Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1629: Nửa đường xuất hiện thêm một người

Át chủ bài của Thần Bức Đại Đế quả nhiên cực kỳ có tác dụng với An Lâm.

An Lâm không thể trơ mắt nhìn lũ tai họa này xâm lấn Cửu Châu được.

Cho dù trong lòng hắn hiểu rất rõ rằng nếu thả Thần Bức Đại Đế đi thì Thần Bức Đại Đế lại có thể tiếp tục nuôi dưỡng lũ người dơi Huyết Quỷ, nhưng hiện giờ hắn đã không lo được nhiều thứ như vậy, Thần Bức Đại Đế bồi dưỡng thêm đám người dơi Huyết Quỷ khác là chuyện của tương lai, nếu như không tiêu diệt toàn bộ lũ người dơi Huyết Quỷ này thì giới Cửu Châu sẽ gặp phải tai ương ngay tức khắc!

"Ha ha ha... thằng nhóc An Lâm, ngươi hãy nghe cho kỹ đây."

"Quân tử báo thù mười năm không muộn, Thần Bức báo thù vạn năm không muộn, kiểu gì cũng sẽ có một ngày, ta sẽ hoàn trả nỗi nhục của ngày hôm nay gấp trăm gấp vạn lần!"

Đôi cánh bị phế kia của Thần Bức Đại Đế cưỡng ép sử dụng bí pháp phục hồi, lập tức muốn giương cánh bỏ chạy.

"Láo xược! Thần Bức Đại Đế, ngươi vì mạng sống mà muốn khiến tâm huyết hai mươi năm của chúng ta chảy về biển đông sao?" Ngọc Khung Thiên Tôn đang đánh nhau, lúc nhìn thấy đám người dơi Huyết Quỷ bay rợp trời cũng phải giận đến tái mặt.

Hắn không ngờ tới vì mạng sống của mình mà Thần Bức Đại Đế lại mang vũ khí giết chóc mà bọn chúng nghiên cứu nhiều năm ra làm mồi nhử An Lâm, điều này hoàn toàn ngoài dự liệu của hắn.

Sắc mặt An Lâm biến đổi cực nhanh: "Khí thế thật khủng khiếp!"

An Lâm lập tức cảm thấy áp lực cực lớn, Thần Bức Đại Đế, người dơi Huyết Quỷ cũng đã đủ phiền lắm rồi, hiện giờ lại còn có một kẻ địch thực lực cực mạnh, hắn còn đánh thế nào được nữa?

Trời xanh biến thành trời đỏ, dường như máu tràn lan khắp bầu trời, để lộ sự bi thương xen lẫn tuyệt vọng vô tận.

Lẽ nào lại có thêm kẻ địch sắp tới nữa ư?

An Lâm biết mình phải tranh thủ thời gian, người dơi Huyết Quỷ đang bay tứ tung khắp nơi, chỉ cần chậm một chút là sẽ có con cá lọt lưới. Hắn giương rộng Phong Dực, muốn đuổi theo lũ người dơi Huyết Quỷ.

"Xèo xèo xèo..."

Thần Bức Đại Đế không rảnh để ý đến Ngọc Khung Thiên Tôn, trời đất bao la, mạng của ông đây mới là lớn nhất.

Nhưng sau đó một màn khiến hắn thấy kinh ngạc xuất hiện.

Đúng lúc này, bầu trời phía xa đột nhiên hóa thành đỏ thẫm như máu.

Nó bay về phía bầu trời, muốn liều mạng chạy trốn.

Hắn cảm thấy loại khí thế này thậm chí có thể sánh được với cả Ngọc Khung Thiên Tôn.

Đó là mây máu do lưới máu bốc hơi tạo thành, khiến cả một vùng rộng lớn biến thành một cảnh tượng máu tươi bao phủ.

Khí tức giết chóc cực kỳ khủng bố cũng ngập tràn khắp trời đất trong nháy mắt.

Tiếng kêu thảm thiết của đám người dơi Huyết Quỷ bắt đầu phát ra từ trong đám mây máu, cực kỳ thê lương đau đớn. Đó là tiếng kêu thảm của mấy vạn người dơi Huyết Quỷ, khiến người nghe sợ hãi cực độ.

Trên trời cao đột nhiên có rất nhiều sợi máu tươi rơi xuống, tựa nhưu thiên la địa võng, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ không gian trong phạm vi năm trăm dặm, vây kín mười mấy vạn người dơi Huyết Quỷ ở bên trong.

Tiếng nước sôi sùng sục bốc hơi vang lên.

Lúc này, An Lâm đã quay đầu, nhìn về phía Thần Bức Đại Đế với vẻ mặt tươi cười.

Thần Bức Đại Đế trợn tròn mắt.

Người đàn ông mặc áo bào đỏ, trên đầu có đôi sừng kỳ lân trong suốt đang đạp trên không khí bay đến, khuôn mặt bình thường nhưng đôi mắt lại ấm áp có thần, khí chất cực kỳ khiêm tốn khiến cả người ấm áp như gió xuân.

An Lâm kinh ngạc đến ngớ người.

Gân xanh của Ngọc Khung Thiên Tôn nổi cuộn, hắn cắn răng, cố nén cơn giận xuống: "Ma Huyết Kỳ Lân... Sao ông lại ở chỗ này?!"

Sau khi mây máu tan hết, bầu trời không còn người dơi Huyết Quỷ nữa.

Ầm ầm!

"Tìm tôi làm gì?" Sắc mặt Ngọc Khung Thiên Tôn âm trầm.

"Đến đây ư, đương nhiên là tới tìm anh rồi, cảm nhận được dao động thần đạo lúc anh đánh nhau, sau đó tôi cứ thế vui vẻ chạy tới thôi..." đôi mắt Đông Phương Tráng Thực nóng rực, cười nói: "Ngọc Khung à Ngọc Khung, anh để tôi tìm kiếm thật là dễ dàng đấy, tìm anh suốt mấy chục năm, thế mà không ngờ anh lại ở bên trong núi thần Thú Thiên của Thần Bức Đại Đế!"

Ngọc Khung Thiên Tôn đờ người.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông kia đều kinh ngạc hô: "Đông Phương Tráng Thực! Không ngờ là ông!"

Đông Phương Tráng Thực cũng ngẩn người, lập tức cảm thấy ngạc nhiên cười nói: "Ồ, An Lâm, Hứa Tiểu Lan, trùng hợp ghê! Lại có thể gặp các cô cậu ở chỗ này."

Sau đó, hắn đưa mắt nhìn sang Ngọc Khung Thiên Tôn, vui tươi hớn hở hỏi: "Ây da, không cẩn thận tiêu diệt hết lũ quỷ nhỏ của các anh rồi, anh sẽ không để trong lòng chứ?"

"Người dơi Huyết Quỷ của ông đây... chết hết rồi?" Thần Bức Đại Đế thì thào mở miệng.

Ở giữa bầu trời màu đỏ bắt đầu xuất hiện một khoảng trống cực lớn.

Trời muốn diệt Thần Bức Đại Đế ta?

Hốc mắt của Thần Bức Đại Đế như có nước, khó khăn lắm mới tranh thủ được một cơ hội chạy trốn, thế mà chớp mắt một cái đã mất teo rồi?

Khí thế khủng khiếp tựa như trời xanh tức giận khuấy động khắp trời đất.

Khí chất của Đông Phương Tráng Thực từ một ông chú có lễ nghĩa biến thành Ma Thần đứng phía trên núi thây biển máu, đôi mắt đỏ thẫm chiếu đến trên người Ngọc Khung Thiên Tôn: "Tôi đến đây làm gì ư... biết rõ còn cố hỏi... Tôi tới tìm anh, đương nhiên là để thu lại thứ vốn nên thuộc về tôi!"

An Lâm nghe xong, được rồi, đây là đồng đội thực lực mạnh mẽ!

Lúc trước hắn cũng nghe nói Đông Phương Tráng Thực muốn tìm một vật, thế nhưng tìm vài chục năm vẫn không thấy.

Hóa ra vật kia lại ở trên người Ngọc Khung Thiên Tôn!

Vừa hay Ngọc Khung Thiên Tôn lại đang trốn tránh để làm nghiên cứu, nếu không phải hắn và Hứa Tiểu Lan đánh bậy đánh bạ nhìn thấy hai tên thần thú lén lút làm nghiên cứu sau đó dẫn đến cuộc chiến này thì có lẽ hiện giờ Đông Phương Tráng Thực vẫn còn đang tìm kiếm không có mục đích.

Nói đến cùng, Đông Phương Tráng Thực còn phải cảm ơn An Lâm và Hứa Tiểu Lan đã khiến Ngọc Khung Thiên Tôn ra tay.

"Thu hồi vật của ông? Tôi không nhớ tôi đã từng lấy đi thứ gì của ông cả." Ngọc Khung Thiên Tôn lạnh lùng mở miệng, sắc mặt không thay đổi mấy.

Đông Phương Tráng Thực tức giận nói: "Lúc trước tôi bị Bàn Cổ trấn áp, anh liền nhân lúc cháy nhà đi hôi của, đánh vỡ thánh cung Kỳ Lân, cướp bóc hết tất cả tài vật trong đó, cũng cướp luôn cả hạt hỗn độn sinh mệnh mà tôi thu được..."

"Ồ..." Ngọc Khung Thiên Tôn chợt hiểu ra gật gật đầu, sau đó nhếch miệng cười nói: "Thứ kia đã bị tôi ăn rồi, ông muốn lấy lại thế nào đây?"

Đông Phương Tráng Thực cũng cười theo: "Không sao, hạt hỗn độn sinh mệnh muôn đời không tan, có thể tăng cường lực sinh mệnh của anh, nhưng lại không thể bị anh hấp thu, tôi chỉ cần giết chết anh rồi lấy nó ra là được."

Ngọc Khung Thiên Tôn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Đông Phương Tráng Thực.

Đông Phương Tráng Thực cũng nhìn chằm chằm quái vật hình người Ngọc Khung Thiên Tôn bằng đôi mắt đỏ thẫm, khí thế dần dần được nâng cao, bầu không khí khẩn trương, cuộc đại chiến đang cực kỳ căng thẳng.

Nhưng hai đại Hợp Đạo đỉnh phong còn chưa khai chiến, An Lâm đã bắt đầu di chuyển trước, đánh một quyền về phía Thần Bức Đại Đế.

Ầm ầm!

"Á...!"

Thần Bức Đại Đế phun máu rơi xuống mặt đất.

"Há há, bé con Thần Bức, không phải nói quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Thần Bức báo thú vạn năm không muộn sao? Thật đáng tiếc, ngươi không có cơ hội có được cái vạn năm kia nữa rồi." An Lâm mỉm cười đạp không khí đáp xuống.

Chỗ hở ra ngoài trên bàn chân trần của hắn như có thần phù màu tím lấp lóe.

Lực lượng khắp mọi nơi đồng loạt ầm vang đập vào người Thần Bức Đại Đế, sức nặng cực lớn khiến nó không thể động đậy được. Đây là thuật pháp nâng cao của Địa Liên Thần Công tầng thứ bảy – Trọng Lực Thải Đạp!

"An Lâm ta báo thù, càng sớm càng tốt, chúc ngươi kiếp sau làm một con dơi tốt." An Lâm cười ha ha, từ trên trời giáng xuống, quyền lực của núi được vận chuyển toàn bộ, ánh vàng trên nắm đấm như mặt trời, cuồn cuộn như núi.

"Để ngươi nếm thử phiên bản Hám Sơn Quyền đẳng cấp của ta..."

"Bất Chu Sơn Thiết Quyền!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận