Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2001: Thao tác trâu bò của An Lâm

Nguyệt Đồng Thần Thành.

An Lâm nhìn thấy hoa văn màu đen trên mặt đất, thì biết có chuyện lớn sắp xảy ra rồi.

"Đây là tác phẩm của bang Phá Thiên nhỉ." Hứa Tiểu Lan cảm nhận được chân ý Phá Thiên cực mạnh từ trong trận pháp, sắc mặt hơi thay đổi, "Bọn họ muốn làm gì?"

Tính cảm ứng của An Lâm càng rõ ràng hơn, hắn đưa mắt nhìn về phía đông, nhìn ánh chiều tà dần dần biến mất, hắn mở miệng nói: "Bang Phá Thiên, thật sự sắp bắt đầu Phá Thiên rồi."

"Trời ạ! Nhanh như vậy sao?!" Hứa Tiểu Lan sợ hết hồn.

Cô biết bang Phá Thiên có làm chuyện lớn, nhưng không ngờ rằng, đối phương lại sẽ chọn phá thiên vào lúc này! Cái này là muốn làm gì, tại sao lại là bây giờ?

"Có thể bọn họ cho rằng, bây giờ là thời khắc sức mạnh của Thiên Thần quyền hành chí cao suy yếu nhất? Vì vậy lúc này mới quyết định ra tay trước để chiếm lợi thế?" An Lâm có chút nghi ngờ mà suy đoán.

Sự việc phát triển quá nhanh, cho dù là hắn thì cũng có chút hoang mang.

Đôi tay ngọc ngà vẫn đang thưởng thức mô hình trời tròn đất vuông, trên mặt hiện lên vẻ lo lắng ảm đạm, không nhịn được lại thở dài một tiếng: "Ôi... Dã tâm và dục vọng, mới là căn nguyên của diệt thế."

Vừa nói, người con gái lại nghiêng đầu nhìn về phía ông lão, nghiêm túc nói: "Thái Thượng Lão Quân, tôi cần sự giúp đỡ của ông, ra tay đi, thời gian của chúng ta không còn nhiều."

Căn phòng sinh mệnh.

"Trời trở về với trời, sinh linh trở về với sinh linh." Người con gái trầm giọng nói, "Chúng ta có thể chuộc tội, có thể bù đắp sai lầm, nhưng tuyệt đối không thể làm hại đến đối phương, còn muốn giết chết đối phương, đồng thời còn muốn chiếm lấy nó, đây là con đường rất nguy hiểm."

"Ôi... Nếu như anh là Thiên Tử của bang Phá Thiên thì tốt rồi, như vậy anh sẽ không hoang mang như bây giờ." An Lâm có chút bất đắc dĩ nói.

Mà người con gái nói chuyện cùng ông, chính là Thần chí cao của Yêu Tộc, Nữ Oa nương nương.

Trước đây, tin tức duy nhất hắn lấy được, chỉ là bang Phá Thiên cấp cao như Đấu Chiến Thắng Phật... đột nhiên phải đi tới vùng đất Ánh Sáng Vĩnh Hằng, có sự kiện trọng đại phải chứng kiến.

Ông già trước mắt, chính là Đạo Đức Thiên Tôn một trong Tam Thanh (*).

Đột nhiên, hắn nghĩ tới lời mà Thiên Thần Hải Dương từng nói với hắn.

Có lẽ cái mà bọn họ phải chứng kiến, chính là việc lúc này sẽ xảy ra.

Một ông lão râu tóc bạc trắng vui cười hớn hở nói: "Hành động Phá Thiên của Tây Lý Nhĩ, sớm hơn so với dự tính ba năm, rõ ràng là việc An Lâm làm, đã thay đổi phương hướng của đại lục Thái Sơ, khiến cho Tây Lý Nhĩ cảm thấy hiện tại càng thích hợp để Phá Thiên... Tôi cũng không để tâm xem là sự tồn tại nào đó có thể trở thành Thiên Đạo, nhưng cho dù Tây Lý Nhĩ bây giờ Phá Thiên, tỷ lệ thành công cũng quá thấp."

Đạo Đức Thiên Tôn kỳ thật có thể không đếm xỉa đến, nhưng ông lại không muốn thấy sinh linh Nhân tộc diệt vong, lúc này mới vuốt nhẹ bộ râu bạc trắng, khe khẽ thở dài: "Nữ Oa, ân huệ của cô đối với Nhân tộc chúng tôi..."

Người con gái với dung mạo cực kỳ xinh đẹp tự nhiên, dựa vào chiếc ghế mây, vẻ mặt lười biếng, trên người mặc một chiếc váy rực rỡ, nổi bật lên cơ thể đẹp không chút tỳ vết nào.

"Chỉ là tôi không muốn nhìn thấy sinh linh khốn khổ lầm than." Lời còn chưa nói hết, Nữ Oa đã chặt đứt, ngữ khí kiên định nói, "Ông không cần phải nói cảm ơn gì cả, ông giúp hay là không giúp, tôi vẫn sẽ tiếp tục vá trời. Cho dù phải đánh đổi tất cả, tôi cũng phải hoàn thành chuyện này!"

(*) Tam Thanh là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc.

Doãn Hỉ đứng ở một bên yên tĩnh như quả bóng, nín thở trầm ngâm, hoàn toàn không dám nói chen vào.

Linh Bảo Thiên Tôn cũng có tính cách phóng khoáng ngông nghênh, căn bản sẽ không vì Nhân tộc của đại lục Thái Sơ mà mạo hiểm. Người duy nhất vẫn để tâm đế Nhân tộc, chỉ có Đạo Đức Thiên Tôn.

Phần lớn thần linh Sáng Thế, cũng sẽ không làm như vậy.

Bùa truyền âm của Nữ Oa đột nhiên sáng lên.

Đạo Đức Thiên Tôn rơi vào trong thế khó xử.

Nữ Oa biết, tên An Lâm này là người không có chuyện gì to tát thì không dám làm phiền, tìm đến cô, chắc chắn là có chuyện muốn tìm cô giúp một tay rồi.

Bạch Linh Xà ở bên cạnh nắm chặt nắm đấm, viền mắt hơi đỏ: "Nương nương..."

"Hả? Vậy vì cái gì?" Nữ Oa hiếu kỳ nói.

"Ế... Hôm nay tôi không phải tới để tìm ngài giúp." An Lâm có chút lúng túng nói.

Có điều, cô ngược lại cũng ác cảm với tên tiểu tử loài người này, trái lại càng ngày càng cảm thấy hứng thú với hắn.

Ông rất muốn cứu Nhân tộc, nhưng một khi lún sâu vào trong đó, thì phải gánh chịu sự nguy hiểm rất lớn. Một sự tồn tại đã vượt ra khỏi thế giới, bằng lòng vì nhân loại mà một lần nữa lao vào bụi bặm, gánh chịu nhân quả lúc nào cũng có thể khiến bản thân ngã xuống sao?

Cô duỗi ngón tay nhỏ bé như bạch ngọc ra hơi ấn nhẹ, bên trong liền truyền đến một giọng nói quen thuộc.

"Nữ Oa nương nương, ngài gần đây khỏe chứ?" Giọng nói thân thiết nhiệt tình của An Lâm truyền đến.

Nữ Oa với vẻ mặt buồn rười rượi, nghe thấy giọng nói của người gọi tới, khuôn mặt đẹp đến mức đủ để khiến ngàn vạn Yêu tộc say đắm cũng hiện lên một nụ cười, dịu dàng nói: "Đang gặp phải một chút chuyện phiền lòng, nhưng vấn đề không lớn lắm, sao đột nhiên lại gọi cho ta, là có chuyện gì cần ta giúp một tay sao?"

Trong Tam Thanh, Bàn Cổ đã sớm siêu thoát về nơi xa xôi, không để ý tới việc phàm trần.

Trong thời khắc bầu không khí dần dần đông cứng lại.

Hiện tại chính là thời khắc hắn đưa ra quyết định rồi.

Như vậy, Đạo Đức Thiên Tôn đồng ý đánh cược tính mạng của hắn, để chiến đấu vì Nhân tộc sao?

"Tôi muốn gia nhập bang Bổ Thiên, muốn hỏi một chút là cần phải làm những gì?" An Lâm có chút thấp thỏm nói.

Nữ Oa đột nhiên đứng lên, đôi mắt đẹp hiện lên sắc thái lạ kỳ, giọng điệu cũng bởi vì tâm trạng không ổn định cũng trở nên dao động: "Thật hả? Cậu có đùa không vậy?"

"Sao tôi dám đùa giỡn với ngài, khi nào ngài rảnh rỗi, tôi sẽ đến nhà thăm hỏi rồi nói chuyện với ngài một lúc vậy." An Lâm cười nói.

"Không cần, ta tự mình đến là được." Nữ Oa cười nói.

"Ế? Như vậy sao được?"

An Lâm đang ngồi trên chiếc ghế đá ở đình nghỉ mát, khắp khuôn mặt đều là vẻ ngạc nhiên.

Lúc này, vùng trời của trạm dừng chân, đột nhiên xuất hiện một cái động không gian hình tròn màu sắc rực rỡ.

Đôi chân trần thon dài cứ như vậy bước ra từ động không gian, đôi chân ngọc ngà óng ánh nổi bật dưới bầu trời sao. Bộ váy thần tiên màu sắc rực rỡ phóng khoáng xuất trần, trên khuôn mặt đẹp đến kinh ngạc lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thân thiết và tự nhiên, mang theo ý cười nhè nhẹ.

"An Lâm, cậu sẽ không lừa gạt ta chứ, cậu thật sự muốn gia nhập bang Bổ Thiên sao?"

Giọng nói giống như dòng nước suối trong chảy, thấm ruột thấm gan.

An Lâm há to miệng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Mẹ nó! Nhanh như vậy sao? Bùa truyền âm của ông còn chưa tắt, ngươi đã tới rồi?

Người con gái mặc trang phục sặc sỡ trước mắt, chính là Thần linh chí cao cao cao tại thượng, Nữ Oa nương nương!

"Nữ Oa nương nương, sao tôi lại lừa gạt ngài chứ?" An Lâm vội vàng đứng lên, chìa tay ra nói, "Nào, mời ngồi xuống đây, bởi vì thời gian gấp rút, không kịp thiết yến chiêu đãi, xin hãy tha lỗi."

Trên mặt Nữ Oa mang theo nụ cười khiến người ta cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng gật đầu, cô đi qua mang theo một làn hương thơm mát, ngồi bên cạnh An Lâm, đôi mắt đẹp nhìn về phía An Lâm lộ ra chút nồng nhiệt.

"Nơi ta ở, vừa vặn có được con đường cấp tốc của Nguyệt Đồng Thần Thành, nên trực tiếp qua đây. Rất vui vì cậu có thể lựa chọn bang Bổ Thiên, đây thật sự là may mắn của đại lục."

Đôi mắt Nữ Oa nhìn An Lâm sáng đến mức còn chói mắt hơn cả ngôi sao đẹp nhất, giọng điệu khá kích động: "An Lâm, ta quả nhiên không nhìn lầm cậu!"

"Ừa..." An Lâm chó chút chột dạ mà gãi gãi đầu, nở nụ cười thật thà chất phác.

Hắn vốn muốn há mồm chờ sung rụng, mà bây giờ Nữ Oa nhiệt tình có chút quá mức, loại nhiệt tình này khiến cho hắn bỗng nhiên chột dạ xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận