Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2333: Thiên Ma tuyệt thế

Một trong tứ đại tông của giới Cửu Châu - Chu Tước tông, hôm nay đã bị ngọn lửa màu tím hừng hực thiêu đốt bao vây. Những ngọn lửa này một khi lấy dính ở trên người sinh linh, coi như là các cường giả Chu Tước tổng tu vi cao thâm, đều không thể dập tắt, chỉ có thể bị đốt sống thành một luồng khói xanh.

Chu Tước Thánh Hòa tinh khiết vĩnh hằng bởi vì ngọn lửa màu tím mà trở nên ảm đạm.

Thần Thụ bắt đầu khuynh đảo.

Đây giống như là ngày tận thế của Chu Tước tông.

"Mạc Hải! !" Dương Viễn vung một kiếm chặt đứt cánh tay chàng trai, cái cánh tay kia đang có Tử Viêm thiêu đốt lên, gần như trong nháy mắt cánh tay kia đã bị đốt thành phần vụn.

"Cảm ơn..." Mạc Hải ôm cái tay bị cụt, lộ vẻ mặt cảm kích nói với Dương Viễn, nói xong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn thoáng qua ngọn lửa màu tím kia.

Hắn từng rất thích bị lửa đốt, cảm thấy bị lửa đốt là một loại hưởng thụ, nhưng mà bây giờ hắn chỉ có cảm giác sợ hãi khi phải đối mặt với những ngọn lửa này.

Thật sự là rấy đáng sợ, hoàn toàn chính là đại diện cho sự hủy diệt, nếu Dương Viễn ra tay chậm hơn một chút, vậy thì hắn đã bị tử viêm thiêu trụi rồi!

Thiên Ma còn đang phủ xuống, thậm chí ngay cả Thiên Ma ở những khu vực xung quanh, rồi cho tới cả đám Thiên Ma ở khắp Bạch Hoa châu, đều đang chạy tới hướng Chu Tước tông, hình như muốn nhổ cái định cứng này trước tiên. Mà chiến lực của các đệ tử Chu Tước tông không cách nào tiếp tục gia tăng, đã càng ngày càng khó chống chọi.

Trong lúc bất chợt, có lôi đình màu tím xé rách ngọn lửa.

"Không có, hết thảy đều đã biến mất. ."

Mạc Hải đưa mắt nhìn sang định Thần Thụ, đáy mắt hiện lên vẻ sợ hãi khó có thể che dấu.

"Lam Yên có phần không kiểm soát được, tôi phải đi giúp cô ấy, Cô ấy như vậy rất dễ bị Thiên Ma giết chết! " Dương Viễn thấy cái trạng thai này của Lam Yên, làm bạn, hắn không thể ngồi yên mặc kệ lập bay về phía cô.

Đại địa bị lôi đình tạo ra một cái hố lớn.

Các đệ tử Chu Tước tông, đã lao nhao bay khỏi Thần Thụ rồi.

Một thân hình đột nhiên bị lôi đình đánh rơi xuống đại địa.

Mạc Hải ăn một viên tiên đan, nhìn Thần Thụ, cái Thần Thụ được hắn coi như là nhà, từ từ bị ngọn lửa màu tím nuốt hết, trong lòng khó có thể ức chế được sự bị thương và tức giận. ..

Lam Yên đỏ vành mắt, chém giết đám Thiên Ma. Rất nhiều bạn tốt của cô đã bị chết dưới tay của đám Thiên Ma, cô đang điên cuồng chém giết Thiên Ma, phóng thích ra lửa giận trong nội tâm.

Hơn nữa, quan trọng nhất là...

Các đệ tử Chu Tước tông cũng kinh hô lên.

Hắn ngẩng đầu, nhìn vòm trời càng điên cuồng hơn, thì thào lẩm bẩm: "Chúng ta... Thật sự có thể chống đỡ được ư?"

Bởi vì người đó, chính là thái thượng trưởng lão Tư Đồ Phượng của Chu Tước tông!

Ầm!!!

Một chàng trai gầy gò, nằm dưới mặt đất chảy đầy máu tươi, trên bộ ngực bị tạo ra một cái lỗ máu khổng lồ!

"Không thể nào, Tư Đồ Phượng trưởng lão hiện giờ là tồn tại mạnh nhất ở Chu Tước tông, ngay cả Tư Đồ Phượng trưởng lão cũng..." Lam Yên bụm miệng, trong mắt toát ra vẻ không thể tin được.

Nó còn giết chết rất nhiều đệ tử và trưởng lão của Chu Tước tông.

Gân cốt toàn thân Tư Đồ Phượng đứt đoạn, lần nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Đây là một con Thiên Ma cường đại đến mức làm cho các trưởng lão và đệ tử đều phải tuyệt vọng!

Chu Tước thê lương kêu thảm thiết, hóa thành vô số hỏa vũ tiêu tán.

Một cái Thiên Ma hình người hai cánh che trời, tay cầm song kiếm màu lam, đỉnh đuôi có ngọn lửa màu tím, thân cao ba trượng, chậm rãi bay xuống phía Tư Đồ Phượng. Thân hình của nó mặc dù không lớn, nhưng khí thế kinh khủng kia, hóa thành chấn động màu tím, đủ để ảnh hưởng đến khu vực trong vòng ngàn dặm !!!

Tuyệt thế Thiên Ma Có chút châm chọc nhìn thoáng qua Chu Húc Trạch, lần nữa đưa mắt nhìn sang Tư Đồ Phượng, đỉnh đuôi thiêu đốt lên ngọn lửa màu tím chậm rãi vung tới, nhắm đỉnh đuôi sắc bén nhất ngay đỉnh đầu Tư Đồ Phượng.

Thân thể Chu Húc Trạch cũng bị kiếm khí dồi dào tung bay.

Một kích kia của nó, hẳn là thuật pháp trị mạng đánh trúng sơ hở!

Ngọn lửa màu tím phần thiên là nó buông thả, đại trận hộ tông của Chu Tước tông là nó làm rách nát, Thần Thụ mãi mãi không của ngã Chu Tước tông cũng là nó chém đứt !!!

"Thái thượng trưởng lão! ! " một người chàng trai khoác trang phục tông môn màu đỏ, vết thương chồng chất nổi giận một tiếng, hóa thành một Con Chu Tước Thánh Hòa tấn công về phía Thiên Ma tuyệt thế.

Hắn chính là tông chủ Chu Tước tông, Chu Trạch Húc!

Đối mặt với Chu Tước Thánh Hòa thuần trắng sắc ngưng tụ thành, sắc mặt tuyệt thế Thiên Ma không có bất kỳ biến hóa nào, song kiếm màu lam kia đột nhiên chém về phía Chu Tước, hai đạo kiếm quang xanh thẳm khó có thể hình dung khiến cả hư không ngập tràn ánh lam, tính xuyên thấu vô tận chặt đứt cánh của Con Chu Tước khổng lồ kia!

Đây là một Thiên Ma tuyệt thế cường đại được vượt ra khỏi tưởng tượng của mọi người! !

Đại địa lần nữa ao hãm.

Àm!!

Lúc này, tuyệt thế Thiên Ma đã vỗ hai cánh, rơi xuống phía trên Tư Đồ Phượng, giơ lên chân đen bén nhọn thô kia to, hung hăng giẫm một cước.

"Không! ! !"

"Tư Đồ trưởng lão! !"

Đệ tử và các trưởng lão lao nhao hô to!

Thậm chí có người đã phóng về phía tuyệt thế Thiên Ma!

Nếu như Tư Đồ Phượng cũng chết, như vậy Chu Tước tông bọn họ, sao có thể sống sót được trước kiếp nạn này, vì sự sống còn của Chu Tước tông, bọn họ bằng lòng hy sinh chính mình!

"Không được qua đây! !" Tư Đồ Phượng gào lên, Thánh Hòa dồi dào phóng lên cao, hung hăng đụng vào người tuyệt thế Thiên Ma, hơn

nữa ngọn lửa bộc phát mang đến khí lưu cường đại, lần nữa bức lui các đệ tử và trưởng lão.

Cũng tại lúc này, tuyệt thế Thiên Ma đắm chìm trong Chu Tước Thánh Hỏa, một bước không lùi, cái đuôi bén nhọn phía sau cứ như thể một đạo thiểm điện, xỎ xuyên qua đỉnh đầu Tư Đồ Phượng.

Máu tươi lan tràn như lửa.

Nhưng mà, các tu sĩ Chu Tước tông không dám lười biếng, vẫn điên cuồng công kích Thiên Ma, gần như một nửa thành viên, đều ở đang tấn công tuyệt thế Thiên Ma kia!

Trong nháy mắt, thân hình Thiên Ma hai cánh liền bị vô số thuật pháp Hỏa Diễm nuốt sống.

Một đám tu sĩ toàn thân bộc phát hào quang ngọn lửa, hoặc là trên người bao phủ ngọn lửa, hoặc là buông thả từng đạo thuật pháp Hỏa Diễm cường đại, oanh kích về phía Thiên Ma.

"Chu Tước chi hỏa, vĩnh viễn không lụi tàn! !"

"Vì thái thượng trưởng lão báo thù!"

"Giết a!"

" Thái thượng trưởng lão của chúng ta lại chết ư?"

"Không... Không thể nào, thái thượng trưởng lão Chu Tước có thuật pháp xuất thần nhập hóa, hắn nhất định có thể trùng sinh trong dục hỏa! !"

Đang lúc này, thiên địa đại đạo đột nhiên truyền đến tiếng rên rỉ.

Từng mảnh Hỏa Vũ màu đỏ từ phía trên không rơi xuống.

Tất cả sinh linh, đều cảm nhận được một luồng bị thương khó nói lên lời.

Hợp Đạo rơi xuống, thiên địa ngang hàng!!

Giờ khắc này, các đệ tử Chu Tước tông còn ôm lấy ảo tưởng, đã hoàn toàn hỏng mất.

Thái thượng trưởng lão che chở Chu Tước tông vài ngàn năm, đã hoàn toàn ngã xuống!

Có thành viên Chu Tước tông không nhịn được gào khóc, có người thậm chí đã liều chết xông về phía cái Thiên Ma kia. Bọn họ dù có thua, cũng muốn lựa chọn chiến đấu tới chết!

Trên trời dưới đất, chỉ còn dư lại một cái thân thể Thiên Ma bị đốt cháy hai cánh, phần đuôi dính máu kia chậm rãi vung lên, tựa như thần linh cao ngạo, bùng lên ngọn lửa màu tím, khiến cho các tu sĩ ở đây cảm nhận được sự lạnh lẽo vô hạn.

Thân thể Tư Đồ Phượng bị ngọn lửa khủng bố thiêu đốt thành tro tàn.

Ngọn lửa màu tím đang lan tràn.

Một người thiếu nữ mặc đạo bào bó sát người màu đen, xuất hiện ở bên cạnh Thần Thụ, thấy một màn trước mắt này, con ngươi chợt CO rụt lại, toát ra vẻ khiếp sợ và khó có thể tin.

Không gian tuôn động.

Thiên địa vào giờ khắc này, giống như lâm vào phút giây yên tĩnh ngắn ngủi.

Lam Yên cũng là như thế, thậm chí cô đã vọt tới phía trước nhất của chiến trận, không để ý tiêu hao tung ra thuật pháp mạnh nhất mà mình có thể thi triển.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn luôn phủ xuống rất nhanh.

Phần lớn tu sĩ, thậm chí đều không kịp phản ứng, Con Thiên Ma kia liền tránh né công kích, vọt tới trước mặt Lam trước, khuôn mặt xém cháy kéo ra một cái nụ cười dữ tợn, cự kiếm màu lam trong tay vô tình chém xuống.

Không phải là nó nhằm vào Lam Yên, chẳng qua là Lam Yên cách nó rất gần, hơn nữa còn có chút thực lực, cho nên mới dùng cô để khai đao, chứ không có lí do gì hơn.

Vào giờ khắc này, Lam Yên hoàn toàn không cách nào làm tránh né được, thậm chí ngay cả ngăn cản cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người khổng lồ kia càng ngày càng gần.

Cái cô bé từng rất thích cười kia, vào giờ khắc này cuối cùng cũng nở nụ cười. Đối mặt với cái cái kết cục này, Cô lại không cảm thấy sợ, ngược lại cảm thấy cứ thế chết đi, cứ thế chết trận vì tông môn vì Cửu Châu, cũng coi như là cái chết có ý nghĩa.

Có lẽ, đây chính là cảm giác thấy chết không sờn đi?

Nhưng cũng vào giờ khắc này, một cái bóng dáng thon dài mạnh mẽ, chẳng biết đã chắn trước mặt cô từ lúc nào, khi nhọn hình lưỡi dao trong tay chiếu sáng cả màn đêm tối tăm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận