Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1169: Thế giới bị nguyền rủa

Lời này của Cổ Long Đế kèm theo nụ cười đầy ẩn ý nọ, khiến ai nấy đều bắt đầu cảnh giác.

Hứa Tiểu Lan lập tức lại sát bên An Lâm, đồng thời cũng bảo Long Ngạo Thiên tới gần họ hơn, cô muốn chuẩn bị để khi xảy ra tình huống bất ngờ, sẽ tức khắc sử dụng thuật pháp giáp Thiên Tinh Ám lần thứ hai.

Cổ Long Đế ngẩng đầu lên nhìn lớp lá chắn đang tan vỡ của thế giới này, ánh mắt thăm thẳm đầy tang thương.

"Nơi đây là một thế giới bị nguyền rủa..."

"Bởi vì quy tắc đặc biệt với sức mạnh của rồng, Long tộc bọn mi biến nơi này thành một trường săn để tăng lên thực lực của mình, nhưng bọn mi có biết không, nơi này, nó cũng là nhà của chúng ta cơ mà?"

"Rõ ràng chúng ta không làm bất kì chuyện gì cả, cũng đã bị gán cho cái tên Tà Long. Các người điên cuồng săn bắt giết chết sinh linh trong tộc ta, chỉ vì giúp thực lực của mình tăng lên. Chúng ta không muốn chiến đấu, nhưng nơi này là quê nhà của chúng ta, chúng ta có thể trốn đi đâu chứ?"

"Từng thành phố một lần lượt tan biến, muôn ngàn sinh linh trong tộc bị giết hại, mỗi một lần bọn mi đến nơi này, chúng ta lại gặp phải nguy cơ diệt tộc, chúng ta không biết kẻ địch tiếp theo tới nơi này sẽ mạnh cỡ nào, cũng không biết kẻ địch mới tới ấy sẽ tàn bạo thế nào, chúng ta chỉ có thể giãy giụa, chỉ có thể phản kháng, cuối cùng bị ép trở thành Tà Long thật sự."

Cổ Long Đế nhìn An Lâm, ánh sáng thần thánh bảy màu trên người cô ta đột nhiên phủ kín toàn bộ đất trời, mọi thứ trong không gian ấy, đều như bị phủ lên một tấm rèm màu đỏ.

Ánh sáng thần thánh bảy màu chiếu sáng trời đất càng trở nên rực rỡ hơn, như muốn đâm xuyên phá tan cả vùng đất trời này.

"Được!" Hứa Tiểu Lan ngoan ngoãn gật đầu, cô lại một lần nữa sử dụng thuật pháp giáp Thiên Tinh Ám.

Như thể những lời chất vấn này của Cổ Long Đế là dành cho trời xanh, vang lên cực kì đinh tai nhức óc!

"Tiểu Lan, em mở cái phòng ngự mai rùa lên đi, một chiêu này của Cổ Long Đế chuẩn bị lâu như vậy, anh sợ lát nữa bọn mình sẽ không kịp mở phòng ngự lên đâu..." An Lâm nói nhỏ với Hứa Tiểu Lan.

Ầm ầm!

"Ta nói nhiều tới như vậy, câu trả lời của mi lại là cái mai rùa này à?" Bao nhiêu cảm xúc của Cổ Long Đế, đều đã bị cái mai rùa này của An Lâm làm tan biến sạch sẽ.

Cổ Long Đế mỉm cười đầy bi thảm: "Sinh linh trong tộc ta đã làm sai chuyện gì hả? Tại sao chúng ta lại phải thừa nhận tất cả những chuyện này? Tại sao chúng ta lại bị vây ở nơi này? Ta chỉ muốn bảo vệ vệ sinh linh trong tộc, nhưng lại bị ép phải dừng lại ở cảnh giới Phản Hư điên phong, ta rõ ràng đã có thể thăng cấp lên kì Hợp Đạo, nhưng lại vì quy tắc của thế giới này mà không cách nào đột phá thăng cấp..."

Lớp phòng ngự ảo ảnh mai rùa vô định lại một lần nữa xuất hiện, bao bọc lấy ba người An Lâm, Hứa Tiểu Lan và Long Ngạo Thiên.

Từng ngọn sét màu đỏ rực thét gào giữa không trung.

"Với bọn mi mà nói, chỗ này chỉ là một vùng đất để luyện lập, nhưng với chúng ta mà nói..." Vị nữ đế của Long tộc đó chỉ tay lên trời cao, một lần nữa chảy xuống những giọt nước mắt máu: "Cái thế giới này chính là một cái địa ngục đã tra tấn bộ tộc chúng ta suốt mấy trăm ngàn năm qua! Chúng ta muốn rời khỏi nơi này, có gì sai đâu chứ?!"

Đó là cảm xúc bị áp bách, bị tra tấn trong cái thế giới không khác gì địa ngục trần gian của hàng trăm hàng chục ngàn sinh linh tích luỹ mà thành, sau đó chúng bùng lên điên cuồng đấu tranh!

"Cô cứng rắn tạo ra một con đường nối liền giữa hai giới như vậy, chỉ vì để bộ tộc của cô có thể đi vào trong đó? Nếu đã như vậy, tôi chắc chắn sẽ ngăn cô lại! Không thì tất cả chúng tôi và cả cái thế giới này đều sẽ bị chôn vùi ở đây hết!"

Những lời này, không chỉ là nói cho mình bọn An Lâm nghe, mà là trực tiếp lên án vùng đất trời này!

Hai tay Cổ Long Đế khoác ra trước ngực, lạnh lùng hỏi: "Mi nói mi muốn ngăn cản ta, vậy mi có chịu bước ra khỏi cái mai rùa đó không?"

Cổ Long Đế: "..."

An Lâm đã cảm thấy mình đủ an toàn, cuối cùng cũng thả lỏng cảnh giác được rồi: "Tôi không cách nào có thể đồng cảm với những nỗi đau mà bộ tộc của cô đã phải gánh lấy, tôi chỉ có một suy nghĩ vô cùng đơn giản, đó là muốn sống sót."

Đây đúng là lần đầu tiên cô ta gặp được một kẻ địch không biết xấu hổ tới mức này đấy.

"Tôi muốn dùng lời nói của mình để cảm hoá cô." An Lâm lên tiếng đáp trả.

Cổ Long Đế nghe vậy nói: "Trước khi mở miệng nói ra được câu này, mi dám bước ra khỏi cái mai rùa đó không?"

Cổ Long Đế: "..."

"Cô thấy lời đề nghị của tôi thế nào? Tôi có thể giúp cô tìm thử xem còn cách nào để giải quyết chuyện này không, tôi có thể thề ngay ở đây luôn." An Lâm tiếp tục cố gắng khuyên nhủ

"Không được." An Lâm trả lời cực kì kiên quyết.

"Không được." Cổ Long Đế trả lời vô cùng rõ ràng.

"Vậy được rồi, không nhiều lời nữa thì tôi ngậm miệng vậy." An Lâm cũng rất sảng khoái, vươn tay ra dọn sẵn tư thế: "Vậy thì xông tới đi, dùng chiêu thức mạnh nhất của cô, xem thử cô có đánh bại được lớp phòng ngự này của bọn tôi không!"

Cổ Long Đế trực tiếp lắc đầu: "Đừng nói nhảm nữa, con đường nối liền hai giới đã sắp được mở ra rồi, bộ tộc chúng ta đã chờ cái ngày này từ rất lâu về trước, đây là cơ hội duy nhất của bọn ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua đâu."

Nữ đế Long tộc nhịn không được hỏi: "Mi không đi ra đây, làm sao ngăn cản được ta chứ?"

"Không được!" An Lâm trả lời cực kì đúng lý hợp tình.

Cổ Long Đế tức tới muốn nghiến răng.

Con mẹ nó, đúng là không biết xấu hổ mà.

Khoé miệng Cổ Long Đế hơi run rẩy vài cái.

"Tôi tự cho mình tự tin. Đừng bao giờ nghi ngờ một người khi còn ở cảnh giới Hoá Thần đã có thể ngay mặt đánh nhau với một đại năng sắp bước vào cảnh giới Hợp Đạo như cô, tôi có bao nhiêu sức mạnh cô thử là biết ngay ấy mà!" An Lâm vẫn đứng thẳng táp, khí thế duy ngã độc tôn giữa trời đất bắt đầu toả ra.

"Ha hả, ai cho mi cái sự tự tin này thế?" Cổ Long Đế bật cười hỏi lại.

An Lâm vẫn tự nói tiếp: "Chỉ cần cô bỏ qua cái kế hoạch này, sau khi trở về, tôi sẽ dốc hết sức giúp cô tìm ra những cách khác để giải quyết chuyện này."

An Lâm: "..."

Cực khổ hao mất một lần dùng giáp Thiên Tinh Ám, phòng ngự gì đó đều đã bày ra xong hết rồi, kết quả cô ta cứ đứng đó không thả đòn tấn công?

Có cần nói trắng ra tới như vậy không? Tôn nghiêm của bậc đế vương bộ tộc Tà Long đi đâu hết rồi hả?!

Không chỉ An Lâm, mà ngay cả Hứa Tiểu Lan cũng thế, trong lòng cả hai đều như có cả chục con thần thú chạy như điên.

"Chiêu thức của cô đã che kín cả trời đất, cả lời thoại cuối cùng cũng đã nói xong, cảm xúc cũng đã tích luỹ đủ, lại nghẹn đó không chịu thả chiêu thức ra, vậy thì không tốt lắm đâu?" An Lâm gian nan mở miệng, thử khuyên.

Cổ Long Đế mỉm cười, không đáp lại.

"Cô nghẹn vầy không khó chịu à?" Hứa Tiểu Lan tỏ ra cực kì săn sóc hỏi thăm.

Cổ Long Đế lắc đầu nói: "Không có gì đâu, không cần lo lắng, ta có thể ngừng lại nửa chừng, chờ thuật pháp phòng ngự của bọn mi biến mất, ta mới thả thuật pháp của mình ra, vậy thì thoải mái rồi."

Hứa Tiểu Lan và An Lâm: "..."

Cái câu này nói ra thật... không khác gì tả cảnh đi ị cả.

Ba người bọn An Lâm không muốn chui ra khỏi mai rùa, chừng nào cái mai rùa này còn tồn tại, thì chừng ấy Cổ Long Đế sẽ không thả chiêu mạnh nhất của mình ra.

Hai chân Long Ngạo Thiên khẽ run lên: "Không có gì phải sợ hết! Nếu cô ta muốn đánh nhau, thì tiếp tục đánh nhau thôi!"

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đồng thời trả lời.

"Thật đó!"

"Thật à?"

"Bảo vật của tiểu hữu Hứa Tiểu Lan đây đúng là lợi hại quá nhỉ, cả chiêu thức mạnh nhất của Cổ Long Đế cũng không làm gì được chúng ta luôn." Long Ngạo Thiên lại nói tiếp.

"Tiền bối, tuy rằng ông nói rất đúng, nhưng toàn là chuyện vô nghĩa cả." Hứa Tiểu Lan cười nhạo.

Long Ngạo Thiên: "..., Tôi thấy không khí có nơi nặng nề, nên muốn giúp mọi người giải toả chút thôi ấy mà."

"Haiz, nói thật ra thì lúc trước tôi còn muốn liều mạng một phen với Cổ Long Đế, nhưng thật không ngờ hai cô cậu vẫn còn có thể sử dụng thuật pháp phòng ngự mai rùa này..." Mặt Long Ngạo Thiên hiện lên vẻ cảm khái vô vàn.

"Tiền bối, giờ không phải lúc để nghĩ tới mấy chuyện này, chúng ta nên nghĩ xem phải làm sao để thoát khỏi cục diện thì hơn!" An Lâm nói sang chuyện khác.

"Giờ làm sao thoát khỏi cục diện này đây? Đơn giản thôi mà, chờ sau khi Cổ Long Đế không thể dùng được thuật pháp đó nữa, thì chúng ta chui ra khỏi mai rùa này, đồng loạt tấn công cô ta!" Long Ngạo Thiên mở miệng nói.

"Nhưng cái thuật pháp mai rùa này chỉ có thể giữ được mười phút, lỡ đâu cô ta chờ mười phút sau mới bắt đầu tấn công thì sao..." Hứa Tiểu Lan âm thầm truyền âm.

"Vậy thì tiếp tục dùng thuật pháp mai rùa là được!" Long Ngạo Thiên nói ngay không thèm nghĩ ngợi gì.

"Đây là lần cuối cùng có thể dùng thuật pháp mai rùa." An Lâm mặt đầy bất đắc dĩ nói.

An Lâm tỏ vẻ mình hết biết nói gì cho phải rồi: "Tiền bối, ông toàn nói chuyện vô nghĩa thôi vậy."

"Rất rõ ràng, thuật pháp này của Cổ Long Đế cần phải trả một cái giá rất lớn, hơn nửa không thể rút về, không thì cô ta đã sớm làm thịt chúng ta rồi." Long Ngạo Thiên vẫn im lặng này giờ, đột nhiên mở miệng nói.

Không khí có hơi kì lạ.

Hai bên lại tiếp tục giằng co như trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận