Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 320: Cô đơn một mình

"Xin hỏi vị đạo hữu này, ông có biết hành tung hiện tại của vị thiếu nữ thần bí này không?" An Lâm đã đi tới, cúi người hành lễ hỏi.

Ông ta nhíu mày, lần đầu gặp không gọi chiến hữu, sao lại xưng là đạo hữu chứ?

Ông cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đó là bạn bè của con gái, thuận miệng trả lời: "Tôi chỉ biết thiếu nữ thần bí này bay về phía đông Đại Chu Quốc, hành tung cụ thể thì không biết."

"Cảm tạ." An Lâm gật đầu, sau đó xoay người cười nói với Bạch Thư Nhạn: "Tôi còn có chút việc gấp, cáo từ trước vậy."

"Hẹn gặp lại tiền bối!'' Trong lòng Bạch Thư Nhạn có chút suy đoán, cũng không giữ hắn lại.

Một thứ màu đen xuất hiện dưới chân An Lâm, An Lâm đạp lên thứ màu đen, bay vút lên không trung, xuyên qua tầng mây.

"Đây là... Ngự vật phi hành! Trời ạ, đây là năng lực cường giả ngoài Chiến Vương mới làm được!" Ông ta kêu thất thanh, sau đó đưa mắt nhìn sang con gái mình: "Nhạn Nhi, vị tiền bối này là bạn của con sao?"

Bạch Thư Nhạn nhìn bóng dáng phía xa, lắc đầu, có chút buồn bã nói: "Không phải... Con và ngài ấy chỉ là tình cờ gặp nhau thôi... "

Nhưng thứ làm người ta kinh sợ là hành động ba lần công kích đều thất bại, còn vì thế mà mất đi bốn gã Chiến Hoàng.

Không còn cách nào khác, Quốc vương chư hầu bị giết, chuyện còn huyên náo lớn như vậy, cũng nên cho vở kịch náo loạn này một dấu chấm hết, để người khác biết Đế Quốc Áo Tâm không thể làm nhục.

Đại Chu Quốc, bây giờ đang rơi vào tình thế hỗn loạn.

Lần thứ tư đánh úp, lúc này đây, thậm chí cả Đế quốc Áo Tâm cũng phái người từ thủ đô đến.

Nếu người kia là Tô Thiển Vân, điều này nói lên việc gì, hoàn toàn không giống với một mình rồi!

Phát hiện mục tiêu, mục tiêu đã ra khỏi thành.

Trên bầu trời, An Lâm từ ngự kiếm biến thành ngự gạch.

Tông chủ Hoàng Long Tông, Đoan Mộc Quân, các chủ Thiên Cơ Các, Đổng Thiên, tông chủ Vạn Hoa Tông, Khổng Linh, quốc vương Viêm Thần Quốc, Đinh Mâu, sứ giả đặc biệt do Đế Quốc Áo Tâm cử đi Đoạn Thiên Vũ, năm Chiến Hoàng cùng xuất động.

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi tăng tốc độ bay nhanh hơn.

Bây giờ hắn vô cùng kích động, vốn tưởng một mình bản thân xuyên không đến một thế giới khác không biết tên, nhưng bây giờ lại có một thiếu nữ thần bí.

Thậm chí chuyện này còn kinh động đến Đế quốc Áo Tâm, phải biết rằng cho dù phóng tầm mắt ra toàn bộ chư hầu lãnh thổ đế quốc, thì Chiến Hoàng cũng là cường giả một phương, còn liên tục ngã xuống như thế, sao có thể khiến người ta không e sợ được.

Mục tiêu nướng cháy con thỏ rồi.

Cao thủ hoàng thất hoàn toàn rời đi, địa vị thống trị sắp hỏng mất rồi, quần hùng các Đại Tông Môn gộp lại, có ý đồ ổn định cục diện, có phe muốn lập chính quyền mới, có phe lại muốn liêu thủ với cao thủ láng giềng, đánh úp thiếu nữ thần bí kia.

Tình báo của đám người bí mật quan sát truyền đến, năm người hưng phấn lao về phía nơi mục tiêu đang ở.

Trong đó, Đoạn Thiên Vũ vẫn là cường giả cấp bậc Bán Thánh, chỉ cần phát hiện ra thiếu nữ thần bí kia, đương nhiên có thể một kích giết chết!

Mục tiêu cầm một con thỏ, đang nướng thịt.

Không, cô nằm mơ cũng chưa gặp ác mộng nào đáng sợ như vậy!

Cô nhớ Tiểu Nguyệt, nhớ chị Hằng Nga, nhớ người nhà và các bạn.

Nhưng lần ra tay này, trở thành nguồn gốc phiền phức vô tận của cô.

Trong cánh rừng xanh mát, có một khu lửa trại.

Thế giới này như chỉ có kẻ địch thôi.

Mặt trăng đã nhô lên cao.

Khí thế cường đại ngút trời thổi quét mặt đất mà đến.

Rầm rầm rầm...

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trăng tròn treo cao giữa trời đêm, không có chút độ ấm nào, khí lạnh se se xâm nhập vào cơ thể mềm mại yếu đuối của cô. Không hiểu vì sao cô lại cảm thấy mũi có chút cay, trong miệng lẩm bẩm: "Ai có thể nói cho tôi biết, tôi nên làm gì bây giờ không..."

Khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp, ngẩn người nhìn con thỏ cháy đen đối diện.

Trong thế giới này, dường như hắn rất có địa vị, cô cũng nhanh chóng gặp người đuổi giết.

Không giết được cô, đến từng đợt liên tiếp, mỗi lần đều mạnh hơn lần trước.

Dường như chỉ cần cô không chết thì việc đuổi giết như vậy sẽ không dừng lại.

Mấy ngày qua thực sự là mấy ngày ác mộng.

Cho nên cô quyết định rời đi, không ngờ hắn lại sử dụng thuật pháp với cô, hung hăng muốn vây quấn cô, muốn làm chuyện không thể miêu tả với cô... Trước cơn tức giận, cô đã giết chết hắn ta.

Vốn tưởng rằng gặp được một chàng trai tốt bụng, nhưng khi cô nhìn thấy ánh mắt tham lam trong mắt hắn, cô đã biết hắn không phải tốt bụng. Tuy cô nhìn đời chưa ràng nhưng cũng không có nghĩa là ngốc, cô cũng biết phân biệt đúng sai, biết lắng nghe quan sát.

Thế giới xa lạ, bơ vơ một mình không nơi nương tựa.

Cô đứng lên, ném thịt thỏ nướng cháy lên mặt đấy, trên khuôn mặt hồng nhỏ là vẻ mặt nghiêm túc.

Vừa nhắc đã đến rồi sao?

Lần này có năm người, hơn nữa khí thế cũng không yếu...

"Ha ha ha... Yêu nữ, lần này cô chạy không thoát rồi!''

Một giọng nói hùng hồn vang lên từ không trung, Đoạn Thiên Vũ mang theo bốn tên cường giả Chiến Hoàng từ trời đáp xuống.

Đáng tiếc, cô nghe không hiểu Đoạn Thiên Vũ đang nói gì, chỉ thấy hình như Đoạn Thiên Vũ có dáng vẻ đắc ý.

Sau khi Đoạn Thiên Vũ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của thiếu nữ, cũng ngẩn người, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ không nên tồn tại, nếu không bắt sống vậy? Hoặc là hưởng lạc trước rồi mới giết sau?

Nhưng trong tích tắc, ánh sáng màu xanh như bầu trời tỏa ra không gian, lập tức xuyên qua thân thể Tông chủ Hoàng Long Tông, Đoan Mộc Quân, Đoan Mộc Quân còn mang theo vẻ mặt sợ hãi, còn chưa kịp phản ứng.

Đoạn Thiên Vũ hít một hơi lạnh, nếu không thể đối phó chính diện thì không có cách nào biết được bản thân đang gặp phải năng lực quỷ dị nào, thậm chí hắn không thể cảm nhận được dao động của Chiến Khí!

Rất nhanh, bốn con rồng sấm màu xanh nhấp nháy xé rách tầng mây đáp xuống mặt đất.

Trên bầu trời, từng trận lôi quang cắt qua chân trời.

Cùng lúc đó, ba người Đổng Thiên, Khổng Linh, Đinh Mậu liên kết pháp quyết, điên cuồng điều động Chiến Khí trong cơ thể!

Trên mặt hắn có chút kinh hãi, không muốn kéo dài thời gian nửa, lúc này sử dụng chiêu thức mạnh nhất trận pháp.

"Tứ Long Hiện hình!"

Trường kiếm của Đoạn Thiên Vũ truyền tới năng lượng mãnh liệt, khiến hắn lùi lại mấy bước liên tục rồi mới đứng vững.

Bốn người lấy Đoạn Thiên Vũ làm chủ, trong nháy măt đã nang khí thế lên rất cao ngang với trình độ Chiến Thánh, hơi thở bạo phát dẫn dắt cuồng phong thổi quét qua, thậm chí khiến toàn bộ cây cối trong phạm vi trăm trượng đều xé rách thổi bay.

Thiếu nữ kiêu ngạo đứng trong cuồng phong, Bánh Xe Ánh Trăng màu xanh bảo vệ trước người cô, tạo thành một màn ánh sáng, ngăn cản lôi điện và cuồng phong đánh úp về phía mình.

Cô có thể cảm nhận được sự vĩ đại của trận pháp này, vây khốn mình lại, uy lực của cuồng phong và lôi điện càng lúc càng mạnh...

Đoạn Thiên Vũ cầm trong tay trường kiếm màu đỏ, chỉ vào thiếu nữ cách đó không xa, lạnh giọng mở miệng nói: "Đây là đại trận Tứ Long Phong Lôi, cho dù là Chiến Thánh tới đây cũng không thể thắng, cô chịu chết đi!"

Hắn nói xong lời kịch, hi vọng có thể nhìn thấy thiếu nữ sợ hãi và kinh ngạc để hắn uy hiếp một phen, không ngờ hắn lại nhìn thấy vòng trăng màu xanh.

Đoạn Thiên Vũ lông tóc dựng đứng, lúc này điều động sức mạnh của đại trận hội tụ vào trường kiếm, một kiếm chém đến.

Ầm ầm!

Năng lượng nổ tung ầm ầm, mặt đất cũng vì thế mà chấn động.

Bánh Xe Ánh Trăng và trường kiếm va chạm khiến trường kiếm màu đỏ của hắn bị nứt một đường.

Chiến khí mãnh liệt, gió mây bắt đầu cuồn cuộn, thiên lôi nổ vang!

Ầm ầm ầm!

Vốn là đại trận Ngũ Long Phong Lôi, nhưng Đoan Mộc Quân đã chết, Tứ Long cũng không kém.

Ba người Đổng Thiên, Khổng Linh, Đinh Mậu cũng bị dọa không nhẹ, nhưng bọn họ thân là cường giả Chiến Hoàng, tố chất chiến đấu rất cao, trong nháy mắt đã đứng vững vị trí, bay ra đại trận Tứ Long Phong Lôi!

Hiện tại bây giờ không phải lúc mê sắc, một khi sơ suất, có khả năng toàn quân bọn họ bị diệt ở đây.

"Bày trận!" Hắn quyết định rất nhanh.

Cô nhìn bốn rồng sấm trên bầu trời, cảm nhận được hơi thở lớn mạnh cuồn cuộn, lúc này triệu hồi Bánh Xe Ánh Trăng đến bên cạnh, dựng một màn chắn Nguyệt Hoa màu xanh.

"Yêu nữ chịu chết đi!" Đoạn Thiên Vũ cầm trường kiếm màu đỏ trong tay, chỉ về phía thiếu nữ.

Bốn con rồng sấm mang theo hơi thở khô tàn, từ trời giáng xuống, cuối cùng tiến ầm ầm về phía bốn người Đoạn Thiên Vũ.

Ầm ầm!

Lôi quang nổ mạnh lan rộng hình tròn bốn phía, phá nát mặt đất, chiếu rọi ban đêm như ban ngày.

Con ngươi màu xanh của thiếu nữ mở lớn nhìn cảnh tượng trước mặt, lần đầu tiên vẻ mặt xuất hiện sự sợ hãi.

Đại chiến nãy giờ, cuối cùng cô đã bị Đoạn Thiên Vũ làm kinh sợ rồi.

Dù sao dạo này, dùng đại chiêu chém kẻ địch không gặp nhiều.

Sau đó, một chàng trai mặc áo đen từ trời hạ xuống, đáp lên mặt đất.

"Tô Thiển Vân, quả nhiên là cậu!"

Âm thanh quen thuộc và kích động, khiến cơ thể mềm mại của cơ gái run rẩy.

Cô kinh ngạc nhìn chàng trai trước mặt, cắn chặt cánh môi phấn hồng, chẳng biết từ lúc nào nước mắt đã lăn xuống.

Cảm xúc bị đè nén trong nháy mắt đã bùng nổ như cơn hồng thủy, bước chân của cô chuyển động, hai tay mở ra, ôm chặt chàng trai trước mắt.

"Hu... Cuối cùng cậu cũng đến đây, tôi rất sợ, tôi còn tưởng thế giới này chỉ còn lại mình tôi thôi, hu hu hu... " Tô Thiển Vân lớn tiếng khóc kể.

Rất lâu rồi cô không khóc như vậy, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt trắng mịn, cô không dám lau đi, vẫn ôm chặt lấy chàng trai trước mặt, sợ vừa buông tay, chàng trai kia sẽ chạy trốn.

Người vừa tới chính là An Lâm. cơ thể mềm mại run rẩy của cô gái, còn truyền đến mùi hoa quế thơm mát. Hắn mỉm cười, vỗ nhẹ lưng cô gái rồi nói: "Được rồi, đừng sợ nữa, đã có tôi ở đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận