Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1908: Ra hết át chủ bài

Bắc Lạc Thiên Vương cảm thấy mình vừa mới bị sỉ nhục.

Hắn nhìn An Lâm, phân tích trạng thái của đối phương.

An Lâm cũng nhìn Bắc Lạc Thiên Vương, vòng tròn màu vàng kim sau lưng chậm rãi chuyển động, ánh sáng ngũ hành tựa như dòng chảy hội tụ lại thành hắc ám.

Hai bên đều chìm trong im lặng ngắn ngủi.

Trên không trung, Hứa Tiểu Lan đang im lặng quna sát trận chiến cũng không kìm được mà nuốt nước miếng, kiếm Long Tước nằm im bên người, bất kỳ lúc nào cũng có thể ra tay trợ giúp An Lâm.

Đột nhiên!

Hai tiếng nổ vỡ inh tai vang lên khắp không gian.

Uỳnh uỳnh!!

Hai người vẫn đang điên cuồng đối đầu.

Đừng nói cái gì mà đánh mấy ngày mấy đêm, cho dù hai bên chỉ đánh nhau hơn một canh giờ cùng đều là nằm mơ.

Mỗi một lần hai người va chạm với nhau đều giống như một vụ nổ hạt nhân khủng khiếp nhất, khiến cho tinh cầu Cương Sơn rung động kịch liệt. Nếu như cuộc chiến này xảy ra ở địa cầu thì không biết địa cầu đã bị đánh nát bao nhiêu lần rồi nữa.

Vốn dĩ hắn còn cười nhạo mấy cuộc chiến được gọi là truyền thuyết chiến đấu mấy ngày mấy đêm liền, trong lòng luôn thầm nói làm gì có chuyện người ta đánh nhau lâu đến vậy, bất kỳ cuộc chiến nào của người tu hành đều không phải biến hóa khó lường, chỉ cần không cẩn thận một chút liền có thể rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục, liệu có ai nguyện ý đánh từ từ làm gì.

Thực lực của hai người không chênh lệch nhau là mấy, bất luận xét về tốc độ, sức mạnh, sức bạo phát, hay là sức khôi phục, sức mạnh vốn có đều có thể chia đều năm năm. Thế nên trận chiến này có thể sẽ trở thành cuộc chiến lâu dài.

Có một lần An Lâm cũng đánh nổ đầu Tây Lăng Thiên Vương, thế mà người ta chỉ mới rung người một cái đã lại tạo ra được một cái đầu mới từ nguyên lực của hồn.

Va chạm cấp bậc hủy diệt bộc phát.

Nhưng mà hiện giờ... hắn phát hiện nếu mình cứ tiếp tục như thế này thì sẽ phải đánh nhau liên tiếp mấy ngày mấy đêm mất...

Uỳnh uỳnh uỳnh...

An Lâm và Bắc Lạc Thiên Vương lại một lần nữa lao vào trong trận chiến.

An Lâm thề đây chính là lần chiến đấu có thời gian dài nhất kể từ lúc hắn bắt đầu tu tiên cho đến giờ.

Cuộc chiến kịch liệt giữa hai người vẫn đang tiếp tục kéo dài.

Một canh giờ trôi qua.

Không biết từ bao giờ đã trôi qua một ngày...

Cũng không phải bảo cuộc chiến giữa họ yếu ớt nhẹ nhàng, trên thực tế, chỉ cần không cẩn thận một chút thì đều có thể đầu rơi máu chảy, hung hiểm vô cùng, nhưng mấu chốt chính là cho dù có rơi đầu gãy tay thì bọn họ cũng có thể khôi phục lại trạng thái cũ một cách nhanh chóng!!

An Lâm thì chưa bị đánh cho nổ đầu bao giờ, chủ yếu là hắn không biết nếu mình bị nát đầu thì liệu có thể sinh hoạt bình thường được hay không, vì lý do bảo thủ này nên hắn vẫn luôn chú ý bảo vệ cái đầu của mình.

Một cục diện chiến đấu bế tắc mà tất cả sinh linh trên thế gian đều khó lòng tưởng tượng ra được.

Sức khôi phục của hai người đều trâu bò đến độ khiến cho người khác phải giận sôi.

Không thể không nói, sức khống chế hồn lực của Bắc Lạc Thiên Vương đã đạt đến cấp đỉnh, ít nhất cũng mạnh hơn thần hồn cấp bậc Sáng Thế của An Lâm một phần, thế nên An Lâm cũng chẳng dại gì mà phóng thích thần hồn của mình ra trước cửa lớn của Quan Công để hứng đại đao.

Trong lúc vòng tròn màu vàng chuyển động, lực ngũ hành không ngừng được rót vào bên trong cơ thể An Lâm, như một nguồn lực kéo dài cuộc chiến của An Lâm, hắn có thể thỏa thích sử dụng nguồn lực đó để càn quét tất cả.

Cô thấy chàng trai càng đánh lại càng vui sướng, hai hàng mi khẽ nhíu lại, trong lòng cảm thấy hơi sầu lo.

An Lâm quả thực rất muốn chửi thề, mẹ nó đánh hẳn một ngày một đêm!!

Hứa Tiểu Lan biết An Lâm không phải cái loại chỉ chăm chăm chú ý thể diện, nếu như không nắm chắc đánh thắng được đối phương thì chắc chắn An Lâm sẽ gọi cô.

Nhưng An Lâm cũng không hề bảo cô hỗ trợ, cho nên cô mới án binh bất động.

Càng khó hòa giải thì đến thời điểm quyết chiến cuối cùng sẽ càng thê thảm khốc liệt.

Bắc Lạc Thiên Vương có thể rút ra hồn lực bản nguyên từ bên trong trời sao mênh mông vô tận về cho mình sử dụng, hôn lực cuồn cuộn mênh mông vô tận không chỉ có thể khôi phục sức lực nhanh chóng mà còn có thể sử dụng hồn lực để khiến vết thương nhanh chóng lành lại hơn.

Hứa Tiểu Lan đứng trên không quan sát trận chiến cũng bị sức chịu đựng của hai người khiến cho giật nảy mình.

Đổi lại là cô thì hiện giờ thân thể đã sớm bị cạn kiệt rồi, nhưng hai người trước mặt lại vẫn còn có thể chiến đấu hăng say đến thế.

"An Lâm... thực sự không có vấn đề gì sao?"

Sau đó, bọn họ liền rơi vào cục diện bế tắc quỷ dị.

Bắc Lạc Thiên Vương cũng cảm thấy bực bội vì trạng thái đánh mãi không chết như con gián của An Lâm.

An Lâm cảm thấy bực bội vì trạng thái đánh mãi không chết như con gián của Bắc Lạc Thiên Vương.

Mỗi một kích của bọn họ đều có thể hủy diệt trời đất, nhưng lại không thể đánh chết được đối phương...

Vậy thì, rốt cuộc quân át chủ bài cuối cùng của An Lâm là cái gì đây?

Hứa Tiểu Lan không khỏi cảm thấy tò mò.

Cô vẫn biết An Lâm luôn có mấy tuyệt chiêu giữ dưới đáy hòm, nhưng có vẻ như cũng không mạnh hơn được Ngũ Hành Chiến Thể mà!

"Bất Chu Thân Trọng Áp Quyền!" Một nắm đấm của An Lâm đập về phía bên dưới người Bắc Lạc Thiên Vương.

"Linh Giới Vô Biên!" Bắc Lạc Thiên Vương dang rộng hai tay, hồn lực màu lam tràn rộng ra như biển, bao phủ cả một giới.

Sau đó, hắn liền nhìn thấy một hư ảnh núi Bất Chu cao đến vô hạn, rộng đến vô hạn đang vô tình rơi xuống, dường như muốn đập nát cả cái hành tinh của hắn.

Ầm ầm!!

Sóng xung kích cuồng bạo cuốn trôi mấy vạn dặm.

Tinh cầu Cương Sơn rung lên bần bật, bị đâm đến độ lệch khỏi quỹ đạo hành tinh ban đầu.

Bùm!!

"Sao lại có thể..." Bắc Lạc Thiên Vương hơi ngớ người.

Nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng thì bỗng phát hiện ra hồn lực vốn có của mình bị hồn lực bên trong cơ thể An Lâm và lực ngũ hành cưỡng ép trấn áp.

Cho dù thân thể mạnh mẽ thì đã sao, nếu như thần hồn yếu ớt thì hắn có thể nhằm vào điểm này mà tiêu diệt hoàn toàn thần hồn của đối phương!!

"Thiêu Đốt Nguyên Hồn!" Bắc Lạc Thiên Vương cười dữ tợn, bàn tay đâm vào giữa ngực An Lâm bỗng xuất hiện vô số ngọn lửa hồn lực bản nguyên, muốn đốt thần hồn của đối phương thành tro bụi.

An Lâm hơi sững sờ, thân thể đã bị biến thành người giấy của Bắc Lạc Thiên Vương lúc này lại một lần nữa trở về hình dạng ban đầu, một tay được cột lôi hồn lực quấn quanh, tay còn lại đâm vào giữa ngực An Lâm.

Ta chính là muốn hồn lực bản nguyên của ngươi đấy!

Mặt An Lâm lộ ra thần sắc nóng rực, chỉ cần trộm được hồn lực bản nguyên của Bắc Lạc Thiên Vương thì cho dù đối phương có là thần linh Sáng Thế, hắn cũng có thể treo lên mà đánh.

Suy nghĩ hơi động, thuật Thần Tham liền bắt đầu cướp đi hồn lực bản nguyên của Bắc Lạc Thiên Vương.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn cũng phát sinh ngay đúng thời khắc này.

Bắc Lạc Thiên Vương lập tức nhận ra điểm không đúng, mẹ nó chứ, đối phương muốn cướp đi hồn lực bản nguyên của hắn? Đây chính là thứ còn quan trọng hơn cả mạng sống của hắn đấy!!

Hắn bắt đầu dùng tất cả mọi lực lượng để chống lại thuật Thần Tham của An Lâm, bắt đầu chơi trò đánh giằng co.

Ba giây sau.

Thuật Thần Tham của An Lâm thất bại.

Không ngờ Bắc Lạc Thiên Vương đã bị nện thành một người giấy lại có thể dựa vào lực lượng của mình để chống cự lại sự xâm nhập của thuật Thần Tham!!

Trong phút chốc, An Lâm đã nhìn thấy được đạo cành và các loại công pháp chiêu thức, thậm chí là cả sức mạnh bản nguyên nhất của Bắc Lạc Thiên Vương, cũng may hiện giờ thần hồn của hắn ở đẳng cấp cao, nếu không thì sẽ bị lượng thông tin lớn đó khiến cho nổ tung vì no trong nháy mắt.

Thuật Thần Tham!!

Sóng dao động vô hình khuếch tán rộng trong hư không.

An Lâm lao nhanh đến trước mặt Bắc Lạc Thiên Vương, trên trán bỗng xuất hiện một con mắt màu vàng kim.

Bắc Lạc Thiên Vương bị ép thành một tờ người giấy.

Bên trên mặt đất cứng như thép bị đập lõm thành hố sâu.

Một nắm đấm của An Lâm đập cho đầu Bắc Lạc Thiên Vương nổ tung.

Thân thể Bắc Lạc Thiên Vương bắt đầu biến mất.

Một giây sau, Bắc Lạc Thiên Vương vẻ mặt âm trầm xuất hiện ở cách đó hơn một trăm dặm.

Cái đầu của hắn đã khôi phục lại như cũ.

Vẻ mặt An Lâm không chút biến đổi, dường như đã quen với cái dạng này của đối phương từ lâu rồi.

Hai người không tốn quá nhiều ngôn ngữ, một lần nữa lao vào đánh nhau.

Rầm rầm rầm...

Cuộc chiến lại một lần nữa bộc phát.

Không biết từ bao giờ.

Bọn họ đã chiến đấu hai ngày hai đêm.

Cuộc chiến giữa An Lâm và Bắc Lạc Thiên Vương vẫn rất kịch liệt như cũ.

Bọn họ đều đang tìm kiếm lá bài cuối cùng của đối phương.

Hai người đều sử dụng rất nhiều tuyệt chiêu, nhưng đều bị đối phương hóa giải từng cái.

Những con át chủ bài bình thường đã vô dụng, bọn họ đều đang đợi đối phương phóng ra quân bài chủ chốt của mình, để chính mình trở tay đè ép được đối phương.

Cuối cùng, sau một lần va chạm kinh thiên động địa, cả hai đồng thời bay ngược về phía sau.

An Lâm không chịu nổi nữa: "Mẹ nó, ngươi mà không ra tuyệt chiêu, thì ta sử dụng trước đấy!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận