Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1574: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?

Lần này, lời an ủi của Hiên Viên Thành lại không có tác dụng, mọi người vẫn rất lo lắng nhìn về phía núi Bất Châu. Lúc này sức mạnh của đại pháo đã dần dần tiêu tan, còn núi Bất Châu cao to vững chắc đã bị đại pháo phá hủy, nhìn không ra đây đã từng là một ngọn núi vô cùng cao to, hùng vĩ. Trải qua trận bắn phá vừa rồi, ở trên núi, đất đá trong phạm vi bán kính trăm dặm vẫn còn đang đỏ lửa, từng dòng nham thạch cứ thế lan ra xung quanh, giờ phút này nhiệt độ không khí ở đây cực kỳ cao.

Sức mạnh lớn như vậy vẫn không ngừng lan ra, mọi thứ tưởng chừng như đã rơi vào đường cùng.

Đại Bạch nhịn không được nuốt nước miếng kêu lên:

"An Lâm, anh còn sống không? Gâu!"

Đề Na nhạy bén vểnh tai lên nghe:

"Hình như tôi nghe thấy tiếng rên rỉ ở đâu đó."

Tiểu Hồng gật đầu nói:

"Ừ, âm thanh này có vẻ thê lương ai oán, như thể một giấc mộng đẹp bị hiện thực tàn khốc phá hủy, thậm chí còn có chút bất bình với thảm họa đột nhiên từ trên trời rơi xuống này."

Diệp Linh trợn tròn hai mắt:

Bạch Lăng phân tích:

"Không đúng, tiếng rên thảm thiết như thế không phải của An Lâm."

Nghe vậy mọi người đồng loạt hít sâu một hơi, nghĩ bụng chuyện này có vẻ nghiêm trọng rồi đây.

Mọi người nghe Tiểu Hồng phân tích lại càng thương tiếc tông chủ của mình.

Bỗng có một tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp trời đất vọng lại. Theo tiếng kêu đó, mọi người phát hiện ra một thân hình xinh đẹp, duyên dáng giữa không gian khói lửa mù mịt này. Hóa ra là một con chim thần vô cùng xinh đẹp, hai cánh dang rộng, lông vũ có tận chín màu phát sáng rực rỡ dưới bầu trời sao, đang bay lượn trên không vô cùng cao nhã.

Tô Thiển Vân vươn đôi tay nhỏ nhắn tinh tế ra vỗ tay tán thưởng:

"Cũng không phải của Tiểu Lan, giọng của cô ấy tựa như tiếng chim hót, rất êm tai."

Bạch Lăng lạnh nhạt nói:

"Nói hay lắm!"

"Lẽ nào là của sư nương?"

"Wow... Đẹp quá!"

Một câu nói của cô đã xóa bỏ hết tất cả dự đoán trước đó của mọi người.

Mọi người cũng nghĩ như vậy, nhưng dường như nhìn ra trong mắt nó tràn đầy địch ý với họ. Đúng vậy, chim thần đang cực kỳ phẫn nộ, cực kỳ uất ức nhìn họ. Họ cũng không phải người ngu ngốc, vừa nhìn thấy ánh mắt của Cửu Thải Thần Tước thì biết ngay ánh mắt thù địch này từ đâu mà có. Lúc này ai nấy cũng đều rất lúng túng.

Bạch Lăng là người rất giỏi phân tích suy luận nên mọi người đều cực kỳ tin tưởng lời cô nói.

Tô Thiển Vân thốt lên:

"Tôi là ai? Tôi đang ở đâu đây? Núi Bất Châu sao lại trở nên hoang tàn như thế này?"

Hóa ra là An Lâm và Hứa Tiểu Lan. An Lâm đầu tóc rối bù, toàn thân có không ít vết bỏng. Hứa Tiểu Lan cũng không khá hơn chút nào, khuôn mặt trắng nõn của cô lúc này cũng nhem nhuốc đen sì, mái tóc đen dài đến eo giờ cũng trở nên xoăn tít, ngay cả bộ y phục Thanh Diên Mặc mà cô yêu thích nhất cũng bị rách tả tơi.

"Công nhận hắn thật không từ thủ đoạn nào mà... khụ khụ..."

Các thành viên của tiểu đội Phá Lộ cảm thấy có lỗi, lúng ta lúng túng đứng im tại chỗ. Bạch Lăng lặng lẽ thu hồi đại pháo cũng không dám mở miệng nói câu nào.

"Sơn Thiên Thần đáng sợ quá!"

Bộ lông của Cửu Thải Thần Tước vốn rất đẹp nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy có rất nhiều chỗ lốm đốm xoăn đen, chứng tỏ vừa nãy bị lửa làm bị thương không hề nhẹ. Cửu Thải Thần Tước là thần thú yêu cái đẹp, có lòng tốt cứu tông chủ của họ mà lại bị hủy đi bộ lông vốn là niềm kiêu ngạo của mình thì sao có thể không tức giận được chứ.

Cứ tưởng chuyện như thế là xong nhưng ngờ đâu trên không lại một âm thanh thanh thúy dễ nghe vang lên:

May mà hai vị Tông Chủ đại nhân đều không biết phá nổ núi Bất Châu là do bọn họ làm, nếu không thì hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Hiên Viên Thành, Tô Thiển Vân cùng những người khác không dám nghe họ nói tiếp nữa, Bạch Lăng càng ngại ngùng cũng không dám nói gì nhìn đi chỗ khác. An Lâm và Hứa Tiểu Lan càng nói thì họ lại càng cảm thấy xấu hổ.

Lúc này, lại có vài tiếng ho nữa vang lên, xua đi bầu không khí căng thẳng này. Từ khu vực trung tâm của vụ nổ có hai bóng dáng loạng choạng bước ra.

Hắn nhổ ra một ngụm máu tươi rồi nới tiếp:

"May mà anh kịp thời dùng Phong Chi Quyền cộng thêm Chân Long Hộ Bích của em khó khắn lắm mới không bị nhốt bên dưới núi Bất Châu, dù không thể thoát ra ngoài nhưng không chết là tốt rồi. Nhưng lúc đó nó đột nhiên phát nổ, trong chớp mắt phá mất thế cân bằng giữa chúng ta, nếu không thì giờ chúng ta cũng không bị thương nặng như thế này."

Hứa Tiểu Lan trong lòng có chút sợ hãi nói:

An Lâm ngây người, mơ hồ nhìn cảnh vật hoang vu đổ nát xung quanh mà không nói nên lời:

An Lâm kinh hoảng nói:

"Em thấy đấy lẽ nào là loại pháp thuật mới của Sơn Thiên Thần? Ban đầu dùng một quả núi nhốt chúng ta sau đó cho tất cả phát nổ..."

Hứa Tiểu Lan thổ huyết, khó khăn nói:

"Hừ... Sơn Thiên Thần đáng sợ gì chứ? Núi Bất Châu rõ ràng là bị đám Bạch Lăng dùng đại pháo bắn phá, bản cô nương cũng bị thương không nhẹ đâu."

Tiểu Tước nữ xòe cánh, hai mắt sắc bén giễu cợt liếc nhìn đám Bạch Lăng:

"Hừ... còn cả mười mấy thành viên ưu tú của Tứ Cửu Tiên Tông định làm khán giả im lặng ngồi xem hả? Các người không muốn nói gì sao?"

Ầm!

Câu nói của Tiểu Tước Nữ như sét đánh giữa trời quang khiến cho cả đám người tiểu đội Phá Lộ đứng chết trân tại chỗ. Cứ tưởng thoát được một kiếp nạn ai ngờ Tiểu Tước Nữ là người thù lâu nhớ dai, cho họ một đòn trí mạng ngay đúng lúc quan trọng.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan kinh ngạc không thôi.

Hứa Tiểu Lan trợn trong mắt nói:

"Tình huống gì vậy?"

An Lâm nhìn về phía họ với ánh mắt không thể tin được nói:

"Chuyện này là do mấy người làm sao?"

Mặt Tô Thiển Vân ửng đỏ như quả táo, ấp úng nói không nên lời. Cuối cùng Bạch Lăng hít sâu một hơi, thẳng thắn nói:

Mọi người nhìn bóng lưng rời đi của hai người, tuy có chút chật vật nhưng lại khiến người ta thấy vô cùng đáng tin. Hai bóng lưng sánh bước dưới ánh trăng bàng bạc quả là một cảnh tượng đẹp đẽ, diễm lệ.

An Lâm đưa cho Tiểu Lan một viên tiên đan, sau đó cùng cô tiếp tục xông vào trận chiến ngoài kia.

"Tiểu Lan, chúng ta đi thôi!"

Nghe xong mấy lời khen của An Lâm, Bạch Lăng liền quệt khóe miệng. Đám Hiên Viên Thành phá ra cười, cùng tông chủ chung sống như thế này quả thật vô cùng thoải mái. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến họ không muốn quay lại môn phái của gia tộc mà muốn sống tự do tự tại, vui vẻ đùa giỡn ở Tứ Cửu tiên tông.

Bạch Lăng hừ một tiếng, thầm nghĩ có chết cũng không nhận sai.

"Bà đây lãng phí nhiều sức lực như vậy mới cứu được hai người, ngay cả vũ khí bí mật cũng không tiếc lôi ra dùng, lẽ nào còn muốn tôi xin lỗi sao? Đùa gì vậy?"

An Lâm cũng không để ý mấy việc cỏn con ấy, hắn đồng ý với Bạch Lăng. Nếu như hắn bị nhốt mãi bên dưới núi Bất Châu đến tận lúc cuộc chiến đấu kết thúc cũng không phải cách làm việc của Nhật Lôi Tôn Giả, Thiên Thần Sấm Sét, Tôn Giả Độ Hóa, Chiến thần Thiên Đình, tông chủ Tứ Cửu Tiên Tông, kiếm tiên An Lâm.

An Lâm nhìn Bạch Lăng, chân thành cảm ơn:

"Cảm ơn Bạch tỷ tỷ."

Bạch Lăng ban đầu hơi sững sờ, nhưng sau đó ánh mắt liền dịu dàng trở lại, giọng nói hơi chế giễu:

"Biết thế thì còn đứng ngây ra đó làm gì? Cũng muốn làm khán giả ngồi xem à?"

An Lâm cười ha hả:

"Mọi người nào có phải khán giả ngồi xem, mọi người chính là hậu phương vững chắc cho chúng tôi. Nếu không có mọi người cứu có lẽ giờ này tôi với Tiểu Lan vẫn còn đang gặm đất dưới núi nữa kìa."

"Nhưng mà mấy người làm như thế này thì hơi quá rồi đấy."

Hứa Tiểu Lan đau lòng nhìn cơ thể đầy vết thương của mình, vẫn trợn mắt liếc Bạch Lăng với vẻ ai oán, nói:

An Lâm nghe xong những lời Bạch Lăng nói cũng cảm thấy có lý. Nếu hắn không thoát ra được vậy làm sao có thể tiếp tục chiến đấu đây?

"Chúng tôi cũng chỉ vì cứu cậu thôi, nếu không bây giờ cậu vẫn còn bị nhốt bên dưới núi Bất Châu, đến lúc đó cậu làm sao có thể chiến đấu với kẻ thù hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận