Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 928: Tiểu Tước Nữ đáng yêu làm nũng để vượt qua kiểm tra

An Lâm rời đi trong tiếng hoan hô vui mừng của vạn người.

Tiểu Tước Nữ đang đối chiến với một con Lam Ô hai đầu Hóa Thần hậu kỳ.

An Lâm trở thành khán giả đến xem náo nhiệt, tỉ mỉ quan sát trận chiến của Tiểu Tước Nữ.

Lần này Tiểu Tước Nữ lại khống chế tu vi của mình ở Hóa Thần sơ kỳ, thân pháp linh hoạt mềm dẻo, Lam Ô hai đầu có hai cái đầu, bốn con mắt, nhưng vẫn không thấy được thân pháp của Tiểu Tước Nữ.

Đầu tiên Lam Ô phun ra từng ngụm dịch thể ăn mòn nhưng Tiểu Tước Nữ đều tránh thoát.

Nhìn Tiểu Tước Nữ đang tiến lại gần mình, Lam Ô hai đầu rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là sử dụng thuật pháp phạm vi lớn hao phí rất nhiều lực lượng, khiến cho không gian trong chu vi vài trăm thước ngập tràn chất lỏng màu xanh lam.

Chất lỏng màu xanh lam bao bọc Lam Ô kín kẽ như bóng nước.

Loại chất lỏng này có tính ăn mòn vô cùng đáng sợ, cho dù là nguyên thú Hóa Thần cảnh không cẩn thận đụng phải, thân thể cũng sẽ bị hòa tan thành khung xương trong nháy mắt.

Hiện trường lại lâm vào yên tĩnh.

Không biết đã trải qua bao lâu.

"A!" Tiểu Tước Nữ giật giật khóe miệng.

Trận chiến khẩn trương, không khí như muốn đông đặc lại.

Tiểu Tước Nữ vẫn bước đi nhẹ nhàng như trước, mặt lạnh tanh tránh thoát công kích của Lam Ô.

Về phần tại sao không phê bình Tiểu Tước Nữ ấy hả? Cô đáng yêu như vậy, đương nhiên là phải tha thứ rồi.

Tiểu Tước Nữ bất đắc dĩ dừng chân không tiến lên nữa: "Này, muốn đánh cứ đánh, co đầu rút cổ trốn tránh như thế thì ra thể thống gì?"

"Mi tiếp tục đi, chị đây nghỉ ngơi một chút." Tiểu Tước Nữ ngáp một cái, dùng dải lụa màu xanh da trời tạo thành một cái ghế nằm rồi đường đường chính chính nằm trên ghế, thư thái nhàn rỗi nhìn Lam Ô hai đầu.

Hiển nhiên, cô không quá coi trọng những công kích này.

Lam Ô hai đầu hoảng sợ nhìn Tiểu Tước Nữ, từ quả cầu màu xanh lam phân ra mấy cột nước như kiếm sắc bắn về phía thiếu nữ.

Hai người cứ giằng co như thế, không ai ra tay trước.

Nó vẫn chưa từ bỏ hi vọng, nó muốn thắng.

Lam Ô không đầu không dám động, cố gắng duy trì chiêu thức hộ thể kia.

Lam Ô hai đầu dùng toàn lực tạo ra lớp phòng ngự không phải là vì sợ mà để trong khoảng thời gian này tìm ra sơ hở của thiếu nữ, tìm cơ hội ra tay bất ngờ.

Khán giả trên khán đài thấy vậy thì không vui, đang đánh nhau vui vẻ sao lại thành cái dạng này? Rất nhiều Điểu tộc không nhịn nổi la mắng Lam Ô hai đầu, bảo nó làm mất mặt Điểu tộc,chưa bao giờ họ thấy trên Giác Đấu Tràng có một tên nhút nhát chỉ thủ chứ không công.

Lam Ô hai đầu đắng lòng cực kỳ, mịa, người đang tiến hành trận chiến sinh tử trên sàn đấu lại không phải mấy người, đúng là chuyện không phải của mình thì nói gì cũng được, giờ mà nó cứ thế đâm đầu tiến lên thì chết chắc.

Tiểu Tước Nữ nhàn nhã thoải mái nằm trên ghế nằm do dải lụa tạo thành, cong môi lên, cười rất yêu nghiệt.

Phải, tuyệt cảnh trước mắt chẳng qua là một thử thách trong hành trình đi về phía đỉnh cao huy hoàng của loài chim của nó.

Lam Ô hai đầu kích động, đang định ra tay thì bỗng thấy lạnh gáy.

Chỉ cần có thể giết chết Tiểu Tước Nữ, danh vọng của nó sẽ bay lên chín tầng mây, trở thành sự tồn tại không thua kém gì Chiến Thần Cây Thái Dương, nói không chừng còn có thể giúp nó đến gần Đạo Cảnh hơn một bước, đạt tới điều kiện lên cấp Phản Hư.

Hai đầu của Lam Ô rơi xuống đất, máu tươi phun ra như suối.

Đánh chính diện thì không có khả năng, chỉ có chớp cơ hội ra tay bất ngờ nó mới có khả năng chiến thắng, kết thúc chiến tích đáng sợ thắng liên tiếp chín mươi chín trận của người này.

Gần một trăm ngàn người xem trông thấy cảnh này, rối rít há hốc mồm, khó nén vẻ khiếp sợ.

Tỉnh mộng rồi, không ngờ hiện thực lại tàn nhẫn như thế, ngay cả cơ hội để nó ra tay cũng không có.

Khi rơi xuống, trên hai cái đầu là kinh hoàng và không cam lòng trước khi chết.

Sau đó nó lại đi tìm vị An Lâm ở Thiên Đình kia, sau đó sẽ trở thành Tiên Thú được vạn thú ngưỡng mộ.

"Hả? Xảy ra chuyện gì vậy?" Nó lắc lắc cổ.

Rắc rắc.

Phụt.

"Mệt không? Tên ngốc Lam Ô này?" Tiếng nói trong trẻo êm tai truyền tới.

Đây chính là cơ hội tốt, nữ thần Tiểu Tước đang lười biếng, thân thể lại không chạm đất, không thể dựa vào bất cứ ngoại lực nào, là cơ hội tốt nhất để ra tay.

Lam Ô hai đầu thấy vậy, bốn mắt đồng loạt chớp một cái.

Cô thấy Lam Ô hai đầu không đáp, duỗi người rồi lại vặn mình, thân thể mềm mại nhỏ nhắn lộ ra trước mặt mọi người, hai chân đầy đặn tinh tế đung đa đung đưa, giày cao gót màu đỏ chưa chạm tới mặt đất.

Bọn họ trông thấy trong lĩnh vực của Lam Ô hai đầu là dải lụa màu xanh da trời sắc bén như đao.

Dải lụa kia phá đất mà ra, tốc độ cực nhanh, xuất hiện ngay lúc Lam Ô đang kích động, hoàn toàn tập trung vào Tiểu Tước Nữ.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Là cái ghế kia kìa, nhìn cho kĩ vào, nó luồn xuống mặt đất, sau đó lại từ mặt đất xuyên thấu qua lĩnh vực của Lam Ô."

"Một chiêu này dù nhìn nhận theo phương thức đánh lén hay là chớp thời cơ thì cũng thật thần kỳ."

"Tiểu Tước Nữ còn dùng hành động lười biếng và bất đắc dĩ hấp dẫn sự chú ý của Lam Ô hai đầu, chờ đến khi Lam Ô lộ ra sơ hở thì ra tay giết chết, thật sự rất xuất sắc.

"Thật không hổ là Tiểu Tước Nữ, tối nay cô ấy ắt sẽ được đội vương miện Chiến Thần Cây Thái Dương, đạt được vinh dự tối cao."

Gần một trăm ngàn khán giả phấn khởi, mọi người bắt đầu sôi nổi thảo luận, cho Chiến Thần Cây Thái Dương trong lòng mình sự chào đón và hoan hô nhiệt liệt nhất.

Thi thể của Lam Ô hai đầu ngã xuống đất.

Đôi mắt của Tiểu Tước Nữ - một trong hai nhân vật chính trong trận chiến vừa rồi – mang theo ý cười, cô đứng lên, quấn dải lụa màu xanh da trời vào tay trái, hoạt bát năng động đi trò chuyện với người xem khác.

"Này, các vị điểu ca, điểu tỷ, có bị tui dọa sợ không nè?"

Dù có không đành lòng hơn đi chăng nữa, nhưng nếu chỉ có một người có thể sống sót rời khỏi sàn đấu, thì đừng trách hắn tàn nhẫn nặng tay, giết gái chứng đạo!

An Lâm đợi cho tâm trạng bình tĩnh lại, ánh mắt trở nên kiên định.

Là người bình thường, đương nhiên sẽ muốn yêu thương nó, bảo vệ nó.

Chỉ có biến thái mới thấy thứ tốt là muốn phá hư thôi.

"Hì hì, mọi người thích Tiểu Tước Nữ sao?"

"Nếu yêu thích thì mau khen đi, mau khen đi, tai Tiểu Tước Nữ tốt lắm, mỗi câu mọi người nói đều có thể nghe rõ mà."

"Này, bạn bè ngồi phía tây kia ơi, tiếng hoan hô của mọi người ở đâu rồi?"

An Lâm nhìn thiếu nữ bừng bừng sức sống kia, lặng lẽ day trán.

Thiếu nữ thật quá dễ thương, hắn cũng thấy đáng yêu thì phải làm sao?

Nói thật, nếu để An Lâm chiến đấu với một thú tộc dáng người to lớn vẻ mặt hung ác thì hắn sẽ ra tay không chút do dự, hơn nữa còn rất dứt khoát.

Nhưng nếu muốn hắn đi giết một thiếu nữ đáng yêu thế này thì hắn cảm thấy không xuống tay được.

Có lẽ là vì khi gặp được một ít điều tốt đẹp, hắn cũng không đành lòng phá hư.

Không sai, đây chính là một thế giới xem mặt.

Ánh sáng của buổi chiều tà chiếu sáng gò má trắng nõn của thiếu nữ, lúm đồng tiền sáng ngời rạng rỡ kia, trên Giác Đấu Tràng tàn khốc đầy máu tanh này, tự nhiên mà hài hòa đến lạ.

"Đáng yêu, là làm nũng đáng yêu đó, mọi người không thấy phương thức chiến đấu của Tiểu Tước Nữ vừa rồi rất đáng yêu sao?"

"Tên của chiêu thức này à? Ừ, gọi là đáng yêu làm nũng vượt qua kiểm tra là được."

"Mọi người có thích trận chiến này không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận