Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 577: Nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, làm sao bây giờ?

An Lâm nhìn thoáng qua cá voi con trước mặt, lo lắng hỏi: "Cá voi con, con có thể giúp chúng ta chống đỡ thế này trong bao lâu?"

Cá voi con quay lại, lắc lắc đầu, thành thật nói: "Không biết, nhưng con sẽ cố hết sức!"

Trên không, ảo ảnh cá voi mẹ nghe được liền cảm thấy trái tim uất nghẹn, nhưng lực lượng không gian kia vẫn không ngừng đè xuống như cũ, dù sao cá voi con cũng sẽ không bị lực lượng kia ảnh hưởng, cùng lắm thì mất sức ngã trên mặt đất mà thôi. Lực lượng không gian đè ép đó không cách nào tổn thương cá voi con, cá voi mẹ chỉ cần ép cho bọn người An Lâm thành bột phấn, rồi thả cá voi con ra ngoài là xong.

Vừa nghĩ đến đây, cá voi mẹ nở nụ cười trào phúng.

Hừ, tưởng nói không cướp đoạt lực lượng của tôi, biểu đạt thiện ý thì tôi sẽ tha cho cậu sao? Nằm mơ!

Thế giới này, Hư Không thú con chỉ cần một mình tôi làm người thân là đủ rồi!

Lực lượng không gian vẫn không ngừng đè xuống, điên cuồng xâm nhập vào vòng phòng ngự của mấy người An Lâm.

Thấy cá voi mẹ kiên định như vậy, An Lâm cũng không có cách nào.

An Lâm cảm thấy nếu như có cách, dù cho bạo lực một chút cũng không quan trọng, dù sao cha dạy dỗ con gái bất hiếu cũng là chuyện hợp với lẽ thường.

An Lâm nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên trong lòng run lên, yên lặng truyền âm hỏi mọi người: "Bùa truyền tống không gian của chúng ta có hiệu quả khi dùng trong cơ thể Hư Không thú không?"

Cá voi con nghe vậy lập tức xoay đầu lại, nước mắt lưng tròng, vẻ mặt uất ức đau khổ.

Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào khác sao...

"Nếu không, cậu thử sử dụng thần thông cướp đoạt lực lượng của cá voi thêm lần nữa đi? Cùng lắm thì chúng ta liều chết đánh một trận!" Lần này, Tháp Bá rất cứng rắn.

Không sai! An Lâm vốn nghĩ chờ cho thời gian thăm dò cổ vực Thái Sơ kết thúc, hắn sẽ dùng bùa truyền tống không gian Tử Vi Đại Đế cho để trực tiếp truyền tống về Thiên Đình!

Ảo ảnh cá voi mẹ chậm rãi biến mất, dù sao những người kia cũng chắc chắn phải chết, không có gì đáng xem.

Những người còn lại nghe được lời của An Lâm, lập tức lấy lại tinh thần, không ít người tỏ vẻ vui mừng, hiểu rõ ý tưởng của An Lâm.

"Không được phép tổn thương mẹ tôi!"

"Thánh Chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao?" Khả Khả Tư Đế nhịn không được mở miệng hỏi.

Nhưng mà không đến bước đường cùng, hắn sẽ không dùng thuật Thần Tham kia nữa, bởi vì một khi sử dụng, mối quan hệ giữa hắn và cá voi mẹ sẽ không thể cứu vãn nữa, có lẽ ngay cả cá voi con cũng sẽ không tiếp tục giúp bọn họ.

"Đợi nó chịu không nổi rồi nói sau, tới lúc đó, tôi có thể giảm xóc cho mọi người ít nhất trong sáu tiếng đồng hồ." Tiêu Trạch quay đầu, cười nói.

Mọi người thấy thế liền á khẩu không trả lời được, trong lòng bọn họ hiểu rõ, cá voi con chịu giúp An Lâm, cũng không có nghĩa nó không quan tâm đến sống chết của cá voi mẹ, chỉ là nó không thích nhìn bạo lực gia đình mà thôi...

An Lâm nghe vậy, yên tâm thở dài một hơi, nói chung có hi vọng rời khỏi đây là tốt rồi.

Hà Tiên Cô cười, truyền âm: "Ngay cả biên giới giữa hai thế giới, bùa truyền tống không gian cũng có thể xuyên qua, vượt qua thế giới nhỏ trong cơ thể Hư Không thú hẳn là không thành vấn đề, đều tại lúc trước quá lo lắng nên chúng ta không nghĩ ra, đôi khi muốn trốn cũng không cần phải dựa vào lực lượng của mình!"

"Như vậy, chúng ta chỉ cần chờ đợi là được rồi, còn đến bốn năm ngày nữa cơ, cũng không biết cá voi con có chống đỡ được lâu như vậy không." Khả Khả Tư Đế nhìn thân thể khổng lồ phía trước cách đó không xa, lo lắng nói.

Một khi thất bại, hắn phải biến thành thái giám mười ngàn năm...

Vừa nghĩ tới chuyện này, hắn liền hít vào một hơi khí lạnh.

"Mọi người có tinh nguyên thế giới màu vàng không? Tôi cần phải thu thập tinh nguyên thế giới màu vàng, tôi sẽ dùng tinh nguyên khác đổi với mọi người!" An Lâm không giấu giếm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi mấy người Hà Tiên Cô.

Chờ đã...

Mặc dù An Lâm đã cứu bọn họ một lần, nhưng nếu dựa vào chuyện này mà nhận không tinh nguyên người ta phải cực khổ dốc sức truy tìm, hắn không làm được. Huống hồ cũng vì chuyện của cá voi con mà hắn đã báo hại mọi người rơi vào thế giới trong cơ thể cá voi mẹ, chuyện này khiến hắn thực sự không có mặt mũi lấy đồ của người ta.

Kế tiếp, chỉ cần chờ đợi trở về Thiên Đình an toàn là được!

Hà Tiên Cô có hai miếng tinh nguyên thế giới màu vàng, Dạ Du Thần có ba miếng, Thường Hòa và Thường Tàng mỗi người cũng có ba miếng, thế là An Lâm đã đổi được mười một miếng tinh nguyên thế giới màu vàng.

Một miếng tinh nguyên thế giới màu đỏ tương đương với hai trăm ngàn viên linh thạch, nói cách khác, năm miếng tinh nguyên thế giới màu đỏ tương đương với một miếng tinh nguyên thế giới màu vàng, trong các thế lực, tỷ lệ này cũng khá giống nhau.

Thấy An Lâm kiên trì như vậy, đám người Hà Tiên Cô đành phải dựa theo giá trị tinh nguyên mà trao đổi.

An Lâm đột nhiên nhớ tới một việc, trở về Thiên Đình rồi, "cậu em" của hắn phải làm sao bây giờ?

Thường Hòa nghe vậy, chắp tay trước ngực: "A Di Đà Phật, nếu An Lâm thí chủ cần tinh nguyên thế giới màu vàng, bần đạo tặng cho cậu là được, cũng coi như báo đáp ân cứu mạng lúc trước."

Ba người Hà Tiên Cô, Dạ Du Thần, Thường Tàng cũng liên tục gật đầu đồng ý, bọn họ cảm thấy đưa tinh nguyên cho An Lâm cũng không có vấn đề gì.

An Lâm nghe vậy liền gấp gáp khoát tay từ chối, kiên trì dùng tinh nguyên ngang giá để trao đổi.

Hắn phải hấp thụ một trăm miếng tinh nguyên thế giới màu vàng mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Hà Tiên Cô nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của An Lâm, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, mềm giọng nói: "An Lâm này, cậu nhìn chằm chằm tôi như vậy là có ý gì?"

An Lâm nhìn về phía mấy người Hà Tiên Cô, hai mắt lóe sáng.

Trong nhẫn không gian có tám mươi hai miếng tinh nguyên thế giới màu vàng, nói cách khác, hắn còn phải tìm thêm mười tám miếng tinh nguyên thế giới màu vàng nữa mới có thể hóa giải nguy cơ làm thái giám này.

An Lâm chỉ có bốn mươi chín miếng tinh nguyên thế giới màu đỏ, cho nên phải bổ sung thêm mười hai miếng tinh nguyên thế giới màu xanh lam mới đủ, sau đó hắn bỏ tinh nguyên thế giới màu vàng của bốn người kia vào nhẫn không gian.

Hiện tại, hắn cũng được coi là siêu phú hào tinh nguyên rồi, ba trăm bốn mươi bốn miếng tinh nguyên thế giới màu trắng, sáu mươi miếng tinh nguyên thế giới màu xanh lục, bảy mươi hai miếng tinh nguyên thế giới màu xanh lam, chín mươi ba miếng tinh nguyên thế giới màu vàng. Nếu công bố số lượng này ra, chắc chắn có thể khiến mọi người kinh ngạc.

"Còn thiếu bảy miếng tinh nguyên nữa..." Hắn thở dài một hơi.

Cuối cùng hắn cũng đã hiểu được thế nào gọi là có tiền cũng không mua được, có nhiều tiền cũng chẳng làm được gì! Không có tinh nguyên màu vàng cho hắn mua!

Đám người Hà Tiên Cô nhìn thấy dáng vẻ bối rối mất mát của An Lâm, rối rít an ủi.

"Xem ra Thánh Chủ khó mà hoàn thành mục tiêu nhỏ kia rồi." Khả Khả Tư Đế cũng cảm thấy buồn bã theo hắn.

"Mục tiêu nhỏ gì vậy?" Đôi mắt trong veo của Hà Tiên Cô chớp chớp, tò mò hỏi.

Mạch Luân nói: "Mục tiêu đó chính là thu thập một trăm miếng tinh nguyên thế giới màu vàng, nếu như tôi nhớ không lầm, hiện tại còn thiếu bảy miếng nhỉ?"

Ầm ầm!

Mấy người Hà Tiên Cô bị câu nói này hù sợ.

Mục tiêu là thu thập một trăm miếng tinh nguyên thế giới màu vàng? Hiện tại còn thiếu bảy miếng?

Vậy không phải nói... Hiện tại hắn đã góp nhặt được chín mươi ba miếng rồi?

Tu sĩ Thiên Đình và tu sĩ Phật quốc đều hít vào một hơi, lập tức nhìn qua An Lâm.

Nhìn thấy tinh thần An Lâm vẫn đang chán nản, bọn họ lại nhớ tới lúc nãy mình còn an ủi An Lâm, không khỏi rầu rĩ, cảm giác ngột ngạt khó chịu muốn chết...

Loại cảm giác này, tựa như bọn họ là tên ăn mày rách rưới, nhìn thấy một đại lão gia chỉ kiếm lời hơn chín chục triệu, chưa hoàn thành mục tiêu kiếm một trăm triệu nho nhỏ, sau đó rối rít chạy tới an ủi.

Mẹ nó! An ủi cái rắm á!

Suýt nữa là đám người Hà Tiên Cô đã lật bàn rồi!

Hai tên hòa thượng cũng còn đỡ, niệm kinh phật một hồi đã ổn định được hơi thở. Dạ Du Thần bị khói đen che phủ toàn thân, cũng không dễ bị nhìn ra biểu cảm. Nhưng Hà Tiên Cô thì thảm rồi, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt diễm phải cố nén đến đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận, trực tiếp xoay mặt sang chỗ khác.

An Lâm vẫn còn đứng đó thất hồn lạc phách, nhưng mà, con mẹ nó chứ, ai còn muốn an ủi hắn nữa!

Chỉ có bản thân An Lâm mới biết, nguy cơ làm thái giám mười ngàn năm vẫn còn treo lơ lửng trên đầu hắn kìa...

Thời gian chầm chậm trôi qua, may là cá voi con rất mạnh, chống chọi đến ba ngày cũng không thấy mệt mỏi, còn không ngừng thuyết phục mẹ nó dừng tay, nhưng cá voi mẹ vẫn quyết tâm làm cho tới, không thèm đáp lại lời cá voi con.

Rốt cuộc, ngày cuối cùng cũng đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận