Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 884: Cửa tiệm mới của Thiên Đình

An Lâm nhấc nắp vung đậy đĩa đồ ăn trên bàn lên!

Ánh sáng màu vàng giống như phát ra, khuếch tán khắp bốn phía.

"Wow! Thật là chói mắt!" Lâm Quân Quân một tay che mắt, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sắc thái kinh ngạc.

Nhưng mà, chuyện khiến người khác ngạc nhiên còn ở phía sau.

Sau khi cái nắp đậy được mở ra hoàn toàn, dị tượng liền xuất hiện.

Chỉ thấy, một mặt trăng tròn đột nhiên treo giữa không trung, làn khí thuần âm khuấy động.

Cứ như có bài ca dao xa xăm từ cung Quảng Hàn truyền đến, giống hệt âm thanh của tự nhiên.

"Gâu!" Một con chó trắng phóng nhanh đến chỗ vầng trăng tròn, nuốt ừng ực từng miếng trăng tròn, sau đó có vẻ như được đốn ngộ, hai chân khoanh tay, nhắm mắt ngực thẳng tắp, ngẩng đầu ngước lên, tay hình hoa lan, hóa vũ phi thăng.

Trong chớp mắt tiếp theo, cả người An Lâm giật nảy một cái.

Loại mị lực này, không một ai có thể ngăn cản!

Khốn nạn! Món ăn cực phẩm như thế sao lại có thể để cho những người khác ăn được?

"An Lâm, cái này, cái này thật sự cho tôi sao?" Lâm Quân Quân ánh mắt mê ly, hai tay chộp về phía đĩa đồ ăn, ấy thế mà lại quên luôn cả cầm đũa, muốn trực tiếp dùng tay để bốc.

Hương thơm nồng đậm bắt đầu tản ra bốn phía, món thịt chó non mềm hương thơm tinh khiết xuất hiện ngay chính giữa, bên dưới là quả trứng tráng giống hệt trăng tròn tỏa ánh vàng rực rỡ, có các loại hương liệu tô điểm thêm, tựa như một bức tranh Nguyệt cung phồn thịnh.

"An Lâm, món này có tên là gì thế?"

Cuối cùng, ánh sáng phi thăng màu trắng cũng từ trên trời giáng xuống, rơi vào trên chỗ thức ăn, lấp lánh phát sáng.

"Bụp!" An Lâm vỗ lên bàn tay nhỏ trắng nõn một cái, nhắc nhở, "Cầm đũa!"

An Lâm nuốt nước miếng, trong lòng liền xuất hiện sự xúc động muốn ăn!

Cái này đã kinh diễm đánh thẳng vào thị giác, Lâm Quân Quân và An Lâm đều nhìn đến ngây người!

Món ăn này thật lợi hại, lại còn có cả hiện quả mê hoặc tâm trí!

"..., thật bá đạo."

Không bằng trực tiếp lấy về cho chính mình ăn thì hơn!

Lâm Quân Quân gắp một miếng thịt thơm có hình trăng sáng, mỗi đỏ khẽ mở, há miệng nhỏ nuốt vào.

Lâm Quân Quân lấy lại tinh thần, khuôn mặt đỏ lên, không kịp đợi thêm mà nhấc đũa lên.

"Chó ăn trăng!" (Nhật thực)

"Anh đừng tới đây, đều là của tôi hết!"

"Ưm... a... tôi không xong rồi..."

Khuôn mặt Lâm Quân Quân đỏ ửng, phụt cười 'ha ha'.

"A... cảm giác này..."

Trong khoảnh khắc đó, An Lâm đã ăn sạch lòng đỏ trứng, cũng tiện tay rửa luôn mặt: "Giờ thì không còn nữa."

Trong tòa lầu các, nhất thời truyền đến những tiếng 'ừm' của con gái.

An Lâm lùi lại hai bước, giơ hai tay lên, nói: "Bình tĩnh một chút, ít nhất thì, tôi nói đồ ăn tôi làm cực kỳ ngon, đâu có lừa cô đúng không?"

Cô vươn bàn tay trắng nõn ra, làm bộ muốn đánh.

Lâm Quân Quân giật mình, lập tức tức giận: "Được lắm! Anh dám lừa tôi!"

"Trên cõi đời này lại có thứ đồ ngon đến như vậy..."

"Ha ha ha... trên mũi anh còn có một cái lòng đỏ trứng kìa!" Cô chỉ vào mũi An Lâm, cười ha hả.

An Lâm cũng cười ha hả: "Cười cái rắm ấy! Trên răng cô còn dính rau nữa kìa!"

"Hả!" Lâm Quân Quân lập tức lôi chiếc gương nhỏ ra, nhe răng, lại phát hiện ra hàm răng mình trắng bóng không có bất kỳ thức gì khác, không kìm được nói: "Đâu có?"

"Cho tôi! Tôi muốn..."

Rất nhanh, món 'chó ăn trăng trên đĩa' đã bị 'hai con chó đói' An Lâm và Lâm Quân Quân tranh đoạt sạch sẽ, hai người còn thở hồng hộc nhìn nhau.

Bên ngoài lầu các, Thiên Đế ngừng chân lại lắng nghe, nghe thấy tiếng gió gió mưa mưa trong lầu các, không khỏi hít phải một ngụm khí lạnh, cả người cũng bắt đầu trở nên run rẩy.

Cô gái nũng nịu hừ hừ liên tục, âm thanh truyền khắp lầu các.

Lâm Quân Quân khẽ hừ một tiếng: "Ừm... Điểm ấy thì tôi không phủ nhận, cái món 'chó ăn trăng' này quả thật chính là món ngon nhất tôi từng ăn, mọi phương diện đều không thể bắt bẻ được, hơn nữa còn có năng lượng ánh trăng ôn dưỡng toàn thân, thư cân hoạt lạc, nâng cao giới hạn sức mạnh trong cơ thể, có hiệu quả tăng trưởng tu vi..."

Cô hơi ngừng một chút, sau đó mới lại nói: "Được rồi, tôi đồng ý với anh, sẽ giúp anh tuyên truyền một chút với các vị tiên trên Thiên Đình, đồng thời anh phải đảm bảo được chất lượng và phẩm chất!"

An Lâm kích động trong lòng: "Vậy thì làm phiền Thiên Vũ tiên nữ rồi!"

"Đúng rồi, một món ăn anh định giá bao nhiêu?" Thiên Vũ lại hỏi.

An Lâm trầm ngâm một lát: "Một trăm ngàn linh thạch."

Thiên Vũ: "..., anh thật sự dám bán đắt như vậy á?!"

An Lâm khẽ cười một tiếng: "Một ngày chỉ bán một chút, đồng thời sau này sẽ còn tăng giá."

"Được, tôi đặt trước hai bữa! Đồ ăn ngày mai và ngày kia đều là của tôi!" Hai mắt Lâm Quân Quân không ngừng phát sáng, quyết định thật nhanh.

An Lâm: "..."

Tại một con phố mỹ thực nào đó của Thiên Đình.

"Cùng đi, cùng đi!"...

"Ồ, cái này thì tôi biết, món ăn vặt đặc sắc xa xỉ nhất Thiên Đình, xem ra hắn quả thật có chút tài năng rồi, chúng ta cũng đi nếm thử đi."

"Nghe nói hắn cũng chính là người tạo ra món bánh bao Đại Bạch Bất Lý."

"Hắc hắc... chỉ dựa vào mỗi cái vụ này thôi thì tôi đã muốn đi qua nếm thử tay nghề của hắn rồi!"

"Suỵt... Ngay tại Thiên Đình mà nói mấy lời này, ông muốn chết à?"

Nhưng điều khiến mọi người khiếp sợ chính là, tài năng nấu nướng của vị Thần bếp mới này rất nhanh đã được sự tán thành của phía Thiên đế. Chuyện này quả đúng là khó lường!

Tin tức ngầm thì bọn họ có thể không để ý tới, nhưng chính Thiên đế tự mình công nhận thì sao?

Giống như là món đậu hũ thối Trường Sa được * đích thân đề cử, ai mà lại không muốn nếm thử một lần kia chứ?

Chắc hẳn là Thiên đế sẽ không gạt người đâu đúng không!

Kết quả là, rất nhiều thần tiên ăn hàng đều nhao nhao hướng ánh mắt nóng bỏng của mình về phía cửa hàng mới kia.

Một trăm ngàn linh thạch cũng có chút đắt, nhưng nếu mười người lập thành nhóm cùng đi ăn một món ăn kia, vậy thì mỗi người chỉ cần bỏ mười ngàn linh thạch ra là có thể được nhấm nháp mỹ vị đứng đầu thế gian này rồi! Vẫn có nhưng thần tiên sẽ làm ra được loại dũng cảm nếm thử này!

Một ngày, sau khi kết thúc hội nghị thường vụ của Thiên Đình, đề tài lại bắt đầu quay quanh vị Thần bếp kia.

"Hầy, nghe nói cái vị Thần bếp kia, lại chính là An Lâm của đại học Liên Hiệp Tu Tiên đó!"

"Trời ạ, chính là cái tên An Lâm dám đánh Tử Vi đại đế tơi bời đấy á?"

Nói đùa gì thế, vị đầu bếp có tên tuổi được truyền khắp đó, vừa mới vào nghề mà đã muốn ra giá trên trời, đây chẳng phải là lừa gạt tiên nhân đấy sao? Có tên nào lại ngốc thế à?

Tin tức này rất nhanh đã dẫn đến oanh động khắp Thiên Đình.

Cái giá tiền này đã có thể so sánh với lão Thần bếp Hồ Gia Hào của Thiên Đình, bằng giá của món ăn tuyệt phẩm!

Nghe nói vị đầu bếp này mỗi ngày chỉ làm có đúng một món ăn, chào giá là một trăm ngàn linh thạch!

Một đời Thần bếp mới của Thiên Đình đã ra đời, kỹ năng nấu nướng có thể nói là kinh thiên động địa khiếp quỷ thần, đồ ăn làm ra khiến Thiên Đế ăn mà trầm mặc, Thiên Vũ ăn mà rơi lệ, nhận được sự đồng lòng của các đàu bếp đứng đầu Thiên Đình.

Rất nhanh, tin tức này đã bắt đầu được truyền đi khắp Thiên Đình.

An Lâm thuê lại một cửa tiệm, bên trong trang trí giản dị mộc mạc, đơn giản chính bởi vì nghèo, hơn nữa lại còn không chút nào thu hút, thứ thu hút lớn nhất chính là cái bảng hiệu kia kìa.

Cửa tiệm mỹ thực của Thần bếp Thiên Đình - An Lâm!

Dám treo cái danh xưng Thần bếp này, có vẻ như ngoại trừ hắn ra thì Thiên Đình chỉ có mỗi một người.

Danh xưng này quá mức dọa người, lại còn phối hợp với kiểu trang trí nghèo kiết hủ lậu trong quán, không khỏi liền có một loại tương phản.

Vì thế nên những tiên nhân đi qua nơi này đều sẽ nhìn thêm vài lần, sau đó trực tiếp phán đoán trong lòng rằng: Ừm, đó là Thần bếp giả thôi, giả đến không còn gì để nghi ngờ nữa!

Nhưng mà, theo sự tăng cao của tin tức, tình hình này bắt đầu phát sinh biến hóa kỳ lạ.

Ánh mắt của rất nhiều tiên nhân nhìn về phía quán ăn nhỏ này đều không giống nhau, có tò mò, có khó hiểu, có cả ao ước...

An Lâm vẫn nghiêm chỉnh ngồi nguyên một chỗ, nhàm chán ngáp mấy cái.

Về chuyện đi học, Hứa Tiểu Lan đã xin nghỉ phép giùm hắn, lý do vô cùng thành thật:

Bạn học An Lâm không có chút hứng thú nào với việc tu tiên, mà đi học làm đồ ăn, mở quán cơm rồi.

Chủ nhiệm lớp – Lăng Tiêu Kiếm Tiên nhìn thấy loại lý do xin nghỉ phép này xong, thiếu chút nữa liền bị nội thương luôn.

Xin phép nghỉ thì xin phép nghỉ đi, còn bịa lý do, có thể tôn trọng chủ nhiệm lớp một chút được không hả?!

Nhưng mà, điều khiến Lăng Tiêu Kiếm Tiên không nghĩ tới chính là tình huống mà Hứa Tiểu Lan nhắc đến lại là sự thật.

Mắt thấy mặt trời sắp sửa xuống núi, cửa tiệm mỹ thực của Thần bếp An Lâm trên Thiên Đình đột nhiên lại có thêm tám thân ảnh.

Hai mắt An Lâm sáng lên, con mồi đợi đã lâu cuối cùng cũng đến rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận