Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 578: Tạm biệt cá voi con

Ngày cuối cùng, mọi người đã nhìn thấy hi vọng rời khỏi đây.

Chủ đề thảo luận của bọn họ cũng bắt đầu chuyển sang những việc phải làm sau khi rời khỏi.

Đương nhiên Tiêu Trạch không cần phải nói, chắc chắn là cậu sẽ theo chân An Lâm rồi. Đề Na và Tuyết Trảm Thiên cũng sẽ làm thú sủng, ở lại bên người An Lâm. Hiện tại, bọn họ chủ yếu phải xử lí chuyện đi hay ở của ba vị đại năng Huyết tộc kia.

Dù sao... tất cả mọi người đều chưa từng thấy chuyện ba vị cường giả Huyết tộc trở thành tôi tớ của loài người, đây chính là lần đầu! Trong giới Cửu Châu, có lẽ cũng chỉ mình An Lâm có được bản lĩnh này...

Hiện tại, bọn người Khả Khả Tư Đế đứng trước hai lựa chọn tương đối ổn, một là từ đây trở về sau phải làm người hầu, luôn luôn đi theo bên cạnh An Lâm, lựa chọn thứ hai chính là trở lại đại địa Hắc Trạch, tiếp tục làm lực lượng cấp cao của Huyết tộc.

Ở lại bên cạnh An Lâm, bọn họ phải đối mặt với một trở ngại lớn là thế lực Thiên Đình. Cho dù là ai thì cũng không thể rộng rãi để lực lượng đối địch khủng bố như thế hoạt động trong khu vực của phe mình mãi được, cho nên muốn lưu lại bên cạnh An Lâm, trước hết bọn họ phải vượt qua cửa ải Thiên Đình đã.

Lựa chọn thứ hai chính là trở về địa bàn của mình, thật ra ở đại địa Hắc Trạch, bọn người Khả Khả Tư Đế đã có địa vị rất cao, nếu có thể làm thế lực ngầm cho Thiên Đình, bọn họ tuyệt đối có thể phát huy tác dụng rất lớn.

Mấy người Khả Khả Tư Đế có khuynh hướng chọn phương án thứ nhất, ở gần An Lâm, làm việc cho An Lâm mới có Thánh Huyết uống chứ! Đạo lý gần quan được ban lộc này, bọn họ hiểu rất rõ.

"Thánh Chủ, lát nữa chúng ta phải tách ra rồi, cậu không đưa chút đồ cho chúng tôi sao?" Khả Khả Tư Đế xinh đẹp như hoa hồng, môi đỏ khẽ rung, ánh mắt sáng rực, mở miệng nói.

"Mấy người phải tự bảo trọng đấy, một khi phát hiện tình hình không ổn, nhớ lập tức liên hệ với tôi." An Lâm trịnh trọng dặn dò ba người.

Bùa truyền tống của An Lâm là màu vàng, có thể tùy lúc tùy chỗ mà truyền tống đi, nhưng hắn lại chọn truyền tống về cùng những người khác, dù sao cũng phải xác định đồng đội an toàn đã.

An Lâm trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn lấy ra sáu mililit máu tươi, mỗi người hai mililit, coi như là quà chia tay.

Về phần kế hoạch cụ thể như thế nào, bọn họ phải hỏi Tử Vi Đại Đế, thậm chí là Thiên Đế mới được. An Lâm cũng phải tiếp tục học tập tại Thiên Đình, vấn đề này là không cách nào tránh khỏi, chỉ có thể đối mặt xử lý.

An Lâm lắc đầu mỉm cười nói: "Mọi người và tôi đã ký kết khế ước, cũng gần coi như là người thân rồi, sao tôi lại ghét bỏ mọi người cho được."

Nhưng An Lâm lại hi vọng bọn họ chọn phương án thứ hai. Ít nhất bọn họ cũng nên trở về Huyết tộc xem tình huống ở đó một chút, nếu có thể liên hợp với Thiên Đình làm một việc gì đó, sau đó rút lui về Thiên Đình để bày tỏ lòng trung thành, như thế, thế lực Thiên Đình sẽ dễ dàng chấp nhận bọn họ hơn, chuyện một công đôi việc như vậy, bọn họ nên cân nhắc.

Ba cường giả Huyết tộc nhận lấy máu tươi, vẻ mặt vừa lòng thỏa ý.

Hà Tiên Cô đã nói, cũng không phải không có tiền lệ thế lực đối địch lớn gia nhập Thiên Đình, Tây Thiên Long Lâm và Ác Linh Thú Ngục cảnh giới Phản Hư cũng đã từng được Thiên Đình chiêu mộ. Mà loại trực tiếp làm người hầu của loài người, có lực lượng khế ước huyết mạch quản lý giống Khả Khả Tư Đế này, lại càng dễ dàng được Thiên Đình chấp nhận.

Sau khi thảo luận xong, đám người Khả Khả Tư Đế quyết định trước hết cứ ở lại Huyết tộc chờ lệnh, kỳ hạn là một năm đến dưới hai năm, nếu phát hiện tình huống không ổn, cứ lập tức trở về giới Cửu Châu. An Lâm còn phải đi đại địa Hắc Trạch làm kiểm tra cuối kỳ, có mấy cường giả ở bên cạnh hỗ trợ vẫn tốt hơn.

Tháp Bá và Mạch Luân cũng phụ họa theo, mong đợi nhìn An Lâm.

"Đúng vậy, được cống hiến cho Thánh Chủ, dù có chết muôn lần tôi cũng không chối từ!" Tháp Bá kích động nói.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cá voi con vẫn không mệt mỏi giúp đám người An Lâm ngăn cản lực lượng không gian xâm nhập.

Đám người Hà Tiên Cô ngạc nhiên nhìn mấy người Huyết tộc và An Lâm bịn rịn chia tay, hiển nhiên bọn họ không ngờ mấy người Huyết tộc lại trung thành như thế, quả thật hết sức cảm động.

"Yên tâm đi, Thánh Chủ, lúc đó chúng tôi đến nhờ cậy cậu, cậu cũng đừng ghét bỏ chúng tôi nha!" Khả Khả Tư Đế nũng nịu.

"Đi theo Thánh Chủ mới là lựa chọn chính xác nhất của chúng tôi, chúng tôi chắc chắn có thể phá tan gông cùm xiềng xích hiện tại, tiến lên cấp bậc cao hơn!" Mạch Luân liếm giọt máu tươi, toàn thân run rẩy, sảng khoái nói.

Nhiệm vụ của hắn còn chưa hoàn thành nữa kìa, cần phải tranh thủ thời gian. Mặc dù nhiệm vụ có kỳ hạn một năm, nhưng có trời mới biết sau khi nộp lên trên, tinh nguyên thế giới màu vàng sẽ dùng cho việc gì, lỡ mà mất hết thì phải làm sao?

"Thật không ngờ, chúng ta lại phải trở về trong hoàn cảnh này." Hà Tiên Cô cảm thán.

An Lâm suy nghĩ một lát, cuối cũng vẫn quyết định nói lời tạm biệt đàng hoàng với cá voi con.

Cuối cùng, thời điểm rời khỏi đây cũng đã đến.

Cá voi con lập tức luống cuống, lắc lắc cái đuôi, gấp gáp nói: "Vì sao vậy? Ông ngoại muốn đi đâu, đừng bỏ rơi cá voi con mà! Mặc dù mẹ làm không đúng, nhưng qua một khoảng thời gian nữa, chắc chắn mẹ sẽ nghĩ thông suốt, sau này mẹ sẽ không làm vậy với ông nữa... Đừng bỏ rơi con có được không..."

Không bao lâu sau, bùa truyền tống của tất cả mọi người bắt đầu chớp nháy, tỏa ra ánh sáng loá mắt.

Cá voi con không hề chống đổi, chỉ mải lo khóc.

An Lâm không biết nên an ủi nó thế nào, chuyển Tuyết Trảm Thiên sang tay còn lại, dùng tay phải nhẹ nhàng vuốt ve đầu cá voi con, cảm giác vừa mịn vừa trơn.

Cá voi con càng nói càng gấp, cuối cùng nước mắt lại nhịn không được mà tuôn xối xả.

An Lâm ôm Tuyết Trảm Thiên vào trong ngực, kéo tay trái Tiêu Trạch. Đề Na thì ngồi trên vai An Lâm, dùng cánh tay mảnh khảnh trắng nõn nắm chặt tóc An Lâm.

"Cá voi con!" Hắn hô to.

Cá voi con đang tập trung ngăn cản lực không gian chèn ép, vừa nghe An Lâm gọi, nó liền xoay người lại, đôi con ngươi trong veo chớp một cái, tò mò hỏi: "Có chuyện gì vậy ông ngoại?"

"Cá voi con, ta sắp phải rời khỏi nơi này rồi, con ở lại sống với mẹ cho tốt đấy!" An Lâm nghiêm túc tạm biệt.

"Tôi cũng không ngờ..." An Lâm cau mày, thở dài.

Ừm... Cũng không biết cá voi con kia có được tính là một thu hoạch không.

An Lâm nghe hắn nói như thế, cũng rất đồng tình, đặc biệt là ba chữ "có định sẵn" này. Hành trình đi cổ vực Thái Sơ lần này, hắn đã thu được rất nhiều đồ vật quý giá, thậm chí có thứ không thể dùng tiền tài để quy đổi, ví dụ như mấy người Khả Khả Tư Đế, ví dụ như Tuyết Trảm Thiên và Đề Na, ví dụ như đồ đệ từ trên trời rơi xuống, Tiêu Trạch.

"A Di Đà Phật, thế gian hết thảy tự có duyên phận, có định sẵn, tránh được nguy hiểm, trở về thế này chưa chắc không phải là chuyện tốt." Thường Hòa chắp tay trước ngực, vẻ mặt cực kì thản nhiên, chậm rãi nói.

Tâm trạng An Lâm có chút phức tạp, khẽ nói: "Thật xin lỗi, ta lừa con. Thật ra ta không phải là ông ngoại con, cũng không phải cha của con... Ta chỉ là không cẩn thận, làm lực lượng hư không ta hấp thu chảy vào cơ thể con, khiến con cảm thấy thân thuộc. Người thân thật sự của con chỉ có duy nhất mẹ con mà thôi, biết chưa?"

Cá voi con nghe vậy liền sững sờ, sau đó bỗng nhiên lắc đầu: "Con mặc kệ! Trên người con có hơi thở của ông thì ông chính là người thân của con, không được bỏ rơi con!"

Cá voi con kích động, cực kỳ giống trẻ con làm nũng.

Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên ánh sáng bùng lên, thân thể mọi người bắt đầu chậm rãi hóa thành chấm sáng, bị một sức mạnh khủng khiếp bao phủ, hoàn toàn biến mất khỏi nơi này.

Cá voi con nhìn thấy An Lâm đột nhiên biến mất, ngây người tại chỗ, nhìn khoảng không trống rỗng, lẩm bẩm: "Cha, cha ơi... Cha đi đâu rồi?"

Hư Không thú phát giác được chuyện lạ trong cơ thể, lập tức dùng ý thức thâm nhập vào bên trong, rốt cuộc chỉ phát hiện không gian trống rỗng và cá voi con đang một mình bơi qua bơi lại.

"Người đâu?" Nó không hiểu ra sao, nghi ngờ hỏi.

"Hu hu hu... Mẹ! Cha chạy mất rồi, cha không cần chúng ta nữa, hu hu hu..." Cá voi con lại bắt đầu gào khóc.

Cá voi mẹ: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận