Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 242: Trái tim của biển cả

Dưới sự dẫn dắt của Lưu Hỏa, An Lâm và Hứa Tiểu Lan đi đến nơi gọi là thần đàn của trời.

Phía trên đàn tế bằng đá cổ xưa, rất nhiều đồ vật bị ánh sáng trắng bao phủ, trôi bồng bềnh giữa không trung.

Mấy tu sĩ mặc trang phục lộng lẫy đang đứng trên đàn tế bằng đá, nhìn những thứ đang trôi lơ lửng kia, trong mắt là trầm tư và thăm dò.

"Kim Lũ các chúng ta đã có mấy ngàn năm lịch sử, nhưng cho đến nay cũng chỉ thu thập được vẻn vẹn ba mươi lăm kiện di vật thượng cổ, mỗi món đồ ở nơi này đều có giá trị liên thành, chờ đợi người có duyên với chúng nó." Lưu Hỏa vừa cười vừa giải thích.

An Lâm nhìn qua những món đồ đang nổi bồng bềnh trong không trung, trong lòng có chút kích động, chuyển hướng đi về phía đàn tế bằng đá.

Đúng lúc này, một cô gái có dung mạo xinh đẹp, thần thái lộng lẫy mặc đạo bào màu đỏ bỗng mở miệng nói: "Lão Chung, tôi muốn luyện hóa di vật này!"

Một ông lão đứng trên đàn tế khẽ gật đầu, dùng thủ pháp đặc biệt mở ra ánh sáng màu trắng, lấy di vật đưa cho cô gái mặc áo bào đỏ.

"Lão giả kia là người thủ hộ di vật của chúng tôi, thường được gọi là lão Chung, cô gái kia là Viêm Mộng, nhị công chúa của hoàng tộc Viêm Hà ở Thiên Hà Châu chúng tôi." Lưu Hỏa giới thiệu.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Lưu Hỏa lắc đầu, sau đó đưa mắt nhìn sang phía An Lâm, cười hỏi: "An Lâm đạo hữu, cậu muốn thử một lần không? Chỉ cần trả một nguyên thạch là cậu có thể tùy ý chọn một kiện di vật để luyện hóa."

Nơi đây chỉ có những kẻ thực sự giàu có mới có thể đi vào, nhưng nó cũng chính là lò thiêu tiền. Tên An Lâm này chính là một kẻ ngốc nhiều tiền, nếu hắn dùng ba mươi lăm kiện di vật thượng cổ này, mỗi kiện thử một lần thì Kim Lũ các bọn họ sẽ thu vào ba trăm năm mươi ngàn viên linh thạch, mà hắn cũng được trích phần trăm cho ba mươi lăm ngàn viên linh thạch, nghĩ thôi đã thấy sướng rồi.

Lưu Hỏa cười nói: "Có thể được gọi là di vật thượng cổ đương nhiên đều là vật có linh tính. Nó sẽ chỉ lựa chọn người hiểu rõ nó nhất làm chủ nhân, ngược lại, nếu cậy mạnh cố tình muốn luyện hóa nó, chẳng may xóa đi linh tính thì di vật sẽ biến thành phế vật, tóm lại, vẫn phải trông chờ vào duyên phận thôi..."

Lưu Hỏa nhìn qua An Lâm, trên mặt không hiện nhưng trong lòng lại vui tươi hớn hở nghĩ không biết con dê béo này sẽ bỏ ra bao nhiêu tiền...

Cô dùng hết tất cả vốn liếng để có thể luyện hóa chiếc thoi vàng ấy, nhưng thoi vàng lại không có chút phản ứng nào.

Trên đàn tế bằng đá, tính cả An Lâm cũng chỉ có ba người đang lựa chọn di vật.

An Lâm có chút ngạc nhiên, hoàng tộc Viêm Hà là một trong cửu hoàng, không ngờ người trong hoàng tộc cung đến đây tìm vận may.

"An Lâm, tùy tiện thử một hai lần là được, đừng lãng phí." Hứa Tiểu Lan sợ An Lâm ỷ vào nhiều tiền vui chơi không có chừng mực nên truyền âm nhắc nhở.

Chỉ có năng lượng cổ xưa kia là vẫn không ngừng gợn sóng trong không gian.

Di vật thượng cổ mà Viêm Mộng lựa chọn là một cái thoi vàng cổ xưa.

An Lâm khẽ gật đầu, một lần thử là mười ngàn viên linh thạch, với khả năng của hắn bây giờ đúng là không đáng bao nhiêu, quan trọng là xác suất thành công...

An Lâm xuyên thấu qua ánh sáng trắng nhìn di vật bên trong, kiện đầu tiên là một quyển sách cổ.

"Hừ, đây là thứ đồ rách nát gì vậy!" Viêm Mộng cực kỳ khó chịu, cô bỏ thoi vàng xuống, sau đó lấy ra một viên nguyên thạch ở trong nhẫn không gian đưa cho lão Chung, lại tiếp tục chọn lựa trong số di vật...

Hắn nghĩ, tuy tri thức có thể cải biến vận mệnh, nhưng hắn lại không biết đọc chữ viết thượng cổ, không đọc được, vậy chẳng phải là dã tràng se cát sao? Cho nên hắn bỏ qua.

"Yên tâm đi, tôi chỉ thử xem khó khăn đến mức nào thôi." An Lâm nhẹ gật đầu, đưa cho lão Chung một viên nguyên thạch, bắt đầu đi về phía những di vật thượng cổ đang trôi nổi lơ lửng kia.

Trừ Viêm Mộng ra còn có một người đàn ông trung niên toàn thân bọc da thú màu tím đang chăm chú ngắm nhìn di vật thượng cổ.

Miếng ngọc bội kia có màu xanh da trời, dù đã trải qua thời gian vạn cổ xa xăm, nhưng nó vẫn lộ ra ánh sáng an tường đầy mộng ảo như cũ.

Hắn nhìn từng thứ, sau đó lại lướt qua, nhất định phải chọn một vật ngay từ cái nhìn đầu tiên đã khiến tim hắn đập thình thịch, đó mới là một khởi đầu tốt đẹp. Đối với di vật thượng cổ, vừa gặp đã yêu mới là bắt đầu hoàn hảo.

An Lâm giật mình nhìn sang bên cạnh, trông thấy Viêm Mộng cũng đang sững sờ.

Hừm, hắn có kiếm rồi, bỏ qua.

Hai người sửng sốt nhìn nhau, trong mắt tóe ra tia lửa.

Hắn nhìn về phía vòng sáng thứ hai, đó là một thanh kiếm cổ.

"Thôi, tùy cô vậy, để cô thử trước, dù sao có thử nữa cũng là làm không công." An Lâm nghĩ, đối nghịch với công chúa của hoàng thất cũng không tốt lắm, nên hắn rủ lòng từ bi nhường nhịn một lần.

Viêm Mộng ưỡn bộ ngực lớn, lạnh lùng cười nói: "Cậu là ai, không hiểu đạo lý tới trước được trước sao? Chị đây ở trong này chọn lựa đã lâu, cậu là người mới phải biết nhường nhịn chứ?"

Nhìn thấy hai người đối chọi gay gắt, Lưu Hỏa và Hắc Mộc bị dọa sợ, họ chưa bao giờ ngờ tới rằng lại có người tranh nhau ném tiền qua cửa sổ.

Cái thứ ba, cái thứ tư,...

Quan niệm "Lady first" và nền giáo dục tốt đẹp khiến An Lâm nhanh chóng phản ứng lại, hắn gấp gáp hô lên: "Lão Chung, tôi là người nói trước!"

"Lão Chung, là tôi nói trước!" Một giọng nữ vang lên cùng lúc.

Lão Chung: "..."

Cứ thế, hắn trông thấy một miếng ngọc bội.

"Lão Chung, tôi muốn luyện hóa di vật này." Gần như cùng lúc đó, bên cạnh hắn vang lên một giọng nói quyến rũ ngọt ngào.

An Lâm chỉ vào miếng ngọc bội, cao giọng hô lên: "Lão Chung, tôi muốn luyện hóa di vật này."

Vừa trông thấy nó, hắn liền có ảo giác như trông thấy biển cả.

"Cậu...!" Viêm Mộng tức giận đến mức bộ ngực lớn run lên, "Hôm nay tôi phải lấy miếng ngọc bội kia về, để cho cậu hối hận chết mới thôi!"

Viêm Mộng tức giận nhận lấy ngọc bội màu lam lão Chung đưa tới, bắt đầu luyện hóa.

Vì lần luyện hóa này, cô đã dùng hết vốn liếng của bản thân, có nhu hòa, có thô bạo, ngay cả hiến tế và kích hoạt trận pháp cũng dùng đến; khiến cho An Lâm đứng xem mà phải lộ ra vẻ thán phục, cảm thấy được mở rộng tầm mắt.

Nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.

Qua một hồi lâu, ngọc bội màu lam vẫn y như cũ, không hề mảy may thay đổi.

Viêm Mộng tuyệt vọng, vẻ mặt chán nản bỏ ngọc bội xuống.

"Ha ha, đến phiên tôi rồi." An Lâm vui vẻ cầm lấy ngọc bội.

Viêm Mộng lườm An Lâm, lạnh giọng cười nói: "Kích động như thế làm gì, ngay cả tôi cũng không luyện hóa được, chẳng lẽ cậu lại có thể làm được sao? Nằm mơ đi."

An Lâm không thèm để ý đến cô nàng mắc bệnh thần kinh này, cậu cầm ngọc bội nghiêm túc nghiên cứu.

Đầu tiên, hắn luyện hóa nó theo phương pháp truyền thống, kết quả không ngoài dự đoán, chẳng có phản ứng gì.

Viêm Mộng thấy thế thì cười ha ha.

Ngay sau đó, nó vui vẻ bay vòng quanh người An Lâm, cuối cùng rúc vào trái tim của hắn.

"Đinh đang!" Ngọc bội phát ra tiếng vang thanh thúy, đó là một loại cảm giác vừa nhẹ nhàng tình cảm, lại vừa thoải mái tươi vui.

"Xảy ra chuyện gì!?" Lão Chung nhìn cảnh tượng trước mắt, thân thể thoáng run rẩy, nghẹn ngào hỏi.

Ba người Hắc Mộc, Lưu Hỏa, Hoàng Thạch cũng ngây người tại chỗ, nhìn thẳng vào miếng ngọc bội trong tay An Lâm.

Không ngờ tin tức lại kỹ càng như thế! An Lâm ngây ngẩn cả người.

Mẹ nó, đây vẫn là thuật Thần Giám chỉ biết phán đoán xem thứ kia ăn có ngon không thật đấy à?

Từ lúc nào đã trở nên đáng tin cậy như thế!

Hắn tạm ngừng nghi hoặc, cắn đầu ngón tay, nhỏ tinh huyết lên trên miếng ngọc bội màu lam, đồng thời vận chuyển công pháp Sinh Linh thuộc tính thủy.

Viêm Mộng trông thấy hành động của An Lâm, đầu tiên là sững sờ, sau đó là cười nhạo: "Ha ha, dùng tinh huyết nhận chủ? Cậu nghĩ đây là đang ký kết khế ước với thú cưng sao? Nếu không có đầu óc thì cũng đừng làm càn, mất mặt lắm đấy, biết không hả?"

Nhưng Viêm Mộng vừa dứt lời thì ngọc bội trong tay An Lâm bỗng sáng lên rực rỡ.

Hơi thở mênh mông của biển cả mang theo hương vị cổ xưa khuấy động khắp không gian.

An Lâm nhận ra ngọc bội trong tay có một mối liên hệ huyền diệu khó giải thích với hắn, đó là tâm đầu ý hợp, là ngọc bội nhận chủ!

Hai mắt Viêm Mộng trừng lớn, cái miệng nhỏ vừa cười nhạo người ta bây giờ đã há to đến mức có thể nhét vừa một quả táo.

"Trái tim của biển cả, được luyện chế từ trái tim của thầy tế Hải Yêu ở Tây Hải, có thể ra hiệu lệnh cho chiến thú ở Tây Hải, nhưng theo thời gian trôi qua, vật này đã đánh mất linh tính, năng lượng lưu chuyện bị tắc nghẽn, khô cạn, cần dùng tinh huyếtđể tế luyện, rồi vận chuyển công pháp Sinh Linh thuộc tính thủy mới có thể chữa trị..."

Hai mắt An Lâm trở nên trắng lóa như tuyết, ngón tay đụng vào ngọc bội, vô số tin tức tràn vào trong đầu:

Thuật Thần Giám!

Cô cũng không tiếp tục tìm kiếm di vật thượng cổ nữa, mà chỉ đứng yên tại chỗ xem thử An Lâm định làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận