Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1182: Điều cuối cùng mà đồ đệ làm

Cổ Long Đế rơi xuống mặt đất, trông chật vật vô cùng, khí huyết chảy ngược, lúc này lại nôn ra một ngụm máu tươi.

"Ha ha ha... Đế vương của tộc Tà Long, cũng chỉ đến thế mà thôi." Một con Tích Dịch Long (rắn mối) màu xanh lam giang rộng hai cánh, chỉ vỗ một cái mà sóng lớn che trời.

Cổ Long Đế lau đi máu tươi dính bên mép, không nói gì, vẫy tay về phía sóng lớn.

Lực lượng thần đạo màu trắng hòa vào trong không khí, giống như gió lạ cuốn bay cả cửu thiên, ngay lập tức đánh tan sóng lớn, thậm chí đập bay cả rồng cả Poseidon – thần biển phương tây.

Ngao Tiểu Vũ thấy vậy, lắc đầu than nhẹ: "Cổ Long Đế bắt đầu kiệt sức là do lúc trước chiến đấu quá nhiều, nếu không nào có chỗ cho nếu tên hề xấu xí này nhảy nhót."

Đối với vị đế vương sau khi cô tỉnh giấc vẫn giữ được mỉm cười này, trong lòng Ngao Tiểu Vũ rất kính trọng, có lẽ đây chính là tình cảm giữa những phụ nữ thông minh với nhau.

"Cô suýt bị cô ấy hại chết mà vẫn có thể bênh cô ấy sao?" An Lâm giật mình.

"Tôi nói thật mà." Ngao Tiểu Vũ chậm rãi nói.

Cổ Long Đế chỉ có một mình, lại phải đối mặt với sự tấn công điên cuồng rồng phương tây và ba đại năng Phản Hư hậu kỳ. Thế giới sắp bị hủy diệt, ngay cả Long tộc cũng trở nên điên cuồng.

Ầm!

Tà Long Luân Ngục và Long Ngạo Thiên chiến đấu kịch liệt, sự va chạm của hai người xé nát cả mặt đất, nơi nơi là hố sâu khổng lồ, biến khu vực chiến đấu thành một vùng đất chết vô cùng đáng sợ.

Va chạm và công kích diễn ra không ngừng khiến cho Cổ Long Đế dần dần bất lực.

Hình như An Lâm đã hiểu vì sao hắn và Long Đình Đông Hải tới nông nỗi như bây giờ nhưng Ngao Tiểu Vũ lại không có xíu thù hận nào rồi.

Một người phụ nữ cả người được bao phủ bởi kim quang từ trên trời giáng xuống.

An Lâm im lặng không nói lời nào.

Cổ Long Đế lại bị thuật pháp đen sẫm quỷ dị của Hades đánh lén một lần nữa, lực lượng thần đạo đột nhiên xuất hiện như ảo ảnh, đánh thẳng vào bụng cô.

Trên chiến trường cuối cùng.

Dù sao cô gái bên cạnh hắn chính là người mạnh nhất của Long Đình Đông Hải, suy nghĩ của cô không phải là thứ mà người bình thường có thể hiểu được.

Bọn họ liều mạng mà đấu với Cổ Long Đế.

Lực lượng phong ấn mạnh mẽ bay ra từ lòng bàn tay người đó, rơi vào tim Cổ Long Đế, đè cho đất đai trong phạm vi trăm dặm lõm xuống, rạn nứt.

Tà Long Mân Côi hóa ra hàng ngàn phân thân, ngăn chặn sự công kích của các cường giả khác.

Cùng lúc đó, một tay khác của người phụ nữ lạ mặt đó bắm chặt cổ Cổ Long Đế.

Thân thể cô bị thương nặng, lần nữa rơi xuống mặt đất.

"Chiến ý bình định!"

Cổ Long Đế cảm nhận lực lượng của Athena đang đứng trước mặt, trên khóe miệng lộ ra một nét cười lạnh.

"Ha ha ha... Trước khi chết còn có thể giết chết con rồng mạnh nhất trên đời này, vui thật!" Minh Vương Hades đột nhiên biến thành thanh kiếm Nhiếp Hồn toàn thân đen nhánh, phong mang sắc bén, nhắm thắng vào đầu của Cổ Long Đế!

Cổ Long Đế thoát khỏi sự trấn áp của Athena, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc đột ngột nghiêng người.

Chẳng qua cô chưa bay được bao xa đã bị Poseidon ngăn lại.

Sau tiếng nổ vang trời và đất đai chấn động, thanh kiếm Hades bị đấm bay như sắt vụn.

"Chủ nhân!" Tà Long Mân Côi thấy vậy hét lớn một tiếng, muốn nhào qua cứu viện.

Vô số kẻ mạnh của Long tộc nhìn thấy một màn này đều sợ hãi.

Trong chớp mắt đó cô đã thay đổi tình hình trận chiến, từ trong hoàn cảnh yếu thế đánh trọng thương hai vị đại năng Phản Hư hậu kỳ, không ai biết bao giờ cô mới ngã xuống.

Cổ Long Đế lại đứng lên lần nữa, vẻ mặt bễ nghễ nhìn những kẻ mạnh đang đứng trên chiến trường.

Tà Long Luân Ngục cũng bị Long Ngạo Thiên gắt gao quấn lấy, trong thời gian ngắn cũng khó mà tránh thoát được.

Ầm! Trong nháy mắt, đất đai bị chém thành hai nửa.

Thanh kiếm đen nhánh của Hades không đâm trúng đầu của Cổ Long Đế mà cắm xuống bên cạnh, chặt đứt một cánh tay của cô.

Giữa lúc máu tươi tung tóe, cánh tay kia của Cổ Long Đế đập thẳng vào thanh kiếm bên cạnh mình, khiến thanh kiếm do Hades hóa thành cong gập, suýt gẫy làm đôi.

"A... Muốn bắt kẻ này khuất phục chiến ý ư?"

"A...!" Khi tiếng hét của Athena vang lên, cô gái được bao phủ bởi vầng sáng vàng óng ánh kia bị lực lượng thần đạo của Cổ Long Đế nổ cho bay ngược lên trời, hộc máu.

Cô chính là Nữ Đế có thể xuyên phá cả đất trời này, sao có thể khuất phục trước chiến ý bình định của Athena?

Đột ngột, một loại lực lượng thần đạo bất chợt nổ tung, như muốn đạp nát toàn bộ bầu trời, vượt qua khắp cả thế gian!

Lúc này, trên chiến trường, cô chính là chúa tể.

Trên không trung đột ngột xuất hiện một khe hở.

Ám Dạ Xoa bước ra từ hư không, nhìn Cổ Long Đế.

"Những người tham gia chiến đấu của tộc Tà Long toàn bộ đều đã rút lui khỏi thế giới này, mời Đế Vương và Thất Chiến Long cùng bước vào thông đạo rời đi." Ám Dạ Xoa cung kính hành lễ với ba vị đại năng cuối cùng còn đang đứng trên đỉnh cao.

Lúc trước khi đối mặt với An Lâm và Hứa Tiểu Lan, hắn bị dọa cho phải hoảng hốt chạy trốn, nhưng giờ phút này đối mặt với thuật pháp che trời lấp đất, trên mặt hắn lại chẳng có vẻ gì cả, bình tĩnh vô cùng.

Ba người nghe thấy thế vừa đánh vừa lui, lại gần đường hầm không gian hình tròn giữa không trung.

Ánh sáng của Athena phủ kín đất trời: "Muốn đi? Không đơn giản thế đâu!"

"Ha ha ha... Hãy chiến đấu với chúng ta cho đến khi thế giới này hủy diệt đi!" Poseidon ra tay.

"Cùng chết, cùng chết!" Hades điên cuồng tế hiến máu huyết của bản thân, chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng!

"Sư phụ."

Không đủ thời gian giết bọn họ nữa!

Đường hầm không gian càng ngày càng đen, hư vô nhanh chóng cắn nuốt sắc trắng.

Nhóm Tà Long: "..."

Đại năng Long Lâm phương Tây và đám người Long Ngạo Thiên rối rít thi triển thuật pháp phòng ngự.

Trong khoảnh khắc đó.

Vòng xoáy màu trắng trên mặt đất đột nhiên rung lên bần bật, từ từ đổi từ màu trắng sang màu đen, lực lượng không gian nhanh chóng yếu bớt.

"Đây là..." Con ngươi của Tà Long Luân Ngục co rụt lại.

"Chúng ta chậm trễ quá lâu, đường hầm không gian mở ra tạm thời này không còn đủ lực lượng nữa, bây giờ đã bắt đầu thu nhỏ, không thể đi qua được nữa." Sắc mặt Tà Long Mân Côi rất khó coi, mở miệng giải thích.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tà Long Luân Ngục đã sắp gục ngã.

Chỉ một chút nữa thôi, một chút nữa thôi mà!

Nó nhìn đường hầm không gian đang dần chuyển màu từ trắng thành đen kia, trong lòng ôm ý nghĩ liều mạng, lao về phía đó.

"Còn có một biện pháp cuối cùng, lối đi thu nhỏ là vì không đủ lực lượng tế hiến sinh mệnh của đại năng Long tộc... Còn nhớ con Hắc Long trước kia không? Nhân lúc lối đi còn chưa kịp khép lại, chết đi như cách nó đã làm là được!" Tà Long Mân Côi mở miệng.

Hiến tế sinh mệnh?

Tà Long đưa mắt nhìn một đám đại năng trước mắt.

Nhưng đúng vào lúc đó, dị biến xảy ra.

Bọn họ biết rõ, bản thân đi càng nhanh thì Đế Vương rút lui càng sớm.

Tà Long Luân Ngục và Tà Long Mân Côi cũng không rườm rà nữa, lao về phía đường hầm không gian.

Sinh linh mạnh nhất của tộc Tà Long này vì giữ đường lui cho những người khác trong tộc, quyết định chiến đấu đến cùng.

"Đi!" Vị Đế Vương này hét lớn một tiếng.

Cổ Long Đế đánh bay Long Ngạo Thiên, sau đó một mình một người đứng trước đường hầm không gian, đối mặt với sự tấn công liên tục của ba vị đại năng Phản Hư hậu kỳ.

Lúc này, một âm thanh đột ngột vang lên.

Cổ Long Đế giật mình, không chút nghĩ ngợi quay người lại.

Nhưng cái mà cô trông thấy lại là cảnh tượng thanh mâu hai đầu có thể xuyên qua các thế giới của Ám Dạ Xoa được hắn nắm trong tay, đâm thẳng vào tim.

Máu tươi tung tóe nở rộ như hoa,... Sinh mệnh của chàng trai Long tộc nhanh chóng bị hấp thu.

Cổ Long Đế mở to hai mắt, nhìn nụ cười rực rỡ của Ám Dạ Xoa.

"Sư phụ, thật xin lỗi, con không thể trở thành dáng vẻ có thể khiến người kiêu ngạo rồi..."

"Con không có bản lĩnh kề vai chiến đấu bên người, chỉ có thể trơ mắt nhìn người tự hủy con đường tu đạo chiến đấu với kẻ thù..."

"Nhưng ít nhất, vào thời khắc cuối cùng này, con có thể bảo vệ người một lần, hoàn thành lời hứa hẹn năm đó. Chẳng qua, đây là chuyện duy nhất con có thể làm cho người, xin người tha thứ cho đứa học trò vô dụng này đi..."

Thân thể Ám Dạ Xoa rơi xuống lối đi thông giữa hai thế giới, nhìn người phụ nữ sắc mặt tái nhợt kia, nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp nhau năm ấy, sau khi hắn nói phải trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ người, trên mặt người là nụ cười rạng rỡ nhường nào.

Thật sự rất đẹp mắt...

Có thể có được một người sư phụ tốt như vậy thật quá may mắn.

Nụ cười của Ám Dạ Xoa chìm dần vào lối đi, biến mất không trông thấy được nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận