Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1156: Pho tượng Huyền Vũ

"Ế... Là bọn trộm cắp nào, dám xông vào thắng địa nghỉ dưỡng của ta?"

Người con gái áo đỏ chậm rãi ngồi dậy, đưa mắt nhìn sang hai vị khách không mời mà đến.

Trên khuôn mặt xinh đẹp, vẻ tức giận dần biến thành ngạc nhiên, dáng vẻ sợ ngây người.

"An Lâm, Hứa Tiểu Lan, hai người sao tìm được đến nơi này?!"

"Ngao Tiểu Vũ? Tại sao cô lại ở đây?"

Hai bên gần như cùng lúc mở miệng nói.

Không khí yên tĩnh trong chốc lát.

"Đây là khu nghỉ phép của tôi." Ngao Tiểu Vũ tức giận nói.

Gió biển thổi nhẹ, cô gái mặc áo đỏ nằm ở trên bờ cát, hai chân thon dài và hai tay giang rộng, cơ thể mềm mại nhanh nhẹn mà xinh đẹp, bị tư thế ngủ hình chữ "Đại" thô tục làm hỏng hoàn toàn.

An Lâm: "..."

"Thật nhanh quá ha..." Ngao Tiểu Vũ cảm khái một cách quái lạ.

Ngao Tiểu Vũ nói bằng giọng mệt mỏi: "Được rồi, không có việc gì thì đừng quấy rầy tôi, đương nhiên, hai người có thể lựa chọn ở đây với tôi cùng yên lặng mà ngủ."

"Ngay cả trận pháp tôi bố trí tỉ mỉ hai người cũng có thể phá tan." Ngao Tiểu Vũ xoa cằm, ánh mắt dao động trên người An Lâm và Hứa Tiểu Lan, con ngươi hơi co rụt lại, "Đột phá tới cảnh giới Phản Hư rồi hả?"

"Sức mạnh vô dụng với tôi, tôi đã không cần thứ đó rồi." Ngao Tiểu Vũ lần này không che giấu, nhắm hai mắt lại, dịu dàng đáp trả.

"Chúng tôi nhìn thấy có ngọn núi giống như con rùa, cảm thấy sẽ có thứ gì đó tốt ở bên trong hang động nên lúc này mới mạo muội xông vào." Hứa Tiểu Lan cũng mở miệng giải thích.

Hứa Tiểu Lan: "..."

"Vận may khá tốt." Hứa Tiểu Lan cười hơi ngượng ngùng.

Cô không có gì ác cảm đối với đối với cô gái xinh đẹp này, thái độ tốt hơn rất nhiều so với đám Long tộc tầm thường.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan bị dáng vẻ của Ngao Tiểu Vũ khi một lời không hợp liền đi ngủ, làm cho ngây người.

"Đương nhiên, còn có chuyện gì thoải mái hơn so với ngủ sao?" Ngao Tiểu Vũ nói líu ríu, "Nơi này là khu nghỉ dưỡng chuyên dụng của vực Thái Sơ Cổ Long, hai người cũng đừng tiết lộ ra ngoài."

Cô quay đầu nhìn về phía xa xăm nơi trời và nước giao nhau, hít sâu một hơi, nhắm hai con mắt lại, chậm rãi nằm xuống, định ngủ tiếp!

Hứa Tiểu Lan không nói gì mà nhìn con cá mắm đang tắm nắng.

"Thực lực của cô ở vực Thái Sơ Cổ Long căn bản là có thể tung hoành ngang dọc, sao không nắm chặt cơ hội đi thu lấy sức mạnh rồng." An Lâm không nhịn được mà nói.

"Vì vậy, cô định ngủ đến lúc vực Thái Sơ Cổ Long kết thúc thí luyện sao?" Hứa Tiểu Lan lại hỏi.

Lời cô gái này nói, ngẫm nghĩ lại thì quả thật rất có lý.

Cô gái áo đỏ nằm ở trên bờ cát, duỗi ngón tay ngọc ngà nhỏ dài ra, yên lặng vẽ một vòng tròn trên bờ cát rồi nói với giọng khoan thai: "Nếu như mọi chuyện đều ra mặt, bảo vệ họ, xả giận vì họ, thay họ chiến đấu... thì không quá vạn năm, Long Đình này sẽ suy bại, đương nhiên, tôi cũng có thể chết rồi."

An Lâm và Hứa Tiểu Lan hẹn ngầm không tiếp tục nói nữa, đi dạo quanh thế giới này một cách hiếu kỳ.

Ngao Tiểu Vũ cười khúc khích: "Bảo vệ bọn họ? Tại sao tôi phải bảo vệ bọn họ? Tôi cũng không phải vú em của bọn họ, sinh mệnh là của chính bọn hắn, để cho họ tự mình chơi đùa đi."

An Lâm xoay người lại nhìn, nhìn thấy phía trên hang động phía sau, nơi đó thậm chí có một pho tượng rùa vô cùng lớn, nó trông rất sống động, rất sống động!

An Lâm nhớ tới cảnh ngộ của Ngao Minh Ngọc và Ngao Tinh Ngọc, lại mở miệng nói: "Cho dù cô không thể thu được sức mạnh rồng, ra ngoài bảo vệ họ một chút, không phải là có thể giảm thiểu thương vong sao?"

Nhìn ngoại hình của nó, tổng hợp các loại thông tin trong sách cổ, có lẽ chính là Huyền Vũ Thánh Thú một trong Tứ Thánh cùng sinh diệt với thiên địa.

"Lẽ nào đây là pho tượng Huyền Vũ?" Hứa Tiểu Lan hiếu kỳ nói.

"Không, không đúng, không phải rùa, đầu của nó là đầu rắn." An Lâm phát hiện không giống.

Đại tỷ này có thể nói là rất có cá tính.

"Nơi này thật kỳ quái, bên ngoài là một vùng sao và đại lục, ở đây lại là trời xanh mây trắng cùng biển rộng, giống như hai thế giới khác biệt vậy." Hứa Tiểu Lan nói.

"Liệu có phải là tiểu bí cảnh không nhỉ?" An Lâm ngẩng đầu lên, phát hiện thế giới có ánh sáng, nhưng không có mặt trời, cũng không cảm giác được sức mạnh của mặt trời thuần túy.

"An Lâm, anh nhìn mau!" Hứa Tiểu Lan đột nhiên chỉ về phía sau, cả người đều trở nên hưng phấn.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan không có gì để nói.

"Được rồi, nói chuyện phiếm đến đây thôi, đừng đến làm phiền tôi, tôi có tính gắt ngủ, đánh thức tôi lần nữa, cẩn thận tôi đánh anh." Ngao Tiểu Vũ bỏ lỡ câu chuyện một cách gắt gỏng, tiếp tục mơ tiếp giấc mơ đẹp của cô.

Ngao Tiểu Vũ tự do ở ngoài Long Đình, trái lại càng có thể trở thành Định Hải Thần Châm của Long Đình.

Nhìn chung dòng sông lịch sử tu tiên, rất nhiều nhân vật phản diện lớn bị diệt, thật ra cũng không phải Lão tổ gây tai họa, mà là bọn thuộc hạ gây tai họa, sau đó Lão tổ ra mặt quản việc không đâu, lúc này mới bị vai chính Vương Bá làm trái lại ý trời giết chết...

An Lâm xoa cằm, đột nhiên nảy ra ý nghĩ kỳ lạ rồi nói: "Pho tượng tổ tiên của Thiên Quy tộc, anh vẫn chưa tìm được, lẽ nào chính là cái này? Huyền Vũ và Thiên Quy tộc, cảm giác có thể có chút ngọn nguồn, nếu không anh làm lễ với nó, xem xem liệu có ánh sáng gì chiếu xuống hay không?"

Hứa Tiểu Lan nhìn An Lâm đến bây giờ vẫn không thu hoạch được gì, có chút gật gật đầu đồng tình, nắm nắm đấm khích lệ nói: "Cố lên!"

Khoảng thời gian này cô vừa được truyền thừa, vừa được sức mạnh của rồng, còn đột phá đại cảnh giới, thu hoạch vô cùng nhiều, bởi vậy cũng hi vọng An Lâm có thể có thu hoạch của chính mình.

An Lâm có chút thấp thỏm mô phỏng lại cách thủ thế trước đây, hành lễ với pho tượng Huyền Vũ phía trước.

Kết quả đợi ba phút, pho tượng vẫn không có phản ứng gì.

Bầu không khí có chút lúng túng.

"Lão tổ Huyền Vũ đã quá lâu chưa thấy người, có phải là cần kích thích nó một lúc nữa? Chắc là ngủ thiếp đi rồi nhỉ?" Hứa Tiểu Lan nhắc nhở.

"Kích thích?" An Lâm cau mày.

"Đối với Lão tổ ngủ say, muốn đánh thức nó, bạo lực không thích hợp, phải mềm mỏng." Hắn tự lẩm bẩm, đột nhiên hai mắt sáng ngời, phun ra một ngụm tinh huyết, vung lên mặt Huyền Vũ.

Hứa Tiểu Lan: "..., anh như thế này gọi là mềm mỏng?"

Huyền Vũ bị tinh huyết dính lên mặt, vẫn không có phản ứng gì.

Trong lòng An Lâm quá mệt mỏi, lại không dễ dàng tìm được pho tượng hư hư thực thực của Lão tổ Thiên Quy tộc, kết quả không phải?

"Hay là... nó không nhận ra anh là hậu bối của nó? Anh phải chứng minh anh là rùa!" Hứa Tiểu Lan không hề từ bỏ, đưa ra quan điểm của chính mình.

An Lâm suýt nữa thì phun một ngụm máu ra ngoài: "Rùa cái đầu em! Anh căn bản cũng không phải là rùa, anh chứng minh anh là rùa thế nào được?"

Nói thì nói như thế, một phút sau, An Lâm dùng thuật Đóa Quy Quy.

Vù...!

Mai rùa óng ánh lộ ra, bám trên người hắn.

An Lâm mang vẻ mặt chờ mong mà nhìn Huyền Vũ, trong lòng gào thét, Huyền Vũ đối diện mau nhìn lại đây, hậu bối của ngươi đang ở đây, chờ ngươi chúc phúc!

Ầm ầm ầm...

Pho tượng đột nhiên rung động.

Ngay sau đó, một cột sáng chói mắt từ trên trời giáng xuống, chiếu xuống người An Lâm.

Một luồng đạo ý thâm thúy mênh mông độc thuộc thánh thú, bắt đầu tràn vào đầu óc An Lâm.

An Lâm hưng phấn một lúc, hóa ra dùng mai rùa chứng tỏ thân phận thật sự có tác dụng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận