Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 615: Không thể chấp nhận sự chiến thắng này

Bên ngoài tháp Tiên Linh, lúc Tử Vi Đại Đế trúng chiêu của An Lâm rồi ngã xuống đất, màn hình gợn nước đột nhiên tắt ngúm.

"Ôi thần linh ơi, sao màn hình lại đen thui rồi?"

"Người quản lý cấm địa đâu, ông làm thế nào mà lại xảy ra tình trạng này vậy!"

"A... Cứ canh đúng thời khắc quan trọng nhất là tắt, Bạch Chung tiền bối, tôi hận ông!"

Trong lúc nhất thời, quần chúng xúc động phẫn nộ gào thét.

Tim Bạch Chung nhói lên, một ngụm máu tươi nghẹn ở ngực.

Chuyện này là do An Lâm thi triển thuật pháp khiến toàn bộ không gian tối đi mà! Cái con mẹ nó chứ, chẳng hiểu ra sao đã bị chửi, chẳng lẽ ông là thứ nấm mốc gì đó à?

Ông cảm thấy số lần đau tim hôm nay có thể nói là nhiều khiếp luôn, cứ tiếp tục như thế, có lẽ cơ tim sẽ tắc nghẽn mất...

"Đây gọi là không lên tiếng thì thôi, vừa kêu lên một cái là sẽ làm người ta kinh ngạc! Bị hành hạ lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng bắt đầu phản công."

"Đều là do Bạch Chung tiền bối, luôn xảy ra vấn đề!"

"Cái gì... Tử Vi Đại Đế bị thương rồi?"

"A! Vừa rồi lúc màn hình tối đen, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao An Thần có thể làm được chứ?"

An Lâm đã đứng lên, tay cầm một thanh kiếm khí sắc bén đen kịt đang trong tư thế đâm, trên kiếm dính rất nhiều máu tươi đỏ thắm.

Sau khi biết mình nằm không cũng trúng đạn lần nữa, ông lập tức khóc rống, tim lại đau...

Màn hình gợn nước sáng lên lần nữa, hiện rõ tình huống trong tháp.

"Đúng đấy, ngay cả chương trình phát sóng trực tiếp cũng làm không xong, kém cỏi!"

Tử Vi Đại Đế lui về sau đến mười mấy mét, vẻ mặt hết sức kinh ngạc, phần áo vị trí trái tim bị rách ra một miếng, máu tươi nhuộm đỏ xung quanh.

Mọi người gấp gáp nhìn hình ảnh được phát sóng, đều không tự giác hít vào khí lạnh.

"Tôi đã nói An Thần nhất định có thể làm được mà, cho dù là Tử Vi Đại Đế hắn cũng không sợ hãi chút nào!"

Tử Vi Đại Đế nhìn vết thương trước ngực, gật đầu: "Không ngờ cậu thật sự có thể làm tôi bị thương. Cậu rất quả quyết và biết nắm chắc thời cơ, bí thuật bộc phát lực lượng tức thời vừa nãy tên là gì?"

"An Lâm có thể đâm Tử Vi Đại Đế bị thương, ôi trời ơi! Hắn thật sự quá trâu bò rồi!"

An Lâm chỉ dùng nguyên khí Hắc Minh trong đợt tấn công vừa rồi, hiện tại đã ngừng thi triển thuật pháp này.

Bạch Chung ở trên không trung vẫn có thể nghe được quần chúng phía dưới đang giận dữ.

Tháp Tiên Linh, tầng chín mươi chín.

Đương nhiên ông sẽ không để An Lâm đánh bại mình hoàn toàn, dù sao chuyện này cũng khó như lên trời, không bằng cứ dừng lại ở đây, sau đó An Lâm cũng có cơ hội lựa chọn một truyền thừa.

Liễu Thiên Huyễn đã tỉnh lại, cũng đang xem đánh nhau cùng mọi người: "..."

Hắn nhìn hệ thống một cái, phát hiện nhiệm vụ vẫn chưa được tính là hoàn thành.

"Chiêu vừa rồi gọi là Siêu Saiyan nhị giai bạo thể." An Lâm nghiêm túc nói.

Ông có nghe lầm không? Rõ ràng ông đã nhận thua, mà An Lâm lại muốn đánh tiếp?

Sau khi thân thể Chiến Thần tiểu thành, hắn đã có thể sử dụng nguyên khí Hắc Minh trong thời gian ngắn mà không cần phải chịu đựng di chứng, nhưng đổi lại phải hao phí rất nhiều năng lượng.

Nhưng hắn lại không ngờ mình đã gây ra trận náo loạn lớn thế nào cho đám sinh viên giáo sư đang theo dõi bên ngoài.

Nói nhảm, hắn chưa đè Tử Vi xuống đất chà đạp, trận chiến này làm sao có thể kết thúc?

An Lâm lại trịnh trọng nói: "Tôi không cần thắng lợi kiểu bố thí này!"

"Siêu Saiyan nhị giai bạo thể?" Tử Vi Đại Đế vuốt cằm trầm ngâm một lát, gật đầu tán dương: "Tên nghe rất kì lạ, nhưng thuật pháp lại không tệ chút nào."

Cái này mẹ nó... Tử Vi Đại Đế lựa chọn nhận thua là muốn ép hắn trần truồng chạy khắp nơi mà!

An Lâm lắc đầu, nghiêm túc nói: "Tử Vi Đại Đế, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên tiếp tục chiến đấu thì hơn, chiến đến khi có một người ngã xuống mới thôi!"

Tử Vi Đại Đế: "?"

"Cậu đã làm tôi bị thương, vậy chúng ta dừng trận chiến được rồi. Trận này tính là cậu thắng, dù sao cậu cũng là người khiến tôi đổ máu trước." Tử Vi Đại Đế lại gật đầu, nói.

Đây là lo lắng cho hắn sao? Quan tâm ghê!

An Lâm ngẩn người, hắn có mơ thế nào cũng không ngờ Tử Vi Đại Đế lại dễ dàng nhận thua như vậy!

Đúng vậy, ông rất yêu thích An Lâm, quyết định cho An Lâm một chút phúc lợi.

Hơn mười ngàn sinh viên giáo sư bị hành động nhận thua của Tử Vi Đại Đế làm cho giật mình, nhưng cũng có một số người hiểu rõ ý muốn thực sự của Tử Vi là gì.

Nhưng khiến tất cả mọi người không ngờ chính là An Lâm từ chối cách thức chiến thắng này!

Không cần thắng lợi kiểu bố thí, câu nói này vang vọng khắp màn hình, sau đó truyền vào tai tất cả mọi người.

"Thì ra... Đây chính là nhân vật truyền thuyết của trường chúng ta sao? Quả thật không khiến chúng ta mất mặt!" Một chàng trai nắm chặt hai tay, hốc mắt đỏ bừng nói.

"Đây mới thật sự là cường giả, cũng chỉ có người mạnh mẽ như hắn mới có được suy nghĩ như vậy!"

"Như thế nào là Chiến Thần? Đây mới thật sự là Chiến Thần! Không phải vĩnh viễn bất bại, mà là có được ý chí kiêu ngạo bất khuất, không nhận thắng lợi bố thí, cũng không sợ sẽ thất bại!"

"Dù trận chiến này An Thần có bại, hắn vẫn là idol của tôi như cũ, tôi muốn làm fan của hắn suốt đời!"

Hiên Viên Thành nhìn Đường Tây Môn, chậm rãi nói: "Đường học trưởng, anh hiểu chứ?"

Đường Tây Môn thở hỗn hển, kích động nói: "An Lâm làm cái gì vậy? Cứ thừa nhận mình thắng là đã có thể thu hoạch được truyền thừa của Tử Vi Đại Đế rồi! Hắn có biết hắn đã lãng phí cơ hội quý báu cỡ nào không?"

Lần này, cả người hắn bay ngược về sau hơn trăm mét, đâm vào tường tháp Tiên Linh.

Thân thể An Lâm bị cú đánh này làm lõm xuống, cảm giác tê liệt chảy khắp toàn thân.

Ầm ầm! Lực lượng khủng bố ép không gian thành hình vừa tròn vừa dẹp.

Một quyền này trông có vẻ đơn giản, không có gì lạ, nhưng lại ẩn chứa quyền thuật cực kỳ đáng sợ.

Âm thanh chói tai vang lên, áo bào của Tử Vi lại bị rách thêm một đường, nhưng ông vẫn có thể tránh thoát đòn đánh của An Lâm trong tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc, đồng thời, ông cũng kịp đánh ra một quyền.

Xoẹt...

Sau khi nghe được lời An Lâm, Tử Vi Đại Đế chỉ đứng yên tại chỗ run người, đây là câu trả lời ngoài dự đoán của ông.

Ông nghiêm túc nhìn An Lâm, sau một lúc lâu, hai con ngươi lộ ra sự vui vẻ không thể kiềm chế, ông cười to nói: "Tốt! Đây mới là nhân tài kiệt xuất của Thiên Đình, vậy chúng ta lại tiếp tục tranh tài một trận thật ra trò đi!"

An Lâm không trả lời, một chiếc áo choàng màu vàng nhanh chóng xuất hiện bao lấy toàn thân hắn, vô số sấm sét bắt đầu nổ vang.

Một luồng hơi thở chí cao vô thượng khuếch tán ra xung quanh, cảm giác giống như thần linh trên chín tầng trời phát huy sức mạnh làm cho lòng người sợ hãi.

An Lâm đột nhiên biến mất, Tử Vi Đại Đế khép hai ngón tay lại, vạch một đường vào khoảng không trước mặt.

Một tấm dải lụa màu bạc chói sáng xuất hiện, xé không gian phía trước ra thành hai.

"Ừm?" Đột nhiên, Tử Vi Đại Đế nghiêng đầu nhìn sang một bên, bóng dáng An Lâm đang hiện ra ở nơi đó, tay hắn cầm một thanh kiếm sấm sét màu trắng cấp tốc đâm về phía ông!

Đây là kiếm Thiên Lôi Liễu Thiên Huyễn đã gặp khi độ kiếp, nó là một tia sét ẩn chứa kiếm ý tối cao. Nó vừa xuất hiện, không gian đã phát ra âm thanh sắc bén, kiếm khí khiến cho không khí bốn phía hình thành lốc xoáy đáng sợ, xoắn nát tất cả mọi thứ.

Hai chân Tử Vi Đại Đế cũng hiện lên ánh sáng, thân thể lui nhanh về sau như tia chớp.

Tháp Tiên Linh, tầng chín mươi chín.

Bây giờ ông mới biết, An Lâm có thể đạt được những thứ hiện tại tuyệt đối không phải do ngẫu nhiên! Có lẽ ngoài Tô Thiển Vân, ông còn phải yêu thích thêm An Lâm nữa.

Bạch Chung cũng tỏ vẻ tán thưởng, ông đã quan sát An Lâm từ những tầng thấp nhất, lần nào hắn cũng khiến ông phải trầm trồ kinh ngạc.

Ánh mắt hai người Diêu Minh Hi và Diêu Tú phát sáng, làm sao còn nghe được lời của giáo sư, chỉ biết nhìn màn hình rồi la hét ầm lên.

Đông Dực Kiếm Tiên mỉm cười nói: "Khó trách hai người các cậu lại sùng bái An Lâm như thế, qua lần này, quả thực tôi cũng đã có cách nhìn mới về cậu ta rồi..."

Hiên Viên Thành: "..."

Sau đó lại có vô số thuật pháp bay tới, có ngọn lửa nóng bỏng dữ dội, có đao băng sắc bén cực lạnh, có vu độc đã bị mai một từ lâu...

An Lâm lại bị Tử Vi Đại Đế đè lên tường giày xéo...
Bạn cần đăng nhập để bình luận