Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1637: Để ăn mừng sau

Hứa Tiểu Lan một thân áo xanh nhuốm máu, gương mặt như ngọc trắng ngần cũng dính vết máu đen, nhìn qua vô cùng chật vật.

Nhưng cô nhìn thấy An Lâm đánh Ngọc Khung Thiên Tôn rơi xuống mặt đất, hơn nữa sau đó còn khiến cho Ngọc Khung Thiên Tôn thu hồi bí pháp Bách Thần Thú, khuôn mặt hiện lên lúm đồng tiền xinh đẹp.

"Tôi biết, chắc chắn An Lâm không làm tôi thất vọng, làm tốt lắm!"

Sau khi dùng một viên tiên đan, cô chầm chậm lại gần An Lâm.

"Bạn học An Lâm thật cố gắng!" Đông Phương Tráng Thực thở hổn hển, gương mặt cũng biểu thị tán thưởng nói.

Biểu hiện của An Lâm hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn, thậm chí có thể nói là ngạc nhiên mừng rỡ.

Dù sao chăng nữa hắn cũng không nghĩ An Lâm lại có thể phá vỡ bao vây của mấy chục con Thần Thú, đuổi kịp Ngọc Khung Thiên Tôn lại còn nện hắn một trận.

Nếu không có màn biểu hiện này của An Lâm, dù hắn thoát chết cũng trầy trật.

Hứa Tiểu Lan nhếch khóe miệng: "Chưa chắc nhé, Ngọc Khung Thiên Tôn có thể khiến Thần Thú đã chết, thần thú trong truyền thuyết hiển hiện, kỹ nghệ tạo sinh mệnh này dường như lợi hại hơn ông một chút?"

Thế này còn chưa liều mạng? Mẹ nó, cái mạng xém chút thì mất?

"Khả năng khôi phục này, có thể so với siêu năng lực của Huyết tộc Hợp đạo." Hứa Tiểu Lan kinh ngạc.

Hứa Tiểu Lan nhìn thân thể vỡ nát của Đông Phương Tráng Thực, khóe miệng không kìm được nhẹ nhàng nâng lên.

Hứa Tiểu Lan cũng không biết, con Kỳ Lân này rốt cuộc dựa vào cái gì mà còn sống.

Năng lượng của những cú đấm tiêu tan, trên mặt đất xuất hiện một cái hố vô cùng to lớn.

À không, hắn đã trầy vi tróc vảy rồi...

Hứa Tiểu Lan không có hứng đả kích ông chú nội tâm yếu ớt nữa, nhìn sang Bất Chu Sơn, bây giờ sống chết của Ngọc Khung Thiên Tôn mới là quan trọng nhất.

Thần Đạo Chi Lực che phủ toàn bộ cơ thể Đông Phương Tráng Thực, xương cốt nội tạng máu thịt đều nhanh chóng phục hồi với tốc độ mắt thường cũng thấy được...

Đông Phương Tráng Thực là kẻ thảm nhất trong ba người, thân thể Kỳ Lân to lớn, bốn chân bị chặt đứt, cơ thể bị nổ bay một nửa, còn lại đều không tránh được vỡ nát, máu tươi ròng ròng.

"Cái này..." Khuôn mặt Đông Phương Tráng Thực hơi đỏ lên, có chút quật cường nói: "Đó là vì chúng ta không cùng chí hướng... Hơn nữa, hắn có thể sử dụng bí pháp, nói không chừng cũng mượn sức mạnh của đá Hỗn Độn Sinh Mệnh, nếu không thì tôi cũng sẽ không sợ hắn khi đấu đơn, phải biết rằng tôi còn chưa cố gắng hết sức đâu..."

An Lâm thở hổn hển, cũng nhìn về phía đó.

"Ha ha ha..." Đông Phương Tráng Thực ở phía xa nghe thấy liền kiêu hãnh ngẩng cao đầu, "Danh xưng Ma Huyết Kỳ Lân này cũng không thể là hư danh, đối với nghiên cứu về máu và sinh mệnh, tôi hoàn toàn xứng danh đệ nhất trong tất cả ác linh thú ngục!"

Một chiêu Bất Chu Sơn thiết quyền của hắn, gần như rút cạn chút sức lực cuối cùng trong cơ thể. Thần hoàn bị phá vỡ thành hạt ánh sáng tiêu tan, nếu không phải giữ phong độ một chút, hắn sợ là mình đã nhắm mắt hôn mê.

Ảo ảnh của Bất Chu Sơn mờ dần.

Hứa Tiểu Lan và Đông Phương Tráng Thực không kìm được bay gần một chút, nhìn xem Ngọc Khung Thiên Tôn thế nào.

Chính giữa hố lớn, chính là sáu mươi lăm miếng ngọc châu hoàn mỹ của Ngọc Khung Thiên Tôn, chồng chất xếp thành một trận pháp lớn hình ô, ngăn cản một chiêu kinh khủng kia của An Lâm.

"Như vậy mà chưa chết?" Hứa Tiểu Lan nhíu mày kẻ đen, trầm giọng nói.

Áp lực của Bất Chu Sơn vẫn không thể làm hắn ngã xuống!

"Đông Phương Tráng Thực cũng rất kích động: "Dẹp lép chưa?"

"Ha ha ha... Cũng không chắc." Ngọc Khung Thiên Tôn phá lên cười, ngẩng đầu nhìn người đàn ông áo trắng trên bầu trời, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén, "Anh cũng đã tới cực hạn? Nếu không thì hiện tại anh đã dùng sức giết chết tôi, nhưng anh lại không làm!"

Hứa Tiểu Lan kích động nói: "Ngọc Khung Thiên Tôn đã chết chưa?"

Hắn muốn xem bộ dạng căng thẳng của An Lâm sau khi bị vạch trần, nhưng không thể ngờ, An Lâm vẫn bình tĩnh trước sau như một.

Ngọc Khung Thiên Tôn dùng ánh mắt nhìn thấu tất cả nhìn An Lâm, gằn từng tiếng.

"Anh cũng không phải loại làm màu chém gió, mà lại não tàn sáng tạo cơ hội phản kích cho kẻ địch, cách giải thích duy nhất chính là, anh cũng đã không sử dụng sức mạnh được nữa! Thậm chí ngay cả sức mạnh dùng tiên pháp cũng không có!"

Hai người tiến tới đều hơi sững sờ.

An Lâm không thể không tỏ lòng kính trọng, chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: "Anh rất khá, có thể nhận một quyền của tôi mà không ngã."

Ngọc Khung Thiên Tôn chán nản một hồi, cái bộ dạng cao cao tại thượng, dáng dấp tiền bối đánh giá hậu bối này là sao? Không làm màu sẽ chết sao?!

"Dù sao cũng dừng ở đây thôi, anh đã cùng đường." An Lâm tiếp tục nói.

"Tên này vẫn chưa dẹp lép ư?" Đông Phương Tráng Thực càng không phục.

Dù vậy, hắn vẫn đứng yên!

Khắp người Ngọc Khung Thiên tôn cũng rạn nứt, từng vết nứt phủ kín toàn thân, giống như thân thể bạch ngọc hoàn mỹ bị biến thành pha lê, bất cứ lúc nào cũng có thể nát vụn rơi xuống.

Đương nhiên, sáu mươi lăm miếng ngọc châu hoàn mỹ đều đã bị tổn hại hầu như không còn.

"Tôi nghĩ, có thể anh đã hiểu lầm điều gì đó." An Lâm nói.

"Tôi hiểu lầm cái gì?" Ngọc Khung Thiên Tôn khẽ cau mày.

An Lâm bất chợt cười nói: "Tôi không vội giết anh, không phải vì tôi không có năng lực..."

Hắn lấy hai viên tiên đan từ nhẫn không gian ra dùng, cười nói:" Là bởi vì trước khi tôi giết anh, muốn chúc mừng đột phá một chút..."

"Cái... cái gì? Chúc mừng đột phá?" Ngoc Khung Thiên Tôn bỗng mờ mịt, giống như mình nghe lầm.

Đông Phương Tráng Thực đồng tình với Ngọc Khung Thiên Tôn, cũng nhìn An Lâm với vẻ mặt mờ mịt.

Chỉ có Hứa Tiểu Lan hít sâu một luồng khí lạnh: "An Lâm, anh không thể từ từ ư?"

Cô ấy hiểu rõ đột phá theo lời An Lâm là cái gì, có thể Ngọc Khung Thiên Tôn đã bị An Lâm đánh phục, hiện tại An Lâm muốn đột phá tới Phản Hư trung kỳ rồi.

"Không thể, việc này tôi không thể quyết định..." An Lâm cười khổ một cái, sau đó nhìn xuống Ngọc Khung Thiên Tôn, giống như thiên thần trên cao nhìn xuống nói "Anh hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh trước khi chết có thể tận mắt chứng kiến tôi đột phá Phản Hư trung kỳ..."

Gương mặt Ngọc Khung Thiên Tôn không nhịn được run rẩy.

Vinh hạnh hả? Ngươi có thể đột phá Phản Hư trung kỳ hay không, ông đây đánh rắm!

Không đúng, trọng điểm hình như không phải việc này...

Ngọc Khung Thiên Tôn phục hồi tinh thần, cuối cùng chấn động, kinh hãi nói: "Anh... Anh vậy mà có thể đột phá giữa quá trình chiến đấu với tôi ư?"

"Đây đều là may mắn khi anh bị tôi thu phục, tôi mới hiểu ra nha!" Hai mắt An Lâm sáng ngời, cười nói, trên mặt bộc lộ sự cảm kích không giống như giả vờ.

"Không! Ngọc Khung Thiên Tôn tôi chính là tối cường giả ác linh thú ngục, vua của trăm ngàn loài Thần thú, làm sao có thể bị anh đánh bại, anh bớt nói hươu nói vượn ở đây đi!" Ngọc Khung Thiên Tôn bộc phát khí thế ầm ầm, mấy trăm dặm xung quanh đều chấn động.

Sắc mặt Hứa Tiểu Lan và Đông Phương Tráng Thực đều biến đổi, không ngờ Ngọc Khung Thiên Tôn bị thương nặng đến mức này mà vẫn còn khí thế như vậy.

"Mạnh miệng vô dụng, đây chính là chứng nhận chính thức đánh bại." An Lâm cười ha ha.

[Nhiệm vụ cảnh giới, thăng chức Phản Hư trung kỳ - đánh bại chín nhân vật của cảnh giới Hợp Đạo. ]

[Tiến độ nhiệm vụ: Hiện nay đã đã có các nhân vật cảnh giới Hợp Đạo: Tiên Vương, Phong Vô Nhai, Y Đăng Đại Đế, Ám Mang Đại Đế, Hắc Y Nhân Đại Đế, Bi Tinh Đại Học Đế, Thôn Thần Khô Lâu, Cửu U Linh Vương, Thần Bức Đại Đế, Ngọc Khung Thiên Tôn. ]

[Nhiệm vụ hoàn thành]

[Bắt đầu đột phá! ]
Bạn cần đăng nhập để bình luận