Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1292: Lựa chọn của Hồng Đấu

Lạp Diện Thánh Quân đã xuất hiện ngay đằng sau lưng hắn.

Chỉ cần Hồng Đấu mở ra quan tài, lấy An Lâm ra, thì bọn họ có thể thuận lợi cướp được cây bàn đào, không những thế còn có thể bắt An Lâm làm con tin, uy hiếp đám người của Tứ Cửu Tiên Tông, ép họ giao ra gốc cây bàn đào còn lại!

Kịch bản đã viết xong hết rồi, chỉ còn chờ Hồng Đấu làm theo nữa thôi!

Hơi thở của Hồng Đấu trở nên nhanh hơn, trong lòng hắn cũng đang không ngừng giục chính mình.

"Người đá cẩn thận kìa!"

Liễu Thiên Huyễn đột nhiên hét lớn một tiếng, dùng một cước đá bay Hồng Đấu sang một bên.

Rầm uỳnh!

Một đường kiếm màu đỏ sấm bay ngang qua người Hồng Đấu, chém xuống mặt đất một đường thật dài.

Người đàn ông nọ như một mảnh vải rách bị đánh văng ra xa, khi ngất xỉu trên mặt hắn vẫn còn giữ nguyên vẻ hoảng sợ.

Sắc mặt Hiên Viên Thành đen kịt, hắn nghiêm túc giải thích: "Đây là một trong những ứng dụng của Vạn Linh Thái Cực đạo!"

Tiếng nổ mạnh đầy đáng sợ đột nhiên vang lên.

"Thiên tài bộc phá làm tốt lắm! Cái này còn không phải là địa lôi à? Tôi biết mà!" Liễu Thiên Huyễn phấn khỏi nói.

"Không tốt rồi!" Sắc mặt hắn lập tức thay đổi, liều mạng muốn tránh thoát sang chỗ khác.

Đây là cảm giác được tin tưởng đúng không?

Người đàn ông cầm thanh trường kiếm trong tay thấy một chiêu của mình thất bại, lập tức nhanh chóng lùi lại ra đằng sau.

Liễu Thiên Huyễn không thèm nghe hắn giải thích làm gì, vươn bàn tay ngọc ngã của mình về phía Hồng Đấu đã vừa mới bị mình đá văng sang một bên, cười nói: "Mau đứng lên đi, người đá, lần sau phải cẩn thận hơn đấy, đừng có mà ngẩn người nữa! Tánh mạng của tông chủ đại nhân bọn tôi đã giao hết vào trong tay cậu rồi đấy, đừng có làm chúng tôi thất vọng nghe chưa!"

Ầm ầm!

Nhưng ngay lúc hắn nhanh chóng lùi ra đằng sau, thì ở chỗ chân hắn đạp lên mặt đất, đột nhiên nhô lên một mỏm đá kì lạ, mỏm đá nọ còn nhanh chóng nóng lên, tựa như có thứ năng lượng gì đó đang ẩn náu bên trong chuẩn bị phá xác chui ra.

Hiên Viên Thành cười thật khẽ nói: "Vạn vật đều có thể chữa trị, đuổi đi âm điều chỉnh lại dương, có thể chuyển nó thành vật tính dương..."

Trong lòng Hồng Đấu dâng lên cảm giác vô cùng kích động, như đã nghĩ kỹ điều gì đó, hắn chợt thấy vô cùng tự trách.

Mặt đất theo đó cũng rung lên từng hồi.

Họ đã tin tưởng Hồng Đấu này như vậy, sau Hồng Đấu tôi lại có thể có cái suy nghĩ muốn bán An Lâm được cơ chứ?!

"Hửm? Ừm... yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ bảo vệ An Lâm thật tốt mà." Hồng Đấu bám lấy tay Liễu Thiên Huyễn đứng dậy, chẳng biết tại sao hắn lại thấy trong lòng ấm áp tới lạ.

Bọn họ đã giao tính bạo của tông chủ đứng đầu một tông vào trong tay hắn.

Những cụm đất to đột ngột trồi lên khỏi mặt đất, dung nham nóng cháy hoà tan cả đất đá, tất thảy đồng loạt ném thẳng về hướng của Lạp Diện Thánh Quân!

"Hoang thổ dung nham!" Hồng Đấu hét lớn một tiếng, vươn tay chụp mạnh một cái xuống đất.

Đây một chiêu mạnh nhất mà Hồng Đấu có thể sử dụng.

"Hồng Đấu! Mau làm đi!" Đằng sau hắn, đột nhiên truyền tới một tiếng hét to.

"Mi dám làm như vậy, thì vĩnh viễn cũng không cách nào có thể chứng minh được mình đâu, mi rõ đúng là một kẻ thất bại mà! Cách làm cũng đã nói cho ngươi hết rồi đó, bây giờ ngươi đổi ý vẫn còn kịp đấy, mau ra tay với An Lâm đi!" Lạp Diện Thánh Quân bắt đầu kích tướng.

Hồng Đấu, mày là cái loại người bán đội hữu như vậy à? Chuyện đáng hận nhất không phải làm hại đội hữu mà chính là phản bội!

"Đúng là gặp quỷ rồi, gã Hồng Đấu này rốt cuộc là người của điện Sáng Thế chung ta hay là người của đám Tứ Cửu tiên tông đó vậy? Hắn bị bọn họ chuốc thuốc mê rồi à?" Lạp Diện Thánh Quân hoàn toàn không ngờ được, tới lúc này rồi mà còn xảy ra chuyện khó đỡ như vậy.

Hắc Khuyến ngớ người ra đứng tại chỗ: "Chẳng lẽ ngươi còn định chứng minh bản thân mình với đám người của Tứ Cửu tiên tông à?"

Hồng Đấu nghe vậy mặt hoàn toàn không lộ ra bất kì vẻ mặt gì cả, chỉ là hắn chậm rãi thu quyền về, trầm giọng nói: "Nếu dùng cách này mà lấy được cây bàn đào, chẳng lẽ có thể chứng minh bản thân mình hay sao? Không, nó sẽ chỉ khiến bọn An Lâm càng khinh thường tôi hơn! Hồng Đấu tôi, không phải loại người như vậy!!"

Hiển nhiên là Lạp Diện Thánh Quân nhịn hết nổi, quyết định trực tiếp lật mặt luôn, cũng là ép cho Hồng Đấu không thể rút lui được nữa.

Sau khi bụi mù tan đi, có hai bóng người trong khá là chật vật xuất hiện, vì họ hoàn toàn không phòng bị gì Hồng Đấu, cho nên không cẩn thận đã bị trúng chiêu.

"Hồng Đấu, mi điên rồi à?!" Lạp Diện Thánh Quân tức giận quát to chất vấn Hồng Đấu.

"Đúng là đồ vô dụng mà! Gâu!" Hắc Khuyển cũng tức điên, gào rú chửi bới.

Ầm ầm!

Mặt đất cách đó không xa, nhanh chóng hoá thành một vùng đất chết với đầy dung nham, nóng rực và vô cùng đáng sợ.

Rầm rầm uỳnh...

Sắc mặt của Lạp Diện Thánh Quân và Hắc Khuyển đồng thời thay đổi.

Hồng Đấu đứng thẳng người ưỡn cao ngực, như một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, nói: "Hồng Đấu tôi làm việc gì, trong lòng đều có một cây thước đo rất chuẩn!"

Hắc Khuyển: "..."

Lạp Diện Thánh Quân: "Con mẹ mày!"

Một sợi mì đột nhiên lao tới xé rách không khí, dùng tốc độ cực nhanh bay thẳng về phía Hồng Đấu, mục đích là muốn cướp lấy cái quan tài trên lưng hắn, Lạp Diện Thánh Quân hết nhịn nổi rồi, hắn quyết định ra tay cướp người!

Hồng Đấu thấy thế quay đầu bỏ chạy, còn lớn tiếng kêu cứu: "Cứu tôi với!"

"Ánh sáng trói buộc."

Một luồng sức mạnh ẩn chứa sức mạnh giam cầm cực lớn vọt ra sau lưng Hồng Đấu, bắt lấy sợi mì đang đánh tới giữ chặt lại.

Ma Pháp Thiếu Nữ Liễu Thiên Huyễn chuyên tấn công bằng phép thuật đã ra tay!

"Ánh sáng chung cực!"

Lối vào rừng hoa đào đã xuất hiện ngay trong tầm mắt cô, đó là một con đường phủ kín những đoá hoa đào, trong đó còn có vô số những con lối rẽ giăng kín khắp nơi.

Hứa Tiểu Lan vội vàng tăng thêm tốc độ, một kiếm chém nốc-ao hai người cây đang chắn trước mặt mình.

Dù sao, chỗ đó chính là vùng đất nguy hiểm tới mức có thể khiến đại đa số đại năng Phản Hư đều khó thể bảo vệ được chính mình!

Chỉ cần một khi đi vào trong rừng đào đó, mê trận và sát trận cực kì đáng sợ bên trong, cũng đã đủ để khiến những kẻ địch đuổi theo cô phải chùng bước, cẩn thận từng li từng tí, không dám càn rỡ như trước nữa.

"Kiên trì thêm một chút nữa thôi, chúng ta đã sắp tới được lối vào rừng đào rồi!" Hứa Tiểu Lan nói thật to.

Liễu Thiên Huyễn và Hiên Viên Thành không ngừng sử dụng thuật pháp, cố gắng kéo dài những đòn tấn công của hai vị cường giả đến từ điện Sáng Thế.

Liễu Thiên Huyễn biến sắc, chén mì sợi trước mặt họ không hề đơn giản chút nào!

Lúc này Hồng Đấu đã nhanh chân chạy ra đằng sau Hứa Tiểu Lan, Hứa Tiểu Lan là người mạnh nhất ở đây, đi theo sau lưng của cô tuyệt đối cực kì an toàn.

"Vừa rồi cậu đã phản ứng rất tốt đấy." Hứa Tiểu Lan đi ở đằng trước mở cười, cười khẽ khen ngợi.

"À... chỉ là những chuyện cơ bản thôi mà, ừm." Hồng Đấu vừa xấu hổ vừa không mất lễ phép gật đầu trả lời Hứa Tiểu Lan.

Không ai biết rằng, ngay vừa rồi hắn đã trải qua những giãy giụa và thăng hoa trong tư tưởng thế nào.

Bên trong quan tài, An Lâm nhìn bóng dáng của Hồng Đầu đầy ý khen ngợi, khẽ gật đầu.

Những chuyện vừa xảy ra khi nãy, cùng với những gì Hồng Đấu đã nói, kì thật hắn đều đã nghe được hết, cũng đã biết được chuyện giữa Lạp Diện Thánh Quân và Hồng Đấu... cùng với sự lựa chọn của Hồng Đấu.

Hồng Đấu có thể làm ra quyết định thế này, nói thật ra thì chính bản thân An Lâm cũng khá là ngoài ý muốn, nhưng cũng rất vui mừng, vì bản thân mình đã không tin nhầm người.

Lạp Diện Thánh Quân và Hắc Khuyển vẫn còn một mực đuổi theo ngay đằng sau không chịu buông bỏ.

Chén mì sợi nọ không hề bị thương gì cả, lại tiếp tục đánh về phía Hồng Đấu.

Cột sáng năng lượng nổ tung, biến mặt đất trong phạm vi mấy chục thước thành cát bụi.

Ầm ầm!

Hai chiếc đũa vàng tản ra dao động của tiên khí, chúng nó lần lượt di chuyển xoay tròn, chẳng mấy chốc đã ngưng tụ ra một lớp lá chắn ánh sáng bảo vệ trước người chén mì sợi.

Lạp Diện Thánh Quân hoàn toàn không sợ hãi gì, hắn từ trong phần nước dùng nóng hổi của mình, móc ra hai chiếc đũa vàng.

Một trụ năng lượng màu trắng xé rách mặt đất, đánh thẳng về phía Lạp Diện Thánh Quân.

Ngay đúng vào lúc này, đột nhiên Hứa Tiểu Lan đứng khựng người lại, ngay sau đó cô co giò chạy trốn sang một bên.

Đúng chỗ cô vừa đứng, bỗng chốc bị một luồng kiếm ý cực kì đáng sợ đột nhiên giáng từ trên trời xuống đánh trúng.

Mặt đất trước mặt cô chỉ trong nháy mắt đã bị kiếm khí chém cho nứt vỡ thành từng amng3.

"Phù..." Hứa Tiểu Lan lòng đầy sợ hãi thờ phào một hơi nhẹ nhõm: "Đúng là nguy hiểm quá..."

Nếu cái chiếu kiếm đó mà nhanh thêm chút nữa, nói không chừng cô đã bị chém trúng rồi!

"Là ai dám đánh lén tôi, có giỏi thì cút ra đây cho tôi!" Hứa Tiểu Lan lớn tiếng quát lên, chẳng mấy chốc đã lấy lại dáng vẻ một kiếm tiên khí phách cao ngạo ngày xưa, kiếm Long Tước trong tay cô phát ra uy thế đáng sợ, khiến mọi người nhìn thấy đều phải sinh lòng kính sợ.

Một người đàn ông vóc dáng to cao, từ một hướng khác chậm rãi rảo bước tới, mỗi một bước đều như đang di chuyển thêm một quy luật nào đó, sắc bén như mũi kiếm, lại mịt mờ như mây trời.

Đằng sau hắn, đi theo năm tu sĩ mặc áo xanh đồng bộ có khí tức cực kì mạnh mẽ.

"Là tôi, liễu Minh Hiên, khu rừng đào này, không ai trong các người được phép đi vào cả."

"Nó đã bị Thiên Kiếm tông chúng ta bao thầu rồi!"

Người đàn ông nọ chắp hai tay ra sau lưng, bình tĩnh mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận