Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2121: Kiên trì thêm một chút nữa

Sát khí lớn hàng đầu của liên quân Thiên Nhân Tộc Tây Hải cuối cùng cũng khởi động rồi.

Ma tôn Lăng Cổ nhìn Thiên Châu to hơn đầu nó gấp nhiều lần, cảm nhận được uy thế đáng sợ phát ra từ nó, trong lòng càng thêm bất an. Đối diện với sự bao vây của mấy trăm triệu tên Thiên Nhân Tộc trước mặt, nó khó có thể mà chống đỡ, bây giờ lại còn muốn lôi ra cả đại sát khí?

Vô số đòn tấn công thánh quang nổ trên người nó.

Nó giống như một đại BOSS bị hàng tỉ tiểu binh vây quanh đốt cháy lấy, máu tuy rất nhiều nhưng cũng vẫn không ngừng chảy. Nó điên cuồng vung cây đao màu đỏ tươi vào đám tiểu binh trước mặt, khí thế vô song, mỗi một nhát có thể chém chết hàng ngàn tên. Nhưng đám tiểu binh cứ ùn ùn xông lên, căn bản không thể giảm bớt áp lực mà nó đang phải chịu.

Đúng vậy, nếu cứ như thế này, nó sẽ tiêu tốn hết sức lực mà chết mất!

Đúng lúc này có một sức mạnh cực lớn khó có thể tưởng tượng được xuất hiện trên đỉnh bầu trời, bắt đầu hội tụ sức mạnh của nó trên Tây Hải Thiên Châu, phần đuôi của Thiên Châu có đại trận kinh thiên màu xanh biển xuất hiện, đại dương vô tận cuồn cuộn, bắt đầu truyền thêm sức mạnh của nó vào.

"Bà cô của tôi ơi, rốt cuộc là xong chưa vậy?" – mồ hôi lạnh của ma tôn Lăng Cổ chảy ròng ròng.

"Sắp rồi, ngươi kiên trì thêm chút nữa..." – Lam Tiểu Nghê ngưng tụ thần kiếm thiên thủy, đang cố gắng chặt đứt cột trụ còn lại, trên cột trụ đã xuất hiện vô số vết nứt.

Đao mang rơi xuống, chém vào lớp bảo vệ, một tiếng sắc lẻm vang lên, một phần sức mạnh kinh khủng của Thần Linh Sáng Thế trực tiếp nổ tung, dường như có thể hủy thiên diệt địa.

"Sao có thể..."

Chiếm hạm không hề né tránh, xung quanh nó bỗng xuất hiện một lớp bảo vệ như tinh thể pha lê.

Ma tôn Lăng Cổ không nhịn được mà trợn tròn đôi mắt.

"Phá thiên cuồng ma trảm!" – nó chợt hét một tiếng, ma đao màu đỏ tươi trong tay bỗng chém mạnh mẽ về hướng Tây Hải Thiên Châu phía trước, đao mang đen kịt kéo dài mấy trăm mét, dường như là vực sâu ranh giới giữa trời và biển, nó muốn nuốt trọn chiếm hạm cực lớn màu trắng thuần khiết như thủy tinh kia.

Lớp bảo vệ của Thiên Châu này rốt cuộc mạnh đến cỡ nào chứ?

"Ta sợ là mình chỉ kiên thì được "chút xíu" nữa thôi, vậy nên ngươi nhanh lên."

"Không tổn hại gì cả?"

Sức mạnh của đao ảnh hưởng đến cả đám Thiên Nhân Tộc suốt dọc đường, từng tên một đều bị quật ngã.

Ma tôn Lăng Cổ nhìn thấy Tây Hải Thiên Châu đã hướng ống pháo cực lớn về phía nó.

Sau khi đòn tấn công kinh thiên động địa trôi qua.

Tiếng một thần lonh từ trong màn mờ mịt rộng lớn truyền tới.

Ầm ầm!!

Trong giây phút đó, lông tơ trên khắp người của ma tôn Lăng Cổ đều dựng đứng cả lên rồi.

Ma tôn Lăng Cổ không dám tin vào cảnh tượng trước mắt mình, nó phẫn nộ chém một đòn, vậy mà ngay cả lớp phòng ngự của Thiên Châu cũng không thể chém đứt? Phải biết rằng đây chính là chiêu thức ẩn chứa phá thiên mạnh nhất của nó, ngay cả thiên thần mà ăn một nhát cũng phải trọng thương cơ mà!!

"Đại pháo Tây Hải, khai hỏa!!"

Song đao mang theo sức mạnh cao cấp nhất, lúc chém đứt còn tỏa ra một lượng ma khí màu đen kinh thiên, dường như ma thần hủy diệt thế giới cũng sắp chém đứt bầu trời vậy.

Sắc mặt ma tôn Lăng Cổ tối sầm, lập tức giơ chéo hai thanh đao ra trước mặt để tránh đòn phía trước.

Trong giây phút này, ma tôn Lăng Cổ cảm giác bản thân mình như đang chống cự là cả một đại dương vô tận này, đang đấu xem coi nước của đại dương nhiều hay sức mạnh của nó lớn hơn...

Tiếng nổ vang rung trời nổi lên trong chốc lát.

Song đao của nó nổ tung rồi, lửa đạn lao thẳng đến phía trước.

Lúc này, cây pháo cực lớn đã phóng ra ánh sáng xanh chói mắt.

Một tầng áo giáp màu vàng mà ngay cả đòn chém của thiên thần cũng có thể tránh được đang xuất hiện trên người nó, sau đó lửa đạn màu xanh đậm nổ ầm ầm, khoảnh khắc đó nó cảm giác như bản thân đang vác trên vai trọng lượng của cả một đại dương.

Ma tôn Lăng Cổ lập tức sử dụng chiêu thức bảo vệ thần thông mạnh nhất.

"Phá thiên khải!"

Hỏa đạn năng lượng màu xanh đậm như một chùm ánh sáng hình xoắn ốc diệt thế vang dội xông đến!

"Aaaa...!"

Ma tôn Lăng Cổ kêu lớn, kinh mạch trên hai cánh tay nổi lên, song đao không ngừng run rẩy, sau đó nứt ra.

Rắc!!!

"Phá nó cho ta!!" – nó truyền hết sức mạnh vào hai thanh đao.

Nhưng mà năng lượng của pháo này dường như là vô cùng vô tận!

Chùm tia sáng xoắn ốc màu xanh đậm trong một khoảnh khắc thật sự bị chém đứt thành hai luồng năng lượng.

Ầm!!

Năng lượng dồi dào vô tận dường như muốn hủy diệt nó hoàn toàn...

Lam Tiểu Nghê còn đang chém cột trụ, cô cũng có để ý tới tình hình cấp bách phía sau.

Thân thể ma thần cao vạn trượng đang ở trong đòn tấn công của năng lượng lửa đạn màu xanh đậm kia giống như là một ngọn núi lớn, ngăn chặn đại dương vô tận muốn xông đến chỗ của cô, lọt vào đôi mắt của cô chỉ có bóng hình màu đen hùng vĩ ấy cùng dòng nước mang năng lượng màu xanh vô cùng vô tận.

Lúc này Lam Tiểu Nghê có chút cảm động, ma tôn Lăng Cổ đã chiến đấu hết mình như vậy rồi, bản thân cô sao có thể buông lỏng được? Thế là cô cố gắng dùng hết sức mình để chém cột trụ.

Năng lượng lửa đạn không ngừng.

Áo giáp của ma tôn Lăng Cổ vỡ vụn, cả cơ thể trở nên lo lắng, chấn động bởi sự đáng sợ của năng lượng đại pháo.

Nó không biết được là đám Thiên Nhân Tộc còn kinh ngạc hơn về thực lực của nó.

"Chết tiệt! Sao hắn vẫn còn chưa ngã xuống?"

"Không thể nào, điều này là không thể... Cho dù là Thiên Thần Quyền Bính thì ăn đòn này phải trực tiếp đổ ngã rồi, tuyệt đối không thể kiên trì lâu như vậy được!!"

Cột trụ cuối cùng của Tây Thiên Môn cũng đã bị phá hủy rồi!

Chính tại lúc này, âm thanh ầm vang chém đứt của thần kiếm vang lên, cột trụ cực lớn thông thiên cao mười ngàn trượng đã đứt đoạn, vỡ ra trôi trên bầu trời.

Vậy cái tên Thần Tây Lí Nhĩ có sức mạnh cao nhất của cảnh giới Sáng Thế trong Ma Tộc còn kinh dị đến thế nào nữa?

Một ma tôn trên đỉnh cảnh giới Hợp Đạo, đều đáng sợ như vậy đó.

Vẫn biết là không thể chiến đấu, nhưng lại quyết chiến không lùi. Vốn biết đây là đường cùng, thế nhưng khí thế cái thiên. Đây mới thật sự là ma!!

Thiên Nhân Tộc lần đầu tiên cảm nhận được cái gì gọi là ma sát xông thiên!

Cả người nó cháy đen, vẫn còn đang bốc khói, phá thiên khải trên cơ thể vỡ thành từng mảnh nhỏ, một lỗ máu thật to trước ngực nó, nhưng lại không chảy giọt máu nào, bởi vì kết cấu trong người nó đều bị năng lượng đốt sạch rồi, làm gì còn máu để chảy nữa?

Dáng vẻ thê thảm đó của ma tôn Lăng Cổ làm vô số tên Thiên Nhân Tộc kinh hoàng.

Đã thành thế này rồi mà vẫn có thể đứng vững? Vẫn có thể chặn trước mặt chúng?

"Thế... hắn còn sống không?" – có nguyên soái của Thiên Nhân Tộc hỏi một cách khó tin.

Thế mà còn chưa có người trả lời, ma tôn Lăng Cổ đột nhiên lên tiếng trước.

"Đòn tấn công của các ngươi..."

"Lão tử đây chấp hết!"

"Còn ai nữa?!!"

Tiếng hét của ma quỷ rung trời, phá tan lớp mây.

Ma tôn Lăng Cổ vẫn như một ngọn núi đứng vững trước mặt chúng...

Một đòn của đại pháo Tây Hải kết thúc rồi.

Cuối cùng thì ống pháo của đỏ lên, năng lượng dần dần tiêu tán.

Từng tên Thiên Nhân Tộc kinh hãi vô cùng, đại pháo Tây Hải là đòn sát thủ của bọn chúng, một phát là có thể cuốn theo sức mạnh vô biên của đại dương mà hủy diệt thế giới, nhưng ma tôn Lăng Cổ lại có thể chống cự lâu như vậy, đây còn là người không?

"Tiêu rồi, chúng ta không còn thời gian nữa!!"

"Trời ạ... sao lại có loại người này?"

Giây phút đó, gần mười triệu tên Thiên Nhân tộc đều phẫn nộ!!

Ma tôn Lăng Cổ vui mừng trong lòng, xém chút nữa cảm động muốn khóc.

Chặn được rồi.

Cuối cùng ta cũng chặn được rồi!

Một mình chặn đứng gần mười triệu đại quân Thiên Nhân Tộc!

Đây chắc chắn là sự nghiệp vĩ đại chấn động cả đại lục Thái Sơ!!

"Giờ chúng ta chạy thế nào đây?!" – ma tôn Lăng Cổ kích động.

"Đừng... đừng có vội, vẫn còn hai bước nữa..."

"Ta sẽ quăng hai cột trụ vào bên trong cổng hai giới, sau đó phá đường vào hai giới đó, thì có thể chạy rồi..." – Lam Tiểu Nghê vừa dời cột trụ, vừa dốc sức nói, "Ngươi lại chịu khó thêm chút nữa nhé.

Ma tôn Lăng Cổ: "???"
Bạn cần đăng nhập để bình luận