Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 171: Nhà khoa học – giáo sư Dương

An Lâm và Tô Thiển Vân cứ thế sánh vai cất bước đivào hoàng cung Thanh Mộc.

Hoàng cung Thanh Mộc vô cùng rộng lớn, không chỉ có cung điện rộng rãi khí thế, còn có núi lớn phong cảnh như tranh, hồ nước phẳng lặng như ngọc cùng với biển hoa muôn ngàn loài.

Không thể không nói, phong cảnh trong hoàng cung này thật sự rất đẹp.

Trên đường đi, hai người đi thẳng một mạch, du ngoạn một cách thỏa thích.

Ngoại trừ có một vài ánh mắt kinh ngạc của những người trong cung nhìn về phía An Lâm thì cũng không xảy ra chuyện gì khác.

"Phía trước chính là phòng nghiên cứu thứ sáu của hoàng cung chúng tôi, muốn đến xem thử không?" Tô Thiển Vân chỉ tay về một tòa nhà được xây bằng đá bạch ngọc phía trước rồi mở miệng hỏi.

"Phòng nghiên cứu? Liên quan đến nghiên cứu khoa học kỹ thuật và tu chân sao?" Ánh mắt An Lâm sáng lên, mở miệng hỏi.

"Ừm, đúng rồi, đó là nơi mà giáo sư Dương - nhà khoa học của hoàng tộc chúng tôi làm nghiên cứu, bên trong có rất nhiều thứ thú vị." Tô Thiển Vân cười nói.

An Lâm nhìn thấy người đàn ông trung niên này, hơi sững người lại. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người đeo kính ở giới Cửu Châu.

An Lâm cung kính gật đầu: "Chào ông, tôi là An Lâm, là bạn học của Tô Thiển Vân."

"Woa... Nhiều bảo bối quá!" An Lâm nhìn những món đồ chất liệu bằng kim loại đó, hai mắt cũng sắp hoa lên rồi.

"Ông ấy chính là nhà khoa học của hoàng tộc Thanh Mộc chúng tôi, giáo sư Dương." Tô Thiển Vân vừa cười vừa giới thiệu.

Hắn vô cùng hiếu kỳ và rất muốn tìm hiểu về việc kết hợp giữa khoa học kỹ thuật và tu chân.

Giáo sư Dương xua xua tay: "Việc này tôi cũng chẳng muốn quản, dù sao thì Hằng Nga tiên tử không tức giận là được. Đúng rồi, hai người tới đây làm gì vậy?"

Lúc nói chuyện, hai lúm đồng tiền nhỏ trên khuôn mặt trắng mịn của cô ấy hiện lên, lộ ra nét đáng yêu vô cùng, khiến người ta rung động.

Giáo sư Dương nâng mắt kính lên, mắt kính hiện ra ánh sáng trí tuệ, mặt nở một nụ cười khó hiểu: "Công chúa Vân Nhạc, đây hình như là lần đầu tiên cô đưa một người con trai đi dạo khắp nơi nhỉ, quan hệ không tệ đấy chứ."

Đẩy cánh cửa sắt ra, đập vào tầm mắt chính là các loại máy móc mới lạ, còn có các loại đĩa bát quái pháp khí treo lơ lửng ở giữa, nhiều không đếm xuể.

"Đi, chúng ta đi xem thử!" An Lâm nghe tới đây, bỗng nhiên cảm thấy hứng thú.

Ế... không đúng, Nguyệt Ảnh Địa Tiên hình như cũng từng đeo, nhưng cái mà cô đeo là đồ trang sức.

Giáo sư Dương xoa cằm: "Là vậy à, có vài thứ chạmlung tung rất nguy hiểm, để tôi đích thân giới thiệu và thị phạm cho hai người nhé."

"Ha ha, từ "bảo bối" này dùng hay lắm, tôi rất thích!" Một người đàn ông trung niên đeo kính, trên mặt râu tua tủa, tóc tai rối bời đi tới, vừa cười vừa đáp lại.

Tô Thiển Vân nghe vậy thì rất vui: "Như vậy thì tốt quá, làm phiền giáo sư Dương rồi!"

"An Lâm là bạn học của tôi, tôi... lần này là tôi đóng vai chủ nhà tận tình!" Tô Thiển Vân là một cô gái ít nói, bị trêu chọc một chút thì gương mặt xinh đẹp đã bắt đầu ửng đỏ lên.

"À, tôi đưa bạn học An Lâm tới đây mở mang kiến thức một chút về những máy móc trong khoa học kỹ thuật tu chân tiên tiến." Sau khi thay đổi đề tài, Tô Thiển Vân mới phục hồi lại trạng thái, mở miệng đáp lại.

Tiếp theo chính là các loại dụng cụ thường ngày, gồm có viên trân châu có thể tự động điều chỉnh nhiệt độ và độ ẩm của không khí trong một phạm vi nhất định, đám mây bông màu trắng có thể làm sạch bụi bẩn...

Điều này đối với khát vọng được bay lượn trên trời của những tu sĩ Đạo Chi Thể mà nói chắc chắn là một tin vui cực lớn.

Không thể không nói, nếu như những thứ đồ này có thể sản xuất số lượng lớn, chắc chắn có thể nâng cao thực lực của tu sĩ lên vài cấp.

Thiết bị bay trên không, ví dụ như đôi cánh khung thép có thể giúp người ta bay lượn trên bầu trời xanh, loại tiện lợi hơn một chút thì có giày cưỡi mây, ván trượt không trung,...

Giáo sư Dương cười thần bí: "Cái này là bí mật của hoàng tộc, sẽ không giới thiệu được."

Sau đó, giáo sư Dương đưa An Lâm và Tô Thiển Vân đi tham quan các loại máy móc.

Giáo sư Dương đi tới trước một chiếc rương sắt màu đen, mở rương sắt ra, đột nhiên có ánh sáng trắng tỏa ra.

"Tiếp theo tôi xin long trọng giới thiệu với cậu, phát minh mới của tôi, tôi gọi nó là người máy thép!"

An Lâm gật gật đầu, tiếp tục đi theo sau giáo sư Dương.

Những thiết bị bay trên không này, mặc dù không được linh hoạt như vật cưỡi của tu sĩ Kỳ Dục Linh, nhưng lại có ưu điểm là có thểgiúp cho tu sĩ cấp bậc Đạo Chi Thể dùng nguyên khí của bản thân làm nguồn năng lượng để bay lượn trên trời xanh.

An Lâm đi tới cuối phòng nghiên cứu, nơi đó có một vật khổng lồ.

Từng cái ống xoắn cài nối tiếp vào nhau, trên các bộ phận cấu thành tinh tế có những lá bùa màu xanh lấp lánh, khí tức lạnh như băng nhẹ nhàng tỏa ra bốn phía. Nòng pháo đen kịt to lớn hướngthẳng lên trời, bộ dạng như muốn đâm thủng bầu trời.

"Đây là thứ gì vậy?" An Lâm chỉ vào chiếc máy khổng lồ kia, hơi ngạc nhiên và đưa ra câu hỏi.

Chỉ có điều những thứ đồ này chi phí rất đắt đỏ, hiện nay chỉ có một số bộ đội đặc chủng đủ khả năng sử dụng.

Vũ khí có đẳng cấp cao một chút, ví dụ như kiếm Lôi Vân hội tụ thiên lôi vào trong vũ khí; dùng pháp khí có sẵn để dự trữ sức gió của pháo khói đen; tụ ánh sáng thành trận pháp, sát trận võng quang kết hợp với trận pháp...

Vũ khí bình thường, ví dụ như những vũ khí có kiểu dáng như súng lục, có khả năng nén và lưu trữ nguyên khí của tu sĩ, cuối cùng bắn ra phát đạn có lực xuyên thấu cực lớn.

Sau đó chính là những vũ khí tiên tiến kết hợp giữa tu chân và khoa học kỹ thuật.

An Lâm trợn to hai mắt, chỉ thấy một người máy kim loại mang hình dáng con người xuất hiện trước mặt hắn. Chính xác mà nói thì chính là một người máy gundam vóc dáng tương đương với loài người.

Ánh sáng rực rỡ của kim loại, nòng pháo lạnh băng, lưỡi đao sắc bén, cùng với rãnh năng lượng ở trung tâm. Ngoại trừ việc người máy này hơi xấu ra thì tất cả đều gần như tương tự...

"Người máy thép mà tôi tạo ra này, độ phòng ngự của lớp da kim loại cực kỳ cao, cho dù là tu sĩ Kỳ Hóa Thần cũng không có thể đánh vỡ lớp da sắt của nó, pháo plasma, pháo nguyên khí, pháo nguyên tố ngũ hành đều có đủ cả, còn có kiếm hợp kim thép... Có thể nói, một khi có thể sản xuất thứ này với số lượng lớn, hoàng tộc chúng tôi chắc chắn sẽ đứng nhất trong chín hoàng tộc!" Giáo sư Dương nâng mắt kính, vẻ mặt lúc đó tràn đầy sự đắc ý và tự tin.

Tô Thiển Vân đứng một bên khẽ cười duyên. Người máy thép này cô ấy cũng từng gặp qua, sức mạnh đích thựcvô cùng mạnh mẽ.

Người máy thép này ở trong hoàng tộc, thậm chí trong tầng lớp cao cấp của tiên tông giới Tử Tinh sớm đã không phải là bí mật gì nữa.

Ngược lại, hoàng tộc Thanh Mộc còn cố ý để lộ ra bí mật này để tạo thành một sự uy hiếp vũ lực. Dù sao các tiên tông khác nếu có biết đến sự tồn tại của vật này thì cũng không thể tạo ra được.

"Thế nào hả, bạn nhỏ An Lâm? Thứ này không phải ta khoe khoang, nhưng thế gian chắc chắn không có một loại người máy nào có thể sánh ngang với nó! Người máy thép này chính là ngôn từ thay thế cho sự hoàn mỹ và lãng mạn!" Giáo sư Dương nhìn An Lâm, hy vọng có thể nhìn thấy vẻ kinh sợ và tán tụng trên khuôn mặt hắn.

Đáng tiếc, An Lâmkhiến giáo sư Dương thất vọng rồi, hắn lại nhìn người thép này bằng vẻ mặt kỳ quái.

Ngay lúc trong lòng giáo sư Dương có chút buồn bực, An Lâm mở miệng nói lần nữa: "À... Tôi cũng có một người máy thép, ông có muốn xem một chút không?"

"Cậu nói cái gì, cậu cũng có?" Giáo sư Dương biến đổi sắc mặt.

Sau đó, ông cảm thấy thứ mà An Lâm chuẩn bị lấy ra có lẽ chỉ là một người máy rởm có da sắt phủ kín, liền khẽ cười rồi nói: "Vậy cậu lấy ra cho tôi xem một chút đi, biết đâu tôi còn có thể giúp cậu cải tiến một chút."

An Lâm gật đầu, sau đó từ trong nhẫn không gian lấy ra một người máy gundam hình người mà hắn cướp được từ trong phòng nghiên cứu thứ tám mươi tám ở Tử Tinh, đặt trên mặt đất.

Người máy gundam này lấp lánh ánh kim loại màu trắng, toàn bộ cơ thể sáng bóng, tạo cảm giác rất mượt mà, đồng thời tự mình tản ra luồng khí tức mờ ảo, dường như nó chính là một vật thể sống.

Ánh mắt của giáo sư Dương ban đầu là xem thường, dần dần trở nên ngây dại, ngay cả hít thở cũng trở nên dồn dập.

Hai tay của ông toả ra ánh sáng vàng, run rẩy vuốt ve người máy gundam này, môi run cầm cập: "Vật liệu cấu thànhhợp kim, hoàn mỹ... Sự hài hòa của đường đi trận pháp, hoàn mỹ... Sự hài hòa cảm ứng của thân máy, hoàn mỹ... Vũ khí, không biết..."

Chính là như vậy, giáo sư Dương gần như quỳ sụp xuống.

Bởi vì so với người máy mà An Lâm lấy ra thì người máy thépmà ông chế tạo còn không xứng đáng được xem là người máy rởm... Hoàn toàn là rác rưởi!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận