Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1103: Mạnh mẽ đàm phán và thỏa hiệp

Thời điểm ở trong không gian ma sát, bất kể là An Lâm, Hứa Tiểu Lan, hay là Khả Khả Tư Đế, Tháp Bá, ai cũng cảm thấy Y Đăng Đại Đế sẽ không ngu đến mức vẫn đứng yên ở đây.

Nhưng mà, thực tế lại tàn khốc mà cho bọn hắn một cái tát.

Y Đăng Đại Đế thật sự im ở đây để đợi chờ, không cố di chuyển Thần Lệnh Phong Thiên Tỳ!

Cứ như vậy, đại lão Thiên Đình thuận lợi đến đây để cứu viện...

Bọn người An Lâm bị sự thật thà của Y Đăng Đại Đế khiến cho cảm động.

Y Đăng Đại Đế phát hiện ánh mắt mọi người mình hình như có gì đó không đúng lắm, lúc này mới giận dữ nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, suy tính của bổn Đế các người há có thể đo lường được? Mau thả Thánh tử tộc tôi ra!"

Lúc này An Lâm mới ý thức tới, hắn còn đang cưỡng ép Khả Khả Tư Đế và Tháp Bá, bây giờ đại lão Thiên Đế ở chỗ này, cưỡng ép hai người này đã không có bao nhiêu ý nghĩa nữa.

Sau khi thấy Khả Khả Tư Đế và Tháp Bá, hai mắt Thiên Đế sáng ngời, đoán ra được chân tướng.

"Ha hả, ban đầu là hai vị Thánh tử này đều muốn giết tôi đấy, bây giờ lại đòi thả người, sao tôi phải làm thế hả?" An Lâm cười lạnh một tiếng, cầm kiếm Thắng Tà gác lên cần cổ trắng nõn thon dài của Khả Khả Tư Đế.

Chuyện này khẳng định là phải để người có trọng lượng nhất lên tiếng.

Tầm quan trọng của Thánh tử, không tầm thường như người khác có thể tưởng tượng. Bọn họ là do Huyết Tổ lựa chọn, ở một trình độ nào đó, thậm chí có thể làm đại diện đời sau cho dòng chính của Huyết Tổ!

An Lâm vừa nghe, liền trầm ngâm một hồi lâu, truyền âm cho Thiên Đế nói: "Tôi thiếu tiền."

Thiên Đế cảm thấy giờ phút này hẳn là nên diễn xuất phối hợp với đám người An Lâm, lúc này ông sải bước chân, chắn ở phía trước đám người An Lâm, cười nói: "Ha ha ha... Thật không hổ là Tiểu Chiến Thần của Thiên Đình, ngay cả hai đại Thánh tử của Huyết tộc cũng bị hai người hàng phục, lần này chúng ta kiếm lợi lớn rồi!"

"Ha ha ha... Chẳng lẽ một vị Thánh tử, ngay cả mười triệu linh thạch cũng không đáng giá?" Thiên Đế vui vẻ, nụ cười giễu cợt trên mặt không giảm.

Hai người này chính là đầy tớ của An Lâm mà!

Thiên Đế hiểu ngay, ha hả cười một tiếng nói: "Một người mười triệu linh thạch! Giao nộp ngay bây giờ!"

Y Đăng Đại Đế trợn mắt nhìn: "Thiên Đế, ông mau thả bọn họ ra cho tôi! Đây chính là Thánh tử tộc tôi! Ông thật sự muốn để cho Huyết tộc cùng Nhân tộc khai chiến toàn diện sao?!"

Thì ra là như vậy... thật đúng là duyên hay phận đẹp.

Y Đăng Đại Đế nghe ra ẩn ý trong lời của An Lâm, cắn răng nói: "Được, nói đi, muốn điều kiện gì mới có thể để bọn họ?"

Thánh tử bị người khác coi thường, như vậy Đế Vương Huyết tộc như ông, cũng sẽ bị xem thường theo, ông thật sự không chịu được nỗi tủi nhục này.

Nếu như hai Thánh tử Huyết tộc bị giết chết hay bị bắt đi dưới sự chứng kiến của Y Đăng Đại Đế, sợ rằng không chỉ có danh tiếng sẽ xuống dốc không phanh, thậm chí còn có thể bị các Đại Đế khác trách cứ.

"Được! Tôi đồng ý!" Y Đăng Đại Đế gắt gỏng đáp.

"Ông...!" Y Đăng Đại Đế trừng trừng hai mắt, giận đến mức hư không quanh thân đều run lên bần bật, "Ông làm thế là ăn cướp!"

Nụ cười kia làm cho Y Đăng Đại Đế cảm nhận được sự nhục nhã, Thánh tử Huyết tộc cao cao tại thượng, một người không đáng giá mười triệu linh thạch, đúng là nói không được.

An Lâm cũng kính nể không dứt, cần phải học hỏi khí chất của Thiên Đế nhiều hơn mới được.

Thứ giá trị hai mươi triệu linh thạch, ông cũng không liếc mắt nhìn một cái, tựa như tiền trà nước loại vứt cho An Lâm, hành động dứt khoát, tư thế phóng khoáng tựa như gió nhẹ mây trôi, so sánh với Y Đăng Đại Đế, cao thấp dễ phán.

Thật ra thì nghĩ theo hướng khác, thì Khả Khả Tư Đế và Tháp Bá vẫn rất thương hắn.

Y Đăng Đại Đế đau lòng lấy ra hai nghìn nguyên thạch từ trong nhẫn không gian, ném cho Thiên Đế.

Y Đăng Đại Đế thấy dáng vẻ này của An Lâm, hai tròng mắt tựa như có thể dâng lên vô tận lửa giận.

Vốn dĩ ông muốn nói rằng, nhẫn không gian của hai vị Thánh tử này vẫn còn ở đây, hoàn toàn có thể cầm đi làm chiến lợi phẩm! Vì sao một hai phải bắt ông ra tiền? Nhưng mà nếu nói như vậy, ông thân là Huyết tộc Đại Đế chỉ sợ sẽ chẳng còn chút mặt mũi nào...

Thiên Đế hiểu ngay, mỉm cười nói với Y Đăng Đại Đế: "Còn chưa được, vì bảo đảm sự an toàn của nhân tài Thiên Đình, ông còn phải lấy đạo tâm thề, sau này không được trả thù An Lâm."

An Lâm thấy Y Đăng Đại Đế tức tối, trong lòng kinh ngạc, len lén truyền âm cho Thiên Đế: "Tôi không có cảm giác an toàn."

"Bây giờ... còn không mau thả Thánh tử tộc tôi ra?"

Thiên Đế cũng không thèm nhìn, thuận tay vứt cho An Lâm: "Cầm lấy, coi như phí dịch vụ cho cậu."

Bọn họ không quản cách xa vạn dặm chạy đến trước mặt hắn, làm con tin của hắn, sau đó lừa gạt hai mươi triệu tiền chuộc của Y Đăng Đại Đế.

Đây gọi là gì? Hiển nhiên chính là tới đưa chăn bông lúc trời giá rét rồi!

An Lâm nghĩ tới đây, lại nhịn không được mà bật cười lên.

Y Đăng Đại Đế giận sôi lên, rõ ràng là ông đây bỏ máu, thế mà lại để cho Thiên Đế được dịp bày đặt ra vẻ.

Thật không nghĩ tới, dưới loại tình huống sống còn này, tiểu đệ của mình còn có thể sắm vai nhân vật quan trọng như thế, thật sự là làm cho hắn rất vui mừng.

Mục tiêu một trăm triệu nho nhỏ, sắp thành rồi!

Hắn vui thích mà nhận lấy hai mươi triệu linh thạch.

"Chuyện này thì không thể! Thù của con trai tôi nhất định phải báo!" Y Đăng Đại Đế giận dữ nói.

Lực lượng Thần Đạo trên toàn thân ông bắt đầu khởi động, hiển nhiên là định ra sức đánh một trận, không chịu thỏa hiệp.

An Lâm len lén truyện âm nói: "Để cho tôi tấn chức lên cảnh giới Phản Hư đã, sau đó ông ta muốn báo thù thế nào cũng được."

Thiên Đế cười nhạt một tiếng, hai tròng mắt uy nghiêm nhìn thẳng Y Đăng Đại Đế: "Vậy được, tôi cho ông cơ hội báo thù! Cũng không cần ông đợi quá lâu, chỉ cần đến khi nào An Lâm tấn chức lên cảnh giới Phản Hư, tùy ông trả thù thế nào cũng được, chúng tôi cũng sẽ không trách ông lấy lớn hiếp nhỏ, như thế nào đây?"

Y Đăng Đại Đế giận sôi.

Cái con mẹ nó chứ!

"Được! Quyết định như vậy!"

Y Đăng Đại Đế lấy đạo tâm thề, ở trước lúc An Lâm đạt đến cảnh giới Phản Hư, ông sẽ không ra tay với hắn.

"Thật sự không thành vấn đề sao? Đối phương chính là siêu cấp đại năng cảnh giới Hợp Đạo đấy." Thiên Đế truyện âm nói.

"Yên tâm đi, bây giờ tôi chống chọi được với siêu cấp đại năng Hợp Đạo rồi, sau khi thật sự đạt đến cảnh giới Phản Hư, có thể giết một hai siêu cấp đại năng Hợp Đạo luyện tay một chút." An Lâm cực kỳ bình tĩnh.

Thiên Đế nghe nói như thế, tâm can lại run lên bần bật.

"Trâu Bò Đại Vương, cám ơn ngài!"

Thiên ngôn vạn ngữ thành một câu nói:

Lần thứ hai rồi đấy, Thiên Đế tựa như thiên thần bay xuống, khí thế mười phần, cứu thoát hắn khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng.

An Lâm sùng bái mà nhìn về phía Thiên Đế, ánh mắt đều sắp lóe ra ánh sáng tới.

An Lâm khẽ bĩu môi, hắn cảm thấy lời nói sau cùng của Khả Khả Tư Đế là sự thật.

"Chúng ta đi." Y Đăng Đại Đế lạnh lùng hừ một tiếng, dẫn đầu xoay người rời đi.

Khả Khả Tư Đế, Tháp Bá, cùng với Phong Vô Ngôn vẫn đóng vai trò quần chúng ăn dưa, vội vàng đuổi theo, sợ chạy chậm, sẽ bị bắt trở về.

Đám đại năng Huyết tộc đủ để khiến một lãnh thổ chấn động, cứ thế xám xịt bỏ chạy.

Y Đăng Đại Đế lấy lại tinh thần, nhớ tới một chuyến hành động này, không chỉ không báo thù thành công, ngược lại còn thua lỗ hai mươi triệu linh thạch, lập tức giận đến mức muốn đánh người.

"Đệch mợ nhà nó!"

Ông ta giận dữ vung tay vỗ xuống mặt đất.

Ầm! Tử khí bắt đầu lan tràn đến cả trăm dặm, cả vùng đất rạn nứt, sinh linh đồ thán.

Dọc theo đại địa Hắc Trạch.

Khả Khả Tư Đế một tay chống nạnh, một tay chỉ hướng An Lâm, tỏ ra độc ác nói: "Lần tới, tôi sẽ bắt anh lại, hành hạ thần hồn của anh, hút khô máu của anh!"

"An Lâm, đừng tưởng rằng chuyện này sẽ cứ thế kết thúc!" Tháp Bá âm trầm nói.

An Lâm bắt đầu thu hồi Huyết Hồn Thập Tự Giá, thả Khả Khả Tư Đế và Tháp Bá ra, để cho bọn họ trở lại bên cạnh Y Đăng Đại Đế.

Trâu thế cơ à!
Bạn cần đăng nhập để bình luận