Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1974: Đại Hoạch toàn thắng

Cấp bậc giao chiến giữa An Lâm và Thiên Thần Đại Địa quả thực quá cao.

Không có thực lực cấp bậc Hợp Đạo thì ngay cả cảnh tượng hai bên va chạm vào nhau cũng không thấy rõ.

Nếu ở Hợp Đạo siêu cấp đại năng có thể thấy cảnh tượng cụ thể lúc này, thấy An Lâm bị đấm tới nứt cr cánh tay nhưng một giây sau lại phục hồi như cũ với tốc độ bàn thờ, tiếp tục không sợ chết giao chiến với Thiên Thần Đại Địa, loại tâm trạng điên cuồng mạnh mẽ này vẫn khiến toàn thể rúng động như xưa.

Đô Đấu trợn tròn mắt nhìn.

An Lâm lại có thể đánh ngang tay với Thiên Thần Đại Địa?

Thiên Thần Đại Địa nhìn thế nhưng lại là lực lượng có thế lực cao cấp nhất trong Thiên Nhân Tộc, tuyệt không phải là kẻ mà các thiên thần thông thường có thể so sánh, nhưng An LÂm lại có thể so kè tiến lui với hắn ta.

Cái thế giới này lại ảo diệu vậy sao?!

Tôn Lão Đầu bóng dáng ẩn hiện, vị thiên tử đời sau của Thước Già Lặc Ba lại trợn mắt há mồm.

Oanh!!

Vừa sống lại thì bị giết trong nhá mắt thêm lần nữa, đây kaf kiểu chuyện qq gì thế?

"Nguyên lực, Phá Thiên giết thần!" Tiểu Lan nhỏ mở rộng hai cánh diễm lệ khiến thiên địa cũng phải ẩm đạm thất sắc, đang lúc hai cánh đập mạnh, lấy vận tốc không thể nghi ngờ gì nữa kéo gần khoảng cách.

Mặt Tâm Tương Thiên Thần đầy tuyệt vọng.

Cùng lúc đó, tại nơi Hứa Tiểu Lan đang chiến đấu.

Thần hoàn trên đỉnh đầu ả đã toàn vết nứt, sắp không nín nhịn nổi nữa.

Bọn họ vốn tưởng rằng An Lâm chẳng qua chỉ là một thiên tử có thực lực thường thường, không khác Cổ Long đế là mấy, cùng lắm là mạnh hơn Cổ Long Đế một chút, nhưng giờ nhìn lại... An Lâm vốn dĩ hoàn toàn không ở cùng tầng với bọn họ.

Còn có thể chiến đấu bình thường chút không?

"Tâm tương bất diệt, thân mình ta vĩnh viễn trường tồn!" Tiếng Tâm Tương Thiên Thần nói vang vọng, Tâm Tương bị chém thành hai nửa lại hội tụ hoàn hảo không hao tổn một sợi tóc thêm lần nữa.

An Lâm thi triển chiêu thức Phá Thiên, mạnh mẽ và thuần thục hơn bọn họ nhiều lần, không chỉ có vậy, chiêu thức Phá Thiên của hắn cũng được một loại lực đạo đặc thù nào đó dung hợp, uy lực bùng nổ, kinh thiên động địa, chẳng trách Trần Trần và Tây Nội Nhân cố ts để lại vị trí thiên tử thứ ba cho An Lâm, chắc chắc là quá đáng mặt.

Kiếm khí màu đỏ loét, đâm thẳng vào bầu trời mênh mong ngàn dặm, tựa như sông ngân hà chia nhỏ bầu trời.

Giọng nói yếu ớt của Tâm Tương Thiên Thần truyền tới.

Dường như ngay sau đó, cô vọt tới trước mặt Tâm Tương Thiên Thần thêm lần nữa, thọc kiếm Long Tước vào bên trong thân thể của ả.

"Nguyên lực, Phá Thiên giết thần!"

Đây là lần thứ sáu ả bị giết rồi.

"Tâm tương bất diệt, thân mình ta vĩnh viễn trường tồn..."

Hôm nay cô phải đập chết Tâm Tương Thiên Thần!

Nhanh lên một chút, nhanh lên chút...

Tâm Tương Thiên Thần muốn thần kinh cmnl, bà còn chưa sống lại mà mày đã đọc tâm pháp của đại chiêu?!

Tâm Tương Thiên Thần nổ tung thêm lần nữa.

"Phá thiên giết thần!!"

Ầm!!

Địch và quân bạn trên chiến trường đều thấy đường đường là Thiên THần vậy mà thời gian sống không quá một giây, vừa run rẩy lại không nhịn được đồng cảm.

Tâm Tương Thiên Thần mới ngưng tụ thân mình xong thì kiếm Long Tước đã xuyên qua người ả, nguyên lực chu tước hừng hực thiêu đốt, đốt cháy thân thể không lành lặn của ả không còn một mảng.

Ầm!!!

Tay Tiểu Lan nhỏ cầm kiếm Long Tước nguyên lực cuồn cuộn lao nhanh tới, thở hổn hển như đôi mắt sáng lại phả ra vô số khí lạnh.

Đường đường là một thiên thần, chẳng lẽ cứ sống lại là phải cắn đại chiêu của mày sao?!

Tâm Tương Thiên Thần không phục lắm, ả rất bực, cảm thấy bị vấy nhục.

"Thân ta mãi trường tồn!!"

An Lâm vì cô mà tranh thủ nhiều thời gian như vậy, cô không thể lãng phí.

Tiểu Lan nhỏ giơ cao kiếm Long Tước, chỉ hau háu chờ Tâm Tương Thiên Thần sống lại.

"Nguyên lực, Phá Thiên giết..."

"Tâm tương bất diệt, thân mình ta..."

Đây cũng quá thảm mà!

Một lần bị giết trong chớp mắt còn chưa đủ.

Lại muốn bị giết vô số lần!

Đường đường là Thiên Thần mà lại bị Tiểu Lan nhỏ chém hết lần này tới lần khác.

Bọn họ thấy cảnh này cũng không kìm được muốn trách móc Tiểu Lan nhỉ.

"Tâm tương bất diệt, thân mình ta..."

Tiểu Lan nhỏ giơ cao kiếm Long Tước, thanh âm non nớt mà thanh thúy: "Nguyên lực, Phá thiên giết..."

"Thân ta, thân ta,... hu hu hu..."

Tiếng khóc nghẹn ngào vang vọng trong không trung.

Mỗi thiên thần đối với bọn họ đều có ý nghĩa sâu xa vô cùng, là thứ bọn họ theo đuổi, là tín ngưỡng của bọn họ, hôm nay có một thiên thần chết trên chiến trường, dưới con mắt của ti tỉ người, chết bi thảm, đối với bọn họ là một đả kích vô cùng lớn.

Các tướng sĩ Thiên Nhân tộc thấy cảnh này bĩ cực muốn tự sát, cùng kích động đứng dậy hét to.

Không...!!"

"Tâm Tương Thiên Thần đại nhân!!"

Tiếng vang lanh lảnh, nương theo đó, thần hoàn đã nát bấy hoàn toàn.

Rắc rắc...

"Dù có phải vứt bỏ tất cả, ta cũng muốn giết ngươi!"

Từng pháp trướng ngưng tụ sau đó điên cuồng ập về phía Hứa Tiểu Lan.

Vóc người nhỏ thó của Hứa Tiểu Lan bất động giữa bão tố, song khóe miệng cô lại hơi cong lên: "Muốn dốc toàn lực phản kháng sao? Cái này thể hiện rằng ngươi tới cực hạn rồi đấy..."

Hai con ngươi của cô chợt biến thành màu đỏ diễm lệ.

Giữa thánh khiết lộ ra sợ yêu mị, trong siêu thoát lại ẩn chứa sự cao ngạo.

"Giết thàn." Tiểu Lan nhỏ lạnh nhạt nói, lưỡi kiếm liên tục thay đổi, nguyên lực màu đỏ kiều diễm khuếch trương, lại hình thành dáng chu tước, sau đó hai cánh giương ra, vỗ một cái, tất cả cac pháp trướng dưới sự xung kích của nguyên lực đều tan thành mây khói.

Tâm Tương thiên thần, mặt ả cứng đơ, vẫn còn nguyên vẻ mơ hồ đã thấy Hứa Tiểu Lan vọt tới trước mặt ả, kiếm Long Tước hung dữ đâm vào ngực ả, xuyên qua cơ thể.

"Mày chết rồi." hai con ngươi nhỏ đỏ máu của Hứa Tiểu Lan chăm chú, bình tĩnh nhìn Tâm Tương thiên thần.

"Ặc..." Tâm Tương Thiên Thần há hốc miệng, phát hiện ra mình đã không thể nói ra lời, ngọn lửa nguyên lực Chu Tước thiêu đốt thân thể cao gầy lả lướt của nàng.

"Ha!!!!!!!! Giết, giết ngươi!"

Có ác quỷ luyện ngục, có máu Tu La, có Ma Thần diệt thế... những pháp trướng rậm rạp chằng chịt trùm quanh Hứa Tiểu Lan, uy lực mạnh mẽ khủng bố bao phủ lấy nàng.

Trong một phút đột ngột, vô số pháp trướng kinh khủng hiện lên trên hư không.

Thật đặc biệt, chẳng lẽ là do bị giết nên mới khóc sao?

Quần chúng ăn dưa: "..."

Tiểu Lan nhỏ: "..."

Tâm tương thiên thần bị hủy không còn một mống.

Chỉ có một nguồn lực vô hình quay về thiên đạo.

Tinh thần liên quân Cửu Châu được phen chấn động, càng thâm liều chết xung phong không chút sợ hãi.

Ngạo mạn là cái gì?

Ngạo mạn chính là lúc quyền lực chí cao xuất hiện, thiên thần chí cao phải tới cứu mấy tên thiên thần nhãi mà quân ta còn đâm chết thiên thần nhà nó ngay trước mặt nó.

Đúng là đang vả mặt thiên thần chí cao mà!

Niềm vui tràn trề tới bực nào, phấn chần lòng người tới bực nào!

Lúc này mà liên quân Cửu Châu còn sợ sao?

Thiên Thần Đại Địa còn không làm gì được Hứa Tiểu Lan và An Lâm thì bọn họ còn sợ cái lông gì?

Chính vì vậy, hơn trăm triệu quân của Liên quân Cửu Châu trở nên anh dũng dị thường, Thiên Nhân tộc chật vật rút lui, mỗi phút mỗi giây đều có một số lớn quân địch bị chém chết.

Thiên Thần Đại Địa thấy Thiên Thần Tâm Tương bị chém chết, mặt không khỏi trầm xuống.

Hắn không so chiêu với An Lâm nữa, ngược lại, hắn đỡ quyền, sau đó đánh thẳng một quyền vào tim An Lâm.

Tốc độ của quyền này quả thực quá nhanh, An Lâm vốn không kịp đề phòng, sau đó lực đạo mênh mông vô tận đập thẳng vào làm ngực An Lâm lóm xuống, sau lưng nhô ra, vỡ tan, nổ thành một cãi lỗ toàn máu.

"Phốc..." An Lâm hộc máu bay tung ra.

Thiền Thần Đại Địa cũng thoáng run rẩy, không thấy rõ thương thế, hắn thản nhiên nhìn An Lâm một cái, toàn thân sát nhập vào đất, khí tức hoàn toàn biến mất.

An Lâm nằm trên đất nhìn hắn chạy trốn, nghe những tiếng hét hò làm phấn chấn lòng người xung quanh, hắn cười, cười rất sung sướng, cuộc chiến này bọn họ toàn thắng!

Đại hoạch toàn thắng!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận