phải có nền tảng, phải tu hành từng bước từng bước một thì sau này mới biết phải tu hành như thế nào. Nhưng rốt cuộc vì sao trước kia tôi tăng tu vi tôi còn không biết, vậy bây giờ làm sao biết tiếp tục tu hành thế nào chứ?"

"Không giả tẹo nào." Hồng Linh bĩu môi nói "Lớn lên là mơ ước bấy lâu nay của tôi, lực lượng Thần Đạo giúp tôi hoàn thành ước nguyện, ui thôi không nói nữa, tôi phải biến lại hình dáng ban đầu, trạng thái này có thể hao tổn năng lượng."

An Lâm nghe Tiểu Hồng Linh nói vậy, trong lòng run lên, khẽ vuốt ve đầu cô, ôn nhu an ủi: "Không sao đâu, trời không tuyệt đường người, thật ra tôi rất hiểu tâm trạng của cô."

"Tôi đổi cách khác mắng ông trời, đổi lời kịch, đổi tư thế mắng, kết quả vẫn chẳng có gì thay đổi hết. Mới đầu tôi còn nghĩ rằng đây chính là điểm cuối trong con đường tu hành, dù gì mọi người đều là cảnh giới Phản Hư."

"Tôi muốn tu hành theo phương thức của người bình thường để tăng tu vi, nhưng mà..." Hai tay Tiểu Hồng Linh ôm đầu, mặt đầy tuyệt vọng, nói "Trước đây tôi chỉ biết mắng ông trời thôi, tôi vốn dĩ là tu tiên theo cách không bình thường mà, có biết người thường tu tiên như nào đâu."

Cơ mà nếu là người của Tứ Cửu Tiên Tông thì hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

"Tôi bắt đầu đi tìm kiếm trợ giúp, nhưng ai cũng bó tay với trường hợp của tôi. Chính tôi cũng không tìm được giải pháp. Cho đến khi tôi gặp được anh..." Tiểu Hồng Linh đột nhiên nhìn sang An Lâm, đôi mắt long lanh, kích động nói: "Tiên Vương áo trắng à, trong lòng tôi anh chính là vị thần tiên không gì không thể làm được, là thần tiên tôi vô cùng ngưỡng mộ, anh giúp tôi được không?"

Da đầu An Lâm tê rần: "Không cần! Làm ơn đừng có làm chuyện kỳ quái nữa đi!"

An Lâm hơi hé miệng, thầm nghĩ: "Tôi giống người tu tiên chính thống chỗ nào chứ?"

An Lâm dùng năng lực dò xét thân thể đối phương, kiểm tra khoảng mười mấy phút thì thấy cơ thể Tiểu Hồng Linh không khác gì với đại năng cấp bậc Phản Hư, chỉ là dáng người nhỏ hơn một chút.

"Không! Người tu tiên theo phương pháp chính thống như ngài làm sao mà hiểu được tâm trạng phiền não của người nửa đường mới bắt đầu tu tiên như tôi." Tiểu Hồng Linh đau khổ lắc đầu.

"Ừa." Thân thể Tiểu Hồng Linh xoay một cái, một lần nữa biến thành hình dáng thiếu nữ, bàn tay trắng mịn mềm mại nhẹ nhàng đặt vào tay An Lâm.

An Lâm khẽ cau mày, do dự một lát rồi nói: "Cô biến lớn lên đi, tôi kiểm tra lại."

Nhưng hắn biết Hồng Linh tuyệt đối không đơn giản, tư chất Phá Thiên của cô ta cao như vậy, e là có liên quan đến việc mắng ông trời để tu luyện, về phần vì sao mắng ông trời có thể tu luyện thì...

Tiểu Hồng Linh tiếp tục nói: "Tôi muốn tìm hiểu rõ bí mật tu hành và cơ thể mình, sâu thẳm trong tôi luôn có một loại trực giác chỉ cần tôi mở ra tấm màn bí ẩn này thì tu vi của tôi sẽ tăng thêm một bậc."

"Ờ!" Tiểu Hồng Linh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó mặt đầy chờ mong nhìn An Lâm.

An Lâm nói: "Đưa tay đây!"

Tiểu Hồng Linh lập tức đặt bàn tay trắng nõn vào tay An Lâm.

"Chuyện này..." An Lâm ngẩn ra, hắn chỉ muốn tìm hiểu tại sao đối phương có tư chất Phá Thiên mạnh mẽ như vậy chứ có muốn giúp đối phương giải quyết vấn đề khó khăn đâu.

Cô đưa tay nhấc váy lên, hỏi: "Có cần cởi quần áo không? Hay là phải biến lớn lên?"

Tiểu Hồng Linh nghe vậy liền xúc động đứng bật dậy: "Vậy quá tốt rồi! Phải kiểm tra như thế nào?"

"Được rồi, tôi sẽ giúp cô kiểm tra xem sao." An Lâm gật đầu nói.

Trong khoảnh khắc Tiểu Hồng Linh biến thân, An Lâm bắt được một tia Thần Đạo chập chờn.

Nhưng nó rất yếu ớt, chợt loé lên rồi biến mất.

An Lâm vuột mất nó.

Không thể làm gì khác, hắn nói: "Thu nhỏ lại tôi xem nào!"

"Ừm." Tiểu Hồng Linh lắc mình một cái lại biến thành cô bé, nghiêng đầu nhìn An Lâm.

"Lại biến lớn lên đi!" An Lâm nói.

"Oh." Tiểu Hồng Linh gật đầu, lại biến thành cô gái tuổi thanh xuân thanh tú động lòng người.

Rốt cuộc An Lâm bắt được tia Thần Đạo kia nhưng cảm giác vẫn không thật rõ ràng.

"Biến nhỏ một chút coi."

Tiểu Hồng Linh: "..., được."

"Lại biến lớn coi." An Lâm lại hạ lệnh.

Tiểu Hồng Linh: "..."

"Thất thần làm gì, biến nhanh đi." An Lâm cau mày nói.

Tiểu Hồng Linh đành phải nghe lời biến lớn. Đây là lần đầu tiên cô nghe được yêu cầu kỳ lạ như vậy, rốt cuộc An Lâm muốn làm gì đây, chẳng lẽ có sở thích đặc biệt gì chăng?

"Thu nhỏ."

"Biến lớn."

"Thu nhỏ."

"Biến lớn."

An Lâm không ngừng ra lệnh, Tiểu Hồng Linh cũng không ngừng biến tới biến lui.

Không ít Thượng tiên vây lại xem cảnh tượng quỷ dị này.

Hồng Linh thề, đây là lần đầu tiên cô sử dụng lực Thần Đạo nhiều như vậy, cũng là lần đầu tiên cảm thấy mệt mỏi như vậy, nhưng nhờ vào lòng ngưỡng mộ và sự tin tưởng đối với An Lâm, cô vẫn chống đỡ được...

Cuối cùng An Lâm cũng dừng yêu cầu ma quỷ này lại.

"Cuối cùng tôi cũng bắt được dao động Thần Đạo yếu ớt này rồi!"

Hai mắt An Lâm sáng lên, đồng thời trên mặt có vẻ khiếp sợ: "Dù chập chờn yếu ớt nhưng là chí thượng chí cao, thâm thuý mênh mang, tựa như gốc rễ của vạn vật, đây là... lực lượng của trời!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận