Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1618: Vị thần thực sự!

Bây giờ thân phận của chàng trai áo tím đã rõ ràng, dù cho có khó tin đến mức nào đi chăng nữa thì sự thật cũng đã rành rành trước mắt rồi. Dù bọn chúng có cảm thấy hoang đường thế nào đi nữa thì cũng không thể phủ nhận được sự thật này.

Không sai, người đàn ông áo tím này không ai khác chính là Chúc Âm Lão Tổ, là vị thần tối cao của Quỷ tộc. Ấy thế mà bọn chúng lại dám cả gan bắt vị thần tối cao này phải quỳ xuống xin lỗi. Ha ha, nực cười làm sao.

Cửu U Linh Vương ngay lập tức quỳ "bịch" một cái xuống, rối rít xin tha, chín cái đầu đập xuống nền đất kêu rõ to:

"Chúc Âm Lão Tổ, tôi biết mình sai rồi, cầu xin ngài rủ lòng từ bi tha cho tôi lần này."

Một kẻ đường đường là đại năng siêu cấp cảnh giới Hợp Đạo xưng bá một vùng, thế mà bây giờ phải quỳ xuống không ngừng dập đầu nhận sai như một đứa trẻ mắc lỗi nhận sai với trưởng bối.

Bịch bịch bịch... Cửu U Linh Vương hết lần này đến lần khác dập đầu xuống đất, mạnh đến nỗi mặt đất lõm cả xuống như muốn nứt ra. Có lẽ nó phải dùng đến hành động này để xin lỗi thì mới có thể bày tỏ được thành ý của mình.

Rõ ràng một giây trước đó nó còn dùng tư thế cao cao tại thượng của một vị thần nhìn một con kiến bé nhỏ để nhìn Đinh Hiểu Như. Thế mà chỉ một giây sau đó liền thay đổi, bản thân nó lại phải quỳ xuống một cách hèn mọn dưới chân kẻ mà nó cho rằng chỉ là một con kiến hôi.

Nhưng cũng không thể không thừa nhận rằng Cửu U Linh Vương phản ứng rất nhanh nhẹn. Nếu như nó vẫn tiếp tục làm màu bắt Đinh Hiểu Như quỳ xuống thì hắn cũng sẽ không ngần ngại đánh chết nó bằng một chưởng.

Chân Đinh Hiểu Như tăng thêm lực, tiếp tục nói:

"Kinh tởm, vô cùng kinh tởm!"

Cửu U Linh Vương run rẩy nói to:

Cửu U Linh Vương sắp khóc đến nơi nói:

Đinh Hiểu Như lạnh nhạt nói:

Mọi chuyện đều từ tên đần độn Lam Hỏa Quỷ này mà ra, nếu không phải do nó rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng, chọc phải Chúc Âm Lão Tổ thì hắn ta đâu có chạy đến đây hỏi tội chứ?

Lam Hỏa Quỷ bị Lý Y Doãn ghim trên mắt đất vẫn ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt. Người đàn ông bị hắn đánh mắng lúc trước hóa ra lại là vị thần tối cao của Quỷ tộc, là vị vua tối cao của cả giới Bỉ Ngạn sao? Thế mà nó lại dám bắt Chúc Âm Lão Tổ cúi đầu quỳ lạy xin lỗi Cửu U Linh Vương. Con mẹ nó, rốt cuộc bản thân đã làm cái chuyện ngu ngốc gì vậy??? Tâm trạng vừa lo lắng sợ hãi vừa hối hận dường như nhấn chìm toàn bộ tâm trí nó, giày vò nó không thôi.

Lúc này, hàng vạn người Quỷ tộc mới bừng tỉnh ngộ, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao mọi chuyện lại thành như thế này. Hóa ra ngọn nguồn của mọi chuyện đều là do Chúc Âm Lão Tổ chê bai Minh Nhục kim tởm, sau đó bị Thiên Minh cấm vệ quân biết được nhưng không phục, hơn nữa còn áp giải bọn họ về đây...

"Ta nói trông ngươi rất gớm ghiếc, ngươi có phục không?"

Lúc này, Đinh Hiểu Như mới thong thả đi đến trước mặt Cửu U Linh Vương, nhấc một chân đạp lên một trong chín cái đầu của nó, tám cái còn lại cũng không dám nhúc nhích gì, càng cúi rạp xuống đất hơn.

"Minh Nhục ngươi tạo ra kinh tởm không?"

Tất cả đều là lỗi của Lam Hỏa Quỷ, đều do nó ngu ngốc động vào ai không động, lại chọc ngay vào cái tổ kiến lửa Chúc Âm Lão Tổ này.

"Phục! Tôi phục!"

Toàn bộ người của Quỷ tộc đều không thèm suy nghĩ xem nguyên nhân chính dẫn đến kết quả này mà chỉ một mực đem Lam Hỏa Quỷ biến thành nơi trút giận giải tỏa tâm trạng.

Vô số cặp mắt đều bất giác nhìn về phía Lam Hỏa Quỷ đang bị ghim chặt trên mặt đất. Ánh mắt oán hận của Cửu U Linh Vương cũng nhìn chằm chằm về phía Lam Hỏa Quỷ như muốn giết chết hắn ngay lập tức.

Chúc Âm Lão tổ cũng không phải kẻ lương thiện gì, hắn được coi là vị ma thần uy quyền nhất Quỷ tộc. Một khi hắn nổi giận thì rất có thể sẽ giết hết tất cả đám người Quỷ tộc mất.

"Quả thật bị dọa đến nỗi thần hồn tiêu tan rồi."

"Đây... đây là bị dọa cho sợ quá mà chết ư?"

Ánh mắt hắn vẫn một mực nhìn chằm chằm Cửu U Linh Vương, khóe miệng phảng phất ý cười: "Ta sống đã mấy vạn năm rồi mà vẫn chưa gặp kẻ nào có gan nói chuyện với ta giống như cách ngươi nói chuyện với ta, lẽ nào ngươi cho rằng chỉ cần vài cái dập đầu xin lỗi thì ta sẽ tha thứ cho ngươi sao?"

"A A A..."

Đinh Hiểu Như chậm rãi nhấc chân ra khỏi đầu Cửu U Linh Vương, hờ hững nói:

Lam Hỏa Quỷ quả thật là lần đầu tiên bị nhiều trưởng lão của Quỷ tộc nhìn chằm chằm như thế, trong mắt bọn họ đều tràn ngập oán hận và phẫn nộ cùng cực. Vô số cặp mắt nhìn chằm chằm nó lúc này như biến thành một loại sức mạnh kinh khủng chỉ muốn nuốt chửng nó mới thôi. Điều này làm cho nó sợ đến nỗi hét ầm lên.

Cửu U Linh Vương hiểu ý quay ra nhìn ba kẻ mặc áo choàng đen đang đứng bên cạnh, quả quyết nói:

Giúp bạn làm một vài chuyện sao?

"Được, vậy ta sẽ cho ngươi một cơ hội sống. Hôm nay mục đích ta đến đây là muốn giúp bạn của ta làm một vài chuyện."

Tiếng gào thét thảm thiết vang vọng khắp mọi ngóc ngách. Ngọn lửa xanh trên người Lam Hỏa Quỷ đột nhiên bùng cháy rồi dần dần tắt ngúm, thần hồn cũng tan biến ngay lập tức. Một lát sau mọi thứ đều tiêu tan không còn sót lại bất cứ thứ gì.

Cửu U Linh Vương run lẩy bẩy đáp:

"Vãn bối sẵn sàng chấp nhận bất cứ hình phạt nào của ngài!"

Bây giờ nó chỉ muốn bảo toàn tính mạng của mình thôi. Những cái danh hiệu hão huyền như người mạnh nhất phía bắc giới Bỉ Ngạn hay vị Thần phía bắc giới Bỉ Ngạn gì gì đó thì trước mặt Chúc Âm Lão Tổ cũng chỉ có thể quỳ xuống xin tha mạng thôi. Vì Chúc Âm Lão Tổ mới là vị Thần thực sự của Quỷ tộc.

An Lâm kinh ngạc.

Dù có phát sinh loại chuyện này nhưng Đinh Hiểu Như vẫn không thèm liếc về phía Lam Hỏa Quỷ. Đối với hắn mà nói nó chẳng khác nào một ngọn lửa tàn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi tắt. Suy cho cùng cũng chẳng có gì to tát cả.

Lam Hỏa Quỷ đường đường là chiến sĩ cấm vệ quân thành Thiên Minh cảnh giới Dục linh, thế mà lại bị ánh mắt phẫn nộ của các trưởng lão Qủy Tộc dọa cho hồn siêu phách tán.

Đề Na lạnh nhạt nói.

"Nếu bạn bè của Chúc Âm Lão Tổ cần giúp gì, Cửu U Linh Vương tôi dù có phải nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng nhất định nỗ lực hết sức giúp đỡ."

Nó chấp nhận đặt mình ở thế cúi đầu, vui vẻ nói. Giờ phút này thì đùa gì nữa chứ, Chúc Âm Lão Tổ đích thân tìm đến chắc chắn mình cũng có giá trị gì đó rồi. Nói không chừng còn được Chúc Âm Lão Tổ chỉ điểm cho cái gì đó, như vậy chẳng phải là trong họa có phúc đấy sao.

Lúc này một vị trưởng lão trong Quỷ tộc cũng lên tiếng:

"Nếu ngài cần bất cứ cái gì chỉ cần lên tiếng chúng ta nhất định dốc hết sức giúp đỡ."

Dứt lời tất cả Quỷ tộc cùng đồng thanh khẳng định:

"Đúng vậy! Chỉ cần Lão Tổ nói một câu, dù chúng ta phải lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ giúp ngài."

Rất nhiều người trong Quỷ tộc đều giơ tay nguyện ý dốc sức vì Chúc Âm Lão Tổ nhằm để cho hắn thấy lòng thành của mình.

Đinh Hiểu Như gật nhẹ đầu nhìn về phía Cửu U Linh Vương:

"Ừ... Bạn của ta muốn đánh ngươi một trận tơi bời hoa lá cho nên ta đặc biệt đến đây giúp hắn một tay."

Không khí xung quanh đột nhiên tĩnh lặng hẳn. Toàn bộ người Quỷ tộc đồng loạt như bị hít trúng khí lạnh. Vừa nãy bọn chúng tranh nhau đòi giúp Chúc Âm Lão Tổ đánh Cửu U Linh Vương đấy ư?

Chỉ trong chớp nhoáng, tâm trạng của Cửu U Linh Vương liền tụt dốc không phanh.

Nó cảm thấy mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay quả thật quá hoang đường. Chúc Âm Lão Tổ quy ẩn đã nhiều năm, nay xuất thế lại mang theo kẻ đến từ đại lục Thái Sơ vừa hủy diệt Nam Thiên Môn là An Lâm đến giết nó. Nó rốt cuộc đã tạo cái nghiệp gì thế này???

Ta là ai? Ta đang ở đâu? Rốt cuộc thì ta đã làm gì mà chọc phải mấy người này cơ chứ?

Cửu U Linh Vương thấy vậy liền ngây ra như phỗng, chín khuôn mặt càng lộ rõ vẻ hoang mang, sợ hãi.

Chém Thiên Thần, phá Thiên Môn,... hàng loạt chiến công hiển hách đều tập trung cả vào một thân tuyệt thế yêu nghiệt. Thế mà bây giờ họ lại vượt ngàn vạn dặm xa xôi từ Cửu Châu chạy đến giới Bỉ Ngạn chỉ vì muốn giết Cửu U Linh Vương.

Chúc Âm Lão Tổ đường đường là vị thần tối cao của Quỷ tộc, danh tiếng lẫy lừng vang xa khắp cả đại lục thế mà lại đi giúp người ngoài làm khó chính người của Quỷ tộc. Đây lẽ nào là trò đùa của số phận ư?

Cửu U Linh Vương nhìn về phía mấy người áo đen trước mặt, hoang mang lên tiếng:

"Người rốt cuộc là ai? Tại sao muốn giết ta?"

Vừa nói nó vừa nghĩ lại một loạt kẻ thù của mình xem xem là ai đến báo thù.

Lúc này An Lâm và Hứa Tiểu Lan không nói gì ngay lập tức cởi bỏ áo choàng đen. Xuất hiện trước mặt hàng vạn người của Quỷ tộc là một chàng trai áo trắng và một cô gái áo xanh. Toàn bộ Quỷ tộc há hốc miệng, mặt ai nấy đều giống như gặp phải ma quỷ.

"An Lâm tông chủ!"

"Thiên Tước Thần Nữ!"

Tất cả trưởng lão của Quỷ tộc đều kinh hãi không thôi.

Hai người danh tiếng lẫy lừng nhất đại lục Thái Sơ sao lại xuất hiện ở giới Bỉ Ngạn?

Cửu U Linh Vương mặt mày méo xệch, không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Sao... sao có thể như vậy? Rốt cuộc là tại sao?"

Rốt cuộc nó đã tạo cái nghiệp gì vậy?

Tự mình đánh mình ư?

Toàn thân Cửu U Linh Vương run lẩy bẩy, nó vừa liều mạng mới đổi được lấy một cơ hội sống chẳng nhẽ lại vì giúp bạn của Chúc Âm Lão Tổ mà phải tự sát sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận