Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1340: Độ kiếp bình thường chẳng có gì lạ

Lời An Lâm nói ngay lập tức khiến Tuyết Trảm Thiên đạt đến cao trào.

Thầy trò còn lại và chúng tiên trên Thiên Đình nghe xong cũng cảm xúc dạt dào.

Một người béo có vóc dáng tròn ủng phấn khích hét lớn: "An Lâm đạo hữu, đừng nói linh tinh nữa, hay thể hiện cho thế nhân ngu muội thấy được đan đạo kỳ diệu tuyệt luân của cậu đi!"

An Lâm nhìn Doãn Hỉ có khi phải to hơn Tuyết Trảm Thiên vài vòng đứng ở phía xa, bỗng có một laoij xúc động muốn đánh người.

Bầu không khí đang yên yên lành lành, không phải để cho anh phá tan ở điểm này đâu!

Lời của Doãn Hỉ đã khiến cho nhóm tiên nhân cùng các giáo viên sinh viên bàn luận xôn xao.

"Hỏi này, đan đạo là cái đạo gì thế?"

"Chẳng lẽ An Lâm mạnh như vậy là vì thứ hắn tu luyện từ trước đến giờ chính là đan đạo chưa từng có?"

"Ầm ầm!"

Thân thể Chiến Thần cực kỳ yêu thích dược lực khác biệt của Thần đan, hút lấy sạch sẽ, rõ ràng là còn chưa đột phá mà tố chất thân thể đã có sự tăng trưởng rõ rệt.

An Lâm: "..."

Thất Thải Thần Đạo đan có bảy luồng sức mạnh Ngũ Hành Âm Dương hoàn toàn khác biệt, còn được dung hợp cả sức mạnh ánh trăng đặc biệt chỉ Hằng Nga có, năng lượng bao gồm gần như tất cả thuộc tính của thế gian.

"Đan đạo sư khủng bố đến mức độ đấy sao!!"

"Cờ rắc..."

"À... Nếu thế thì có thể giải thích được vì sao lúc cuối cùng hắn lại mạnh mẽ như kiểu cắn thuốc trong trận chiến với Phong Thiên Thần rồi, hắn đúng là cắn đan dược mà, hơn nữa thứ hắn gặm còn là nội đan được tạo ra từ bên trong cơ thể sau khi tu luyện xong đan đạo nữa!"

"Ting ting! Kiểm nghiệm thấy ký chủ hoàn thành nhiệm vụ cảnh giới, hiện giờ bắt đầu đột phá lên cảnh giới Phản Hư!"

Đám người vây xem hóng hớt ngay lập tức ảo tưởng ra một nội dung cốt truyện cực lớn, nhao nhao tỏ vẻ chợt hiểu ra, có người kinh ngạc thốt, có người lại hâm mộ nhìn về phía An Lâm.

"Có lý, đây cũng chính là lý do vì sao mà hiện giờ hắn muốn đột phá lại phải dùng đến Thần đan."

Dược lực mạnh mẽ ngay lập tức tràn ngập mỗi một ngóc ngách trong thân thể.

Nguyên khí lập tức tràn ra khắp mấy chục dặm, mấy trăm dặm, mấy nghìn dặm!

Không quan tâm đến những người đã bị dẫn đi lệch lạc nữa, dưới cái nhìn của hàng vạn người, An Lâm nuốt viên Thất Thải Thần Đạo đan vào trong bụng, thúc đẩy pháp lực để tiêu hao đan lực.

Rõ ràng là thời điểm giữa trưa lúc mặt trời mạnh mẽ nhất.

Giọng nói của hệ thống vang lên.

Một tiếng động thanh thúy, có vẻ như một thứ ràng buộc nào đó vừa bị phá vỡ.

Tiếng sấm ầm ầm, hệt như tiếng gào thét của con thú khổng lồ thời hồng hoang viễn cổ.

Lúc này, mây đen trên trời đã trào ra khắp nơi hệt như vòng lốc xoáy.

"Bạch Đao Lang Thần và Tuyết Trảm Thiên đột phá rõ ràng không phải như vậy mà, tôi đang nghi ngờ những gì tôi nhìn thấy lúc trước chính là độ kiếp giả..."

"Mọi người mau nhìn kìa, sau khi An Lâm đạo hữu ăn Thần đan xong quả nhiên liền bắt đầu đột phá, quả nhiên cậu ta tu theo đan đạo mà! Cậu ta chính là sư tôn bắt nguồn của tôi!" Sắc mặt Doãn Hỉ chuyển đỏ, kích động hô to, cả người toàn thịt bỗng rung động mãnh liệt.

Hơn vạn đạo Kim Hư Lôi cực kỳ khủng khiếp đồng thời xuất hiện trên bầu trời.

Mây đen dày đặc lại phủ kín toàn bộ đất trời, hoàn toàn không nhìn thấy điểm cuối.

Lôi kiếp ở trình độ này không mảy may thể hiện được thân phận của hắn.

An Lâm vẫn đứng vững ở trung tâm vòng xoáy, nhìn về phía Kim Hư Lôi phủ đầy trời, có vẻ hơi thất vọng: "Lôi kiếp của mình chỉ có đức hạnh thế này thôi à? Cũng quá kém rồi? Còn chưa kích thích bằng cái lúc độ kiếp Hóa Thần nữa."

Ánh sáng chói mắt thế gian, tiếng sét gào thét.

Hằng Nga nhìn thoáng qua Doãn Hỉ, không kìm được liền cười nói: "Cũng không biết Thái Thượng Lão Quân nghe đồ đệ ngoan Doãn Hỉ nói ra những lời này xong sẽ có cảm tưởng như thế nào đây..."

Cả đám sinh viên nhao nhao biểu lộ cái nhìn của mình, phần lớn đều nói ngoài miệng là sợ hãi nhưng thực tế lại phấn khích đến không muốn không cần gì nữa, nhìn về phía An Lâm bằng đôi mắt sáng rực.

Bọn họ đều biết rằng màn kịch chính vẫn còn ở phía sau, hiện giờ chỉ là đang làm nóng người mà thôi!

Quả nhiên, một đạo lôi quang màu vàng hệt như rồng lớn xé toang mây đen, phản chiếu sáng trưng cả đất trời.

Trung tâm vòng xoáy đó chính là An Lâm.

"Thật quá dọa người, cho dù chỉ đứng một bên nhìn xem thôi mà cũng có một cảm giác sợ hết hồn hết vía..."

"Đây... động tĩnh lần đột phá này của thần An, vừa mới bắt đầu mà đã khoa trương đến vậy rồi sao?"

Một luồng thiên uy từ trên trời xanh giáng xuống, áp bức khiến cho mọi người hô hấp ngưng trệ.

Thế nhưng hắn cũng không phải người tự đề cao bản thân mà chỉ thẳng lên trời rồi nói "Có dám bùng nổ thêm chút sức lực hay không", có thể bình an vượt qua lôi kiếp đương nhiên chính là điều tốt nhất rồi.

Trong lòng An Lâm đang im lặng móc xỉa, đột nhiên, một tia Kim Hư Lôi cực kỳ chói mắt giáng từ trên trời xuống.

Ầm ầm!

Tiếng vang kinh thiên động địa.

Nương theo tiếng nổ rền cực kỳ đáng sợ đó, vô số cột lôi chạy nhanh bên trong thể An Lâm, tàn phá bừa bãi.

"Rơi xuống rồi kìa!"

"Là Kim Hư Lôi!"

Mọi người nhìn thấy cột lôi trên bầu trời, ngay lập tức kinh hô.

"Đây là đạo thiên lôi đầu tiên, cảm giác rất bình thường chẳng có gì laj cả..."

An Lâm có thể cảm nhận được lôi thể thuần túy mạnh mẽ của nó, lại càng có thể cảm nhận được lực lượng không gian bị phát tán ra xung quanh vào thời điểm Kim Hư Thiên Lôi phá vỡ không khí.

Từng đạo từng đạo Kim Hư Lôi đáng sợ xé rách bầu trời, đánh thẳng xuống thân thể An Lâm.

Rầm rầm rầm...

"Không vội không vội... Chín chín tám mươi mốt đạo Kim Hư Lôi, lúc này mới có mấy đâu, về sau biến số mới nhiều chứ..." Thanh Hoa Đại Đế thì lại rất nhanh tiếp nhận sự thật này, vuốt chòm râu, cười híp mắt quan sát mọi biến hóa.

Mấy người chúng tôi hào hứng hừng hực chạy đến trợ uy, thế mà cậu cho chúng tôi nhìn cái này?

"Không phải thế chứ, lần trước độ kiếp Hóa Thần cũng là Kim Hư Lôi rồi, hơn nữa còn là Kim Hư Lôi Kỳ lân, bây giờ độ kiếp Phản Hư lại là Kim Hư Lôi bình thường chẳng có tí ti lạ lẫm nào..." Thiên Đế cũng tỏ vẻ khó lòng tiếp nhận.

Lại thêm một đạo Kim Hư Lôi từ trên trời giáng xuống.

Cùng với lúc cột lôi khủng khiếp tàn phá bừa bãi thân thể An Lâm cũng rèn luyện luôn cả thân thể và thần hồn của hắn, A Kỳ Lân ở trong Khí Hải cũng đang sảng khoái hấp thu năng lượng của Kim Hư Lôi.

Loại lôi kiếp này rất thoải mái! Rất hữu dụng, hơn nữa còn không nguy hiểm!!

An Lâm cười tươi, loại lôi kiếp này mới chính là lôi kiếp tốt nhất nè.

Giờ phút này, ở một đám mây mà mọi người không nhìn thấy.

Năm vị đại đế hơi ngạc nhiên nhìn cảnh tượng độ kiếp trước mắt.

"Thế mà lại là lôi kiếp Kim Hư bình thường? Ngoại trừ uy năng quả thực lớn hơn rất nhiều so với tu sĩ bình thường ra thì thực sự không có điểm đặc biệt nào khác..." Tử Vi Đại Đế có hơi khó lý giải tình huống trước mắt.

Lôi kiếp không hề biến dị, so với lôi kiếp biến dị còn khiến mấy người họ cảm thấy kinh ngạc hơn.

Lôi kiếp này bình thường quá rồi thì phải!!

Ầm ầm!

Nhưng An Lâm lại muốn cầu rằng bọn họ đừng nói nữa! Thiên kiếp không trâu bò, mình đây có thể thuận buồm xuôi gió chẳng phải là chuyện tốt hay sao? Mấy người cứ nhất định phải cảm thấy không hài lòng là có ý gì vậy?

Hiển nhiên có không ít sinh viên cũng có suy nghĩ không mưu mà lại trùng với An Lâm...

Có sinh viên đã bắt đầu hét lớn tiếng.

"Đạo thiên lôi này không thể hiện được sự lợi hại của thần An của tôi, tôi không phục!"

"Quả thật là quá bình thường, chẳng lẽ không nên biến đổi hình dạng, hay thay thuộc tính gì đó sao?"

Lực lượng không gian đặc biệt kia hòa nhập vào bên trong cơ thể, sau đó hợp lại với thân thể, dần dần xuất hiện nhiều hơn một loại cảm giác không gian! Không phải là loại cảm giác về phương hướng hay không gian bình thường kia mà chính là cảm giác không gian cực kỳ chân thật.

Giác quan thứ bảy xếp sau sáu thứ thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác, tinh thần.

Không gian!!

Thế giới ngay tức thì không còn giống như trước nữa.

An Lâm có thể cảm nhận được sự tồn tại của không gian, cứ như là thoát ra khỏi một thứ vốn có, lại như thu được một sinh mạng mới nào đó, hệt như một người mù sau một lần mở hai mắt ra bỗng nhiên lại thấy được ánh sáng một lần nữa.

Đó là một thế giới hoàn toàn mới!

"Không gian, hóa ra chính là như vậy..." An Lâm mỉm cười, đầu ngón tay khẽ phẩy nhẽ vào không khí, một làn sóng dao động không gian tựa như đang bay múa, khuếch tán ra xa dần đến vô hạn, hòa nhập vào đất trời.

Đối với An Lâm, không gian là thứ đã có thể chạm được tới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận