Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1118: Bí mật ẩn giấu trong chiếc nhẫn "đông"?

Người nhát gan như Lam Tiểu Nghê, tại sao lại có dũng khí cứu hắn?

Nếu như bởi vì tình yêu, thì An Lâm hoặc là Lam Tiểu Nghê, thì ít nhất phải có người cảm thấy đau khổ.

Đương nhiên, An Lâm không nghĩ đó là tình yêu, mà là một loại tình cảm nồng nhiệt của ỷ lại và theo đuổi.

Lời này đương nhiên cũng không thể nói ra được, vẫn có chút nguy hiểm.

An Lâm nói nhẹ như mây gió: "Lúc ở cổ mộ anh đã cứu cô ấy, cô ấy là một người có ân tất báo, thế nên trong lúc nguy hiểm, cô ấy đã không hề nghĩ ngợi, mà liều mạng cứu anh!"

Một câu trả lời hoàn mỹ!

Vừa giải thích hợp lý về động cơ của Lam Tiểu Nghê, lại vừa tạo nên hình tượng có ân tất báo cho cô ấy.

Nếu không có câu nói kia của Lam Tiểu Nghê, suýt chút nữa An Lâm cho rằng, đó là sự thật.

An Lâm đưa Lam Tiểu Nghê đến chỗ của Bạch Dao và Tiểu Sửu.

Cảnh tượng kinh thiên nghịch chuyển.

An Lâm nghĩ dù sao Lam Tiểu Nghê đã quay trở lại, vậy cứ để cho cô gặp mặt Bạch Dao và Tiểu Sửu, để ba người hóa giải mối thù.

Sau đó, Lam Tiểu Nghê lấy từ trong nhẫn không gian ra một đống bảo vật của tộc Nhân Ngư.

Hứa Tiểu Lan nghe thấy lý lẽ này, chỉ có chút tức giận rồi thưởng cho An Lâm mấy hạt dẻ, bảo hắn ít trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài thôi, việc này cứ thế đi qua.

Song phương đã hóa giải được hiềm khích lúc trước.

Phần ân tình kia, An Lâm thực sự khó thể nhận được, vì thế chỉ có thể lấy lý do này để giải thích.

Cảnh tượng trong nháy mắt trở nên hài hòa, tất nhiên cả hai bên đều trở nên hòa thuận vui vẻ.

Lam Tiểu Nghê rất nhanh biết được hầu hết thành viên của Tứ Cửu Tiên Tông.

Làm đại ca bảo vệ đàn em, cho cô một chỗ dựa, có lẽ cũng là một chuyện duy nhất An Lâm có thể làm vì Lam Tiểu Nghê.

Sau khí đôi vợ chồng mới cưới nhìn thấy Lam Tiểu Nghê liền sợ hãi vô cùng, suýt nữa tưởng rằng cô lại mang đại quân đến làm quà sau lễ cưới!

"Đại ca An Lâm, mọi người của Tứ Cửu Tiên Tông thật tốt, tôi rất thích chỗ này!" Đây là cảm xúc chân thật của Lam Tiểu Nghê, ở chỗ này cô đã nhận được thiện ý mà cô không ngờ tới.

Nói là làm.

Tất cả mọi thứ này, đều thay đổi cái nhìn của cô về thế giới tu tiên tàn khốc.

Lam Tiểu Nghê nói lời xin lỗi chân thành, Tiểu Sửu và Bạch Dao cũng không để tâm.

Lúc đi ra cung điện chuẩn bị hôn lễ, Lam Tiểu Nghê trông có vẻ thoải mái, trên mặt nở nụ cười nhẹ nhõm.

Lam Tiểu Nghê có vẻ khó hiểu, nhỏ giọng thầm thì: "Chẳng lẽ bộ quần áo này cũng đến kỳ kinh nguyệt sao?"

Cô vẫn mặc bộ quần áo màu đen, đây là một loại tiên khí mà cha cô đã tặng cô, ngoại trừ những người mà cô ngầm đồng ý cho nhìn thấy, thì không có ai nhận ra được sự tồn tại của cô.

Có nhiều người mà An Lâm quen biết cũng đến đây.

"Đã thích thì sau này hãy thường xuyên đến đây, đây chính là ngôi nhà thứ hai của cô." An Lâm mỉm cười nói.

Sau khi An Lâm nhìn thấy, liền đi tới.

Thậm chí còn có một số nơi, sự ấm áp của nó còn khiến người ta ngóng trông.

"Đến việc của mình còn không tự giải quyết được, thì có đáng mặt đàn ông không."

An Lâm tức giận nói: "Không có cảm nghĩ gì! Về vấn đề ngày kết hôn, cô là bạn thân nhất của cô ấy, sao không giúp một tay?"

Dáng vẻ Lam Yên nở nụ cười xán lạn, nói: "Tôi muốn phỏng vấn cậu một chút, Tiểu Sửu kết hôn rồi, cậu có cảm giác gì? Ngày kết hôn của cậu và Tiểu Lan liệu có thể sẽ bị tấn công mà rút ngắn thời gian định sẵn không?"

'Ừ!" Lam Tiểu Nghê hân hoan nhảy nhót, vui vẻ đi về phía trước.

Trong đó có đại biểu của Chu Tước tông, Chu Húc Trạch, Dương Viễn, Lam Yên, Mạc Hải.

"Ồ! Tông chủ An Lâm, mau tới đây!"

Lam Yên mặc bộ quần áo màu tím hưng phấn vẫy tay với An Lâm.

Ồ, đúng rồi, tại sao Diệp Linh lại nhìn thấy được cô?

Mấy chục nghìn danh nhân từ các nơi thế giới đều quy tụ đông đủ về đây, đang mong chờ đến thời khắc trang nghiêm mà thần thánh này.

Hôn lễ cũng sắp được tổ chức.

Người hào hiệp như cô cố gắng đè nén nghi hoặc này xuống.

Lam Yên lè lưỡi, bày tỏ ý sẽ không giúp đỡ.

Lam Tiểu Nghê nghe được cuộc hội thọai của hai người, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm.

An Lâm nghe thấy vậy cũng không mong chờ Lam Yên có thể giúp đỡ, lại ở một bên nói chuyện phiếm, thuận tiện hỏi một số vấn đề về Chu Tước tông.

Lại nói nữa, hắn vẫn là trưởng lão của Chu Tước tông, thì tất nhiên cũng nên thỉnh thoảng hỏi han quan tâm một chút tới chuyện của Chu Tước tông!

Một lúc sau, An Lâm quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh: "Dương Viễn đạo hữu, có một số chuyện tôi muốn nói riêng với cậu."

"Chuyện gì thế? An Lâm đạo hữu cứ nói đi."

Dương Viễn đi theo An Lâm tìm một góc nào đó, hiếu kì hỏi.

An Lâm chỉ chiếc nhẫn trên tay Dương Viễn, nhỏ giọng nói: "Chiếc nhẫn của cậu, sức mạnh phản ứng trong chiếc nhẫn đã không còn?"

Trước kia ở trong cung điện bí mật cổ xưa của nhà tù Chu Tước, Dương Viễn đã thu thập được bốn chiếc nhẫn, trên mỗi nhẫn có khắc bốn chữ Mãn cổ khác nhau "đông nam tây bắc", người đeo nhẫn, có năng lực có thể triệu hồi được một sức mạnh linh thiêng của Man Tộc.

Sau khi Dương Viễn nói xong, lại nhìn chiếc nhẫn trong tay, có vẻ sợ hãi.

"Tôi tiện tay lấy nó đi, tất cả mọi thứ đều vô cùng thuận lợi, không có chút chống cự nào... Toàn bộ sự việc là như thế đấy."

"Chiếc nhẫn này lẳng lặng trôi nổi ở một nơi gọi là điện Tứ Thánh Linh của Man Tộc."

Dương Viễn lại nói: "Sau khi tôi vào cái cung điện rách nát kia, trên mặt đất rải rác xác man thú, lúc chúng còn sống nhất định là một quái thú cực kì mạnh, cũng chính vì thế tôi mới nghĩ chiếc nhẫn này không phải tầm thường."

An Lâm: "..."

Một lúc sau, Dương Viễn mới mở miệng phá tan sự yên tĩnh: "An Lâm đạo hữu, bốn chiếc nhẫn này lấy được từ trong cung điện bí mật của nhà tù Chu Tước ở phía nam, nói ra có thể cậu không tin, quái vật bảo vệ chiếc nhẫn này, thực lực mạnh nhất cũng là cảnh giới Hóa Thần..."

"Sau khi đột phá được Phản Hư hậu kỳ, tôi vẫn luôn củng cố cảnh giới, cũng không phát động sức mạnh trong chiếc nhẫn này, tại sao An Lâm đạo hữu lại nhắc tới chuyện này?"

An Lâm cũng không còn cách nào, chỉ có thể là miêu tả tình huống kỳ lạ của nhẫn không gian của mình cho Dương Viễn nghe.

Dương Viễn nghe xong, mắt mở to ngây ngốc!

"Cái nhẫn tôi thu được, lại bá đạo như vậy sao?" Dương Viễn vô cùng kinh ngạc.

An Lâm cũng vô cùng kinh ngạc: "Hóa ra cậu thật sự không biết?"

Dương Viễn: "..."

An Lâm: "..."

Không khí bỗng dưng rơi vào yên lặng.

Hai người đều trở nên yên lặng.

Nhưng mà, câu trả lời của Dương Viễn, khiến An Lâm hơi thất vọng.

Chiếc nhẫn này, chắc chắn không đơn giản như thế!

Chỉ là một hình ảnh phản chiếu của sức mạnh, một hơi thở cũng có thể đánh gục một Phản Hư hậu kỳ, vừa mở miệng có thể nuốt trọn long thần của biển cả, bản thể của Hắc Long phải mạnh như thế nào mới có thể làm được như thế?

An Lâm vốn cho rằng trong chiếc nhẫn này, chỉ ẩn chứa sức mạnh ý chí mạnh mẽ của Long tộc mà thôi, nhưng lại không ngờ rằng, chiếc nhẫn này lại ẩn chứa một sức mạnh vượt qua trí tưởng tượng của hắn...

Còn ba cái nhẫn còn lại đều đem đi tặng, An Lâm nhận được một chiếc nhẫn khắc chữ "đông", Mạc Hải nhận được chiếc nhẫn khắc chữ "nam", còn của Thượng Quan Nghệ là chữ "bắc".

Dương Viễn vì báo ân cứu mạng lúc đó, nên chỉ giữ lại một chiếc nhẫn khắc chữ "tây".

"An Lâm đạo hữu, cậu nói có phải lúc sinh linh phát động tấn công ở trong nhẫn không gian, chiếc nhẫn này liền hấp thụ năng lực của cậu. Vậy ngộ nhỡ, sức mạnh của bản thân chủ nhân chiếc nhẫn không đủ, liệu khi bị hút khô cạn chủ nhân sẽ chết không?"

Đây là một vấn đề rất nghiêm túc.

Nhưng An Lâm cũng không có cách nào trả lời vấn đề này của Dương Viễn...

Bởi vì, lúc đó hắn đã nghĩ, nếu thần thể không đủ mạnh, thực sự sẽ bị hút chết!

"Ngục Chu Tước chính là nơi giam giữ thánh thú Chu Tước, điện Tứ Thánh Linh... liệu có phải là Tứ Thánh Thú trong truyền thuyết không?!" An Lâm suy đoán nói.

Cái suy đoán này khiến Dương Viễn sợ hãi.

"Làm sao có thể? Ý cậu nói, bốn chiếc nhẫn này, là vật mà Tứ Thánh Thú trong truyền thuyết để lại?

"Còn có cách giải thích khác sao?" An Lâm buông tay.

Dương Viễn lại có vẻ nghi hoặc: "Nếu như thực sự là như thế. nhẫn "đông" của cậu có lẽ là của thánh thú Thanh Long, thế nhưng tại sao một con Hắc Long lại nhảy ra ngoài?"

An Lâm: "..., Thanh Long bị cháy nắng?"

Dương Viễn: "..., lời này cậu nói ra, nhưng cậu cũng tin được à?"

Cứ như vậy, bọn họ lại rơi vào ngõ cụt.

Lần thảo luận này chỉ có thể kết thúc ở đó.

Thứ duy nhất An Lâm thu hoạch được chính là biết được chiếc nhẫn này của mình là của một trong Tứ Thánh Thú.

Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy đoán. An Lâm chỉ mong chờ có ngày, đại lão Hắc Long xuất hiện một lần nữa, xong chính miệng giải thích nghi ngờ của hắn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận