Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 2118: Chiến thắng tuyệt đối!

Tuyết Quỷ Thú lông vàng vô cùng tuyệt vọng.

Thực lực của Thượng Quan Nghệ còn đáng sợ hơn rất nhiều so với tưởng tượng của nó.

Sự đáng sợ này làm cho mọi âm mưu và mọi công kích không từ thủ đoạn của nó đều trở thành trò cười.

Nắm bắt thời cơ tốt đến cỡ nào, tốc độ nhanh hơn nữa thì sao, một chữ "định" đối phương nói ra, mọi cố gắng đều chẳng có tác dụng gì nữa.

Tuyết Quỷ Thú lông vàng nhìn nữ tử đã từng có thể bị mình bóp chết bất cứ lúc nào, đến nay đã có thể dễ dàng nắm bắt sống chết của nó, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp.

Lúc này, hàn khí màu đen đã bao phủ khắp cơ thể nó, tiễn đưa nó vào bóng đêm vĩnh viễn.

Thần hoàn vỡ nát ầm ầm, trở thành vô số hạt ánh sáng nhỏ rồi tiêu tan.

Thiên thần Tuyết Quỷ Thú cuối cùng cũng đã ngã xuống.

"Thắng rồi... Chúng ta thật sự thắng rồi sao..." – Cả ngàn các linh tiên tông đệ tử và trưởng lão đều có hơi ngẩn người.

"Tứ Cửu Tiên Tông quả nhiên là một Tông Môn có thể tạo ra kì tích!"

Thượng Quan Nghệ nhắm mắt cảm nhận trạng thái hàn lực ở cách mấy trăm ngàn mét, xác nhận hàn lực xâm lấn đã mất đi sức chống cự, sau khi chúng bị thu về cực hàn thánh địa, cô lại mở đôi mắt xanh băng lại một lần nữa, ngẩng đầu nhìn đám đông và cười nói: "Trận chiến này, chúng ta thắng rồi."

Nhưng bọn họ lại thắng rồi, bởi vì sự xuất hiện của một thành viên của Tứ Cửu Tiên Tông, thành công đảo ngược tình thế.

Tuyết Quỷ Thú lông đen đã bị Tô Thiển Vân, Đường Tây Môn và Diệp Linh và một số người khác giết rồi.

"Thành ca đã lập được công lớn rồi." – Tiểu Hồng dúi đầu vào ngực Hiên Viên Thành, lắc lắc cái đầu đỏ rực, nũng nịu nói.

Hoàn thành sự nghiệp vĩ đại là giết chết ba thiên thần liên tục, Thượng Quan Nghệ lúc này cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ.

"Bọn họ đã cứu Tông Môn của chúng ta, che chở cho cả Cửu Châu Giới..." – có vị trưởng lão nước mắt lưng tròng mà nói, "Chúng ta đã tham gia và chứng kiến một chiến thắng vĩ đại!!"

Tất cả kẻ thù đều đã bị giết sạch.

Cô nhìn xung quanh, vùng đất ngập màu trắng của tuyết có những ngọn núi rạn nứt, có những con sông bị đóng băng, có những thân thể khiếm khuyết gãy chi khắp nơi, những vết nứt không gian có thể thấy ở bất cứ đâu, khung cảnh vô cùng khốc liệt, nhưng tại cả mọi thứ đều đã bình lặng lại trong tiếng gào thét của gió tuyết rồi.

Vốn bọn họ đều tưởng rằng đây là một cục diện chắc chắn phải chết, ba đối thủ cấp thiên thần, hơn trăm triệu đại tướng Tuyết Quỷ Thú, chỉ cần nhìn thế trận của địch thôi cũng biết đây là cục diện hữu tử vô sinh rồi.

Thế nhưng dù cho Hiên Viên Thành có khiêm tốn đến thế nào, trên chiến trường đã liên tục vang lên tiếng tung hô anh ấy.

Lời nói của cô ấy giống như một làn gió, khiến cho mọi người có thể cảm nhận được sự dịu dàng và vui mừng từ lời nói ấy.

Hai người Hiên Viên Thành và Thượng Quan Nghệ là sự tồn tại rực rỡ nhất trên chiến trường này, đương nhiên là sẽ nhận được sự tung hô và sự vây quanh của vô số người, đây cũng là truyền thống của Tứ Cửu Tiên Tông.

Hiên Viên Thành đứng ở đầu tàu chiến hạm Tinh Hỏa, dựa vào lan can quan sát cả chiến trường, vì kích động mà hai tay rung nhẹ, mãi sau mới thở ra một hơi: "Ha... cuối cùng cũng thắng rồi... Ta biết là nhất định sẽ thắng mà..."

"Công này của ta không có là bao." – Hiên Viên Thành khiêm tốn cười nói.

Hơi thở của Thượng Quan Nghệ trở nên nặng nề, cả cơ thể lảo đảo rồi ngã về phía sau.

Chuyện này mà lưu truyền ra ngoài, nhất định có thể chấn động cả đại lục Thái Sơ.

Thượng Quan Nghệ gật đầu nhẹ, không tự chủ được hướng ánh mắt về hướng Tây, lẩm bẩm nói: "Cũng không biết là bên An Lâm thế nào rồi, liệu là có giành được thắng lợi hay không..."

Một người trong chốc lát đốt cháy mấy triệu con Tuyết Quỷ Thú, tránh được thương vong số lượng lớn, xoay chuyển cục diện trận chiến.

Không, không được...

Mọi người đều cảm thấy khâm phục và ngưỡng mộ, vậy thì ngay tại đây cứ hét lên ngầu bá cháy là được rồi.

Cực Tây của đại lục Thái Sơ.

Phải nấu trong một năm!...

Như thế thì quá dễ dàng cho cậu ta rồi.

Một người khác thì trở thành tạo thế thần linh đầu tiên trong lịch sử của Tứ Cửu Tiên Tông, chỉ dựa vào sức mạnh của một người mà giết ba thiên thần liên tiếp, kết thúc chiến tranh một cách triệt để.

"Thiên thần dưới đất đã chết hết rồi, chắc chắn là sẽ thắng thôi, Băng Tổ hãy yên tâm!" – Nữ Đế hoàn toàn tự tin về An Lâm, cô cười nói: "Cái người đó có hơi ti tiện thật, nhưng lúc quan trọng thì rất đáng tin cậy."

Thượng Quan Nghệ nhiên nghe thấy Nữ Đế nói lời tổn thương người như vậy cũng cười theo: "Đúng nhỉ, có hơi ti tiện một tí, nhưng cũng chẳng có ai chữa cậu ta cả."

Cô chợt nhớ tới khung cảnh hồi đầu khi An Lâm dùng cái chảo nấu ăn ngang nhiên phá linh thạch của mình, không kìm được mà mỉm cười. Sau khi quay về nhất định phải bắt An Lâm thưởng cho mới được, hay là bắt cậu ta nấu ăn cho cô trong vòng một tháng?

Các thành viên của Tứ Cửu Tiên Tông bắt đầu dọn dẹp chiến trường, cứu trợ cho thương binh, giết nốt những con Tuyết Quỷ Thú còn đang thoi thóp, và thu gom các di hài lại để tiến hành chôn cất.

"Vâng! Người nghỉ ngơi đi đã!" – Nữ Đế gật đầu – "Bây giờ chúng ta đã đánh tan đám thiên thần, hủy diệt ám thủ của Cửu Châu, nên chắc trong khoảng thời gian ngắn này, chúng sẽ không có thủ đoạn gì nữa đâu."

Thượng Quan Nghệ mím môi, nhìn thấy khuôn mặt ngập tràn lo lắng và căng thẳng kia, lắc đầu cười và nói: "Không sao, chỉ là cưỡng ép để tìm lại sức mạnh nên có hơi mệt thôi, ta cần nghỉ ngơi một chút."

"Băng Tổ!" – Nữ Đế lập tức nhảy qua không gian đến bên cạnh Thượng Quan Nghệ, ôm cơ thể mềm mại kia vào trong lòng, vẻ mặt đầy lo âu: "Không sao chứ?"

Một nơi được gọi là chốn thiên không.

Trên cao là đại dương mênh mông không điểm kết.

Dưới đất là một bầu trời trong suốt, tựa như một tấm gương.

Một cánh cổng cao trăm ngàn trượng, cứ lặng im đứng ở nơi này, kết nối bầu trời và đại dương, giải phóng sức mạnh vĩ đại vĩnh hằng từ cổ xưa.

Ở ngoài cánh cổng có một chiếc thuyền cực lớn bằng thủy tinh trắng, trôi nổi trong hư không.

Hơn năm mươi triệu đại tướng Thiên Nhân Tộc đều sống ở xung quanh chiếc thuyền này, bày sẵn thế trận chờ quân địch.

Tên của chiếc thuyền là Tây Hải Thiên Châu, là một trong những đòn sát thủ ẩn giấu của liên quân Tây Hải. Vốn tình báo này ngoại trừ người của Thiên Nhân Tộc ở Tây Hải ra thì không ai biết cả. Nhưng sau khi trải qua trận chiến với Thiên Nhân Đản, An Lâm và Lam Tiểu Nghê đều biết hết rồi!

Giờ phút này hơn năm mươi triệu đại tướng Thiên Nhân Tộc đang canh gác tại khu vực xung quanh Tây Hải Thiên Châu. Chỉ có khi ở gần Tây Hải Thiên Châu, mới có thể tìm được cảm giác an toàn trong tình hình chiến đấu đầy kinh khủng này.

Thiên Nhân Tộc Tây Hải của bọn chúng thất bại rồi.

Hơn nữa là thảm bại!

Bốn đại thiên thần bị Lam Tiểu Nghê xử lý đến nỗi không dò ra tung tích.

Sau đó, Lam Tiểu Nghê đem theo liên quân liên minh Tây Hải, tiến hành đợt phản công mạnh mẽ, đuổi đánh hơn sáu mươi triệu người Thiên Nhân Tộc, khiến số thương vong tăng đến gần mười triệu người.

Cả quãng đường bọn chúng bị truy sát, mãi đến khi gần tới Tây Thiên Môn, đối phương mới bắt đầu rút quân.

"Đáng chết, thù này Tây Mông ta sẽ luôn ghi nhớ!" – Một nguyên soái Thiên Nhân Tộc cực kì phẫn nộ - "Chờ đến khi các thiên thần đại nhân của chúng ta khải hoàn trở về, nhất định sẽ nhấn chìm tất cả hải yêu!!"

"Vậy nếu như là An Lâm đến thì sao?" – Một nguyên soái nữ Thiên Nhân Tộc bỗng nhiên hỏi vặn lại.

Cơ thể nguyên soái Tây Mông nhất thời run lên, dường như có luồng khí lạnh chạy thẳng tới đầu, có cảm giác không nói nổi lời nào nữa rồi.

An Lâm chính là thiên thần hắc ám, mà còn là người mang quyền hành tối cao, tất cả thiên thần dưới đất đều bị An Lâm giết chết, trận chiến này cậu ta đã tạo nên một hình tượng cực kì đáng sợ cho đối thủ rồi... Đối với Thiên Nhân Tộc, danh tiếng của cậu ta hoàn toàn có thể hình dung bằng cụm từ: nghe tin đã sợ mất mật...

"Dù cho là An Lâm có đến, chúng ta... chúng ta cũng phải... cố thủ!" – Tây Mông hít thở thật sâu, nói một cách vô cùng kiên định.

Thế nhưng ngay tại lúc này, trên bầu trời của bọn họ, trên đại dương rộng mênh mông vô tận đó, đột nhiên xuất hiện một cái đầu nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận