Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 520: Núi Tinh Quang

An Lâm tỉnh lại trong mơ màng, phát hiện cái bụng bị thứ gì đó đè lên.

Hắn dùng tay đẩy vật kia ra, lại phát hiện nó mềm mềm bông bông, giống như một quả cầu bằng lông ấm áp.

"Bọn tiểu nhân không biết tự lượng sức mình, dám lấy trứng chọi đá, công kích cả ông nội Trảm Thiên của mày..." Giọng nói trong trẻo lại có chút nỉ non vang lên, dường như vẫn đang chìm trong giấc mộng.

An Lâm: "..."

An Lâm không nói gì mà đạp Tuyết Trảm Thiên mấy phát, đạp nó tỉnh cả ngủ.

"Này... An Lâm, chúng ta đang ở đâu đây?" Đề Na cũng dần tỉnh lại, nhìn xung quanh với vẻ mặt ngơ ngác.

Nơi đập vào mắt là ngọn núi màu đen không biết cao bao nhiêu.

Cô ngẩng đầu lên, phát hiện ngọn núi màu đen này không nhìn thấy điểm cuối, dường như đâm thẳng vào bầu trời sao, bề ngoài đen như mực lấp lánh ánh sao sáng, vô cùng huyền ảo tuyệt mỹ.

Vả lại dưới tình huống đất trời rung chuyển, trong thời khắc vô cùng tuyệt vọng lại trở thành một cọng rơm cứu mạng hắn?

Chẳng lẽ... Là bởi vì không tiếp xúc với cơ thể hắn, nên bị không gian chuyển đến nơi khác rồi?

Hắn mở to hai mắt, nhìn về phía ngọn núi cao lớn vô cùng kia, theo miêu tả thì dáng vẻ đó trùng hợp với những gì nghe được trong ký ức, cảm xúc bỗng dưng dâng trào.

Ngoại trừ Tuyết Trảm Thiên và Đề Na ra, Lưu Sở Sở, Lăng Ảnh, Hồng Đấu, Tuyết Manh Manh đều không thấy bóng dáng đâu.

An Lâm nghe thấy vậy thì cả người đều run lên, núi Tinh Tinh...

Sao giăng kín bầu trời, ánh sao vô cùng lấp lánh.

"Thật đẹp quá... Đây là núi Tinh Tinh hả?"

Hắn thiên về lời giải thích này nhất, bởi vì những người còn lại đều ở phía sau hắn, không lý nào lại bị núi Tinh Quang bài trừ, còn khả năng bỏ mạng rồi biến mất lúc đất trời rung chuyển thì hắn không dám nghĩ tới...

Chẳng lẽ là ngọn núi Tinh Quang mà Tử Vi Đại Đế nói tới?!

Đề Na với dáng vẻ mở rộng tầm mắt, kinh ngạc nhìn ngọn núi hùng vĩ này rồi lẩm bẩm một mình.

An Lâm cảm thấy nên nắm lấy tình hình này mới được, hắn đảo mắt nhìn bốn phía.

Hắn nhìn bầu trời sao lấp lánh này, những ánh sao kia rõ ràng đến chân thực, giống như giữa hai con người mà không có bất kỳ vật cản nào, ánh sáng của những ngôi sao đó giống như có thể truyền tới nơi đây mà không hề có chút trở ngại.

Xuất quỷ nhập thần, ngọn núi cao lớn lúc ẩn lúc hiện không chút dấu vết, bây giờ lại xuất hiện trước mặt hắn?

"Vì sao lại như vậy, mình luôn cảm thấy bầu trời ở nơi này thật khác lạ..." An Lâm lẩm bẩm nói.

An Lâm chuyển ánh mắt ra phía sau, đập vào mắt chính là dãy núi kéo dài không dứt, những ngọn núi đen kịt này mặc dù cũng rất lớn rất cao, thế nhưng so với núi Tinh Quang thì chênh lệch vẫn rất lớn.

Đợi chút... Hình như có cái gì đó không đúng...

An Lâm thấy thế cũng bắt đầu ăn quả tiên trong tay, sinh lực cuồn cuộn lan tỏa khắp người, dưới sự thôi thúc của công pháp Thanh Mộc Trường Sinh mà điên cuồng chữa trị thân thể sớm đã bị thương không nhẹ.

An Lâm sớm đã coi Tuyết Trảm Thiên và Đề Na như người một nhà, vào những lúc như thế này đương nhiên là hắn sẽ không keo kiệt, lấy hết cả ba quả Kim Sinh Tiên có tác dụng trị liệu còn lại ra.

Đề Na thì lại ăn rất chậm, cắn từng miếng từng miếng nhỏ.

Trải qua việc đất trời rung chuyển, thật sự cơ thể của họ đều có thương tích nặng nề, thể xác, xương cốt, kinh mạch, rồi ngay cả khí hải cũng bị trọng thương, nếu để nó khôi phục tự nhiên, nói không chừng mất mười mấy ngày thậm chí là một tháng.

An Lâm và Tuyết Trảm Thiên nhìn về phía Đề Na, phát hiện cơ thể của cô bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng óng ánh, đó là một loại sức mạnh vô cùng thánh khiết.

An Lâm lắc lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa, lay tỉnh Tuyết Trảm Thiên đang nằm trên mặt đất, sau đó lấy từ trong nhẫn không gian ra ba quả Kim Sinh Tiên, chia cho Tuyết Trảm Thiên và Đề Na mỗi người một quả.

Sắp bay lên? An Lâm nghe thấy thế, bỗng nhiên cảm thấy mơ hồ hơn.

Đề Na nghe thấy vậy thì chớp chớp mắt một cách mơ màng, lắc đầu nói: "Tôi không sao, vả lại tôi cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, thật giống như một loại xiềng xích nào đó được mở ra, giống như sắp bay lên vậy..."

"Tiểu Na, bây giờ cô cảm thấy thế nào? Có khó chịu không?" An Lâm thấy thế thì gấp giọng hỏi.

Lúc này đây, một quả tiên bát phẩm hàm chứa sinh lực cực mạnh đã phơi bày ra sức quan trọng của nó, nó có thể khiến cho loại thương tích này phục hồi như cũ với tốc độ cực nhanh.

May là hệ tiêu hoá của cô tốt, nếu không thì trái lớn như thế này, cô có thể ăn nguyên cả một ngày!

Đề Na ăn xong quả Kim Sinh Tiên, gương mặt vô cùng thỏa mãn, vuốt vuốt cái bụng nhỏ của mình, trên mặt khẽ hiện ra ý cười.

"Ế? Không đúng! Tôi cảm giác cơ thể giống như bị một nguồn sức mạnh nào đó khơi dậy!" Đề Na trợn to hai mắt, ngạc nhiên nói.

Tuyết Trảm Thiên và Đề Na đều cảm động đến mức rối tinh rối mù, lao vào gặm nhấm quả tiên một cách kích động.

An Lâm: "..."

"Quả này thật sự là thần dược, vừa ăn một miếng cơ thể đã khoan khoái dễ chịu, hương vị vô cùng tuyệt, chủ nhân thật tốt, trái tim nhân hậu, hay làm việc thiện, hào hiệp giúp đỡ..." Tuyết Trảm Thiên liên tục ca ngợi.

Sau khi "hì hục" ăn xong, Tuyết Trảm Thiên nằm nhoài ra đất với vẻ mặt hưng phấn, toàn cơ thể tỏa ra hàn khí màu xanh lam lúc ẩn lúc hiện, giống như đang hít vào thở ra.

Lúc này, bầu trời sao trên đầu Đề Na bỗng nhiên vang lên tiếng "ầm ầm" thật lớn, ngay sau đó xuất hiện một vòng xoáy màu trắng với phạm vi mấy dặm, nguyên khí càng phun trào mấy chục dặm, khí thế vô cùng lớn mạnh!

An Lâm và Tuyết Trảm Thiên nhìn thấy cảnh tượng này thì đều trợn to hai mắt, một loại suy đoán hiện lên trong lòng.

"Ding ling..."

Âm thanh lanh lảnh khuấy động trong không gian, một bóng mờ màu trắng cao lớn vĩ đại chầm chậm bay ra từ trong vòng xoáy, xuất hiện ở trong không trung.

Hắn với mái tóc vàng óng, đôi tai nhòn nhọn, con ngươi xanh biếc như bảo thạch, đẹp trai đến mức không thể nào hình dung, dường như dung nhan và cơ thể đều là tất cả những gì tuyệt đẹp trên thế gian này hợp thành.

"Tinh Linh Thánh chủ..." Đề Na nhìn thứ đang tồn tại trên không trung, hai con mắt mất hết hồn vía, lẩm bẩm mở miệng nói.

Sự tồn tại được gọi là Tinh Linh Thánh chủ đó nhìn phía Đề Na rồi giơ ra một ngón tay, trong miệng lẩm bẩm đọc một loại ngôn ngữ không biết tên.

Mặc dù An Lâm không nghe hiểu, thế nhưng âm thanh kia lại giống như bản nhạc êm dịu nhất thế gian, quanh quẩn ở bên tai, khiến người ta cảm thấy khoan khoái không ngớt.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Tinh Linh Thánh chủ kia bắt đầu tiêu tan, vòng xoáy màu trắng cũng đã biến mất không còn tăm hơi.

An Lâm từ thoát ra khỏi cơn mê màng, nhìn thấy Tinh Linh Thánh chủ biến mất, trên mặt hiện ra một chút tiếc nuối.

"Tiểu Na, bây giờ cô cảm thấy tốt hơn chút nào..."

An Lâm chuyển ánh mắt về phía Đề Na, lời còn chưa nói hết đã miễn cưỡng kẹt trong cổ họng.

Hắn bỗng thở dài một hơi, lắc đầu không nghĩ nhiều nữa, mà là ngẩng đầu nhìn ngọn núi hùng vĩ tột cùng phía trước, mở miệng nói: "Bỏ đi, chúng ta vẫn cứ tìm kiếm ở ngọn núi này một lần trước đã."

An Lâm gần như không thể hiểu được.

Nhưng mà để phá vỡ loại cảnh giới này thì không phải độ kiếp sao, biến thành khối cầu bạc là tình huống gì vậy?

"Đề Na lại biến thành trứng?!" Tuyết Trảm Thiên nói một cách ngạc nhiên.

Khóe miệng An Lâm hơi co lại: "Tinh Linh không phải là sinh linh đẻ trứng!"

Hắn cẩn thận cầm khối cầu màu trắng này lên, đặt vào trong túi áo, đồng thời sử dụng pháp thuật gói hàng để bọc chắc lại: "Mặc dù không biết vì sao Đề Na lại biến thành bộ dạng này, nhưng có lẽ là một chuyện tốt."

Hết cách rồi, Tinh Linh Thánh chủ vừa xuất hiện thực sự quá hoàn mỹ...

Tinh Linh đẹp như vậy thì không thể nào làm chuyện xấu đâu!

An Lâm là một người yêu cái đẹp nên chỉ có thể phân tích như vậy.

Thật ra hắn thiên về ý nghĩ Đề Na nhận được truyền thừa gì đó, hoặc là cảnh giới đã có sự đột phá gì đó.

Dù sao trước đó Đề Na cũng là đỉnh cao cấp Thánh, thật sự tương đương với cảnh giới cấp cao của Hóa Thần trong đại lục Thái Sơ.

Tinh Linh vô cùng mẫn cảm đối với sức mạnh tự nhiên của sinh mệnh, trước đây cô ăn Linh Đan nhất phẩm, đã từng nói về chuyện cảnh giới có phần buông lỏng, mà quả Kim Sinh Tiên lại ẩn chứa sức mạnh sinh lực dồi dào, nói không chừng đã đẩy cảnh giới của Đề Na lên?

Bây giờ chỗ của Đề Na đã được khối cầu màu trắng thay thế, khối cầu kia giống như được tạo thành bởi một loại chỉ bạc, còn tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Một người một thú trợn to hai mắt, nhìn về phía Đề Na, không tự chủ mà nuốt ngụm nước miếng.

Tuyết Trản Thiên lấy lại tinh thần, nhìn về phía Đề Na cũng phải giật mình: "Không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận