Ta Tu Có Thể Là Giả Tiên

Chương 1824: Bỏ lỡ

Sân khấu trên không trung tại Tokyo.

Giọng ca dễ nghe êm tai bồng bềnh khắp đất trời.

Nhạc hội của Đông Phương Tuyết đã bắt đầu rồi, hiện trường biến thành biển cả rộn rã.

Một cô gái mặc trang phục Vu Nữ màu đỏ, tóc dài đen nhánh dùng dây lụa mà đỏ buộc lại, da thịt trắng như tuyết như ngọc, bộ dạng thanh lệ tuyệt sắc, nhìn xuyên qua đám người, nhìn khắp xung quanh như đang tìm kiếm cái gì. Khuôn mặt xinh đẹp này của cô, khiến cho không ít fan hâm mộ chuyển dời ánh mắt từ trên người Đông Phương Tuyết sang cô.

Đối với Đông Phương Tuyết trên sân khấu giống như trắng sáng xa xôi không thể chạm, thì cô gái tuyệt sắc gần trong gang tấc trước mắt này, càng khiến người ta nhìn mà kinh diễm.

Cô trở thành một phong cảnh đặc biệt của nhạc hội thu hút ánh nhìn của mọi người.

Thậm chí có không ít người xem không nhịn được mà chủ động nhiệt tình hỏi thăm cô đang tìm kiếm cái gì, nhưng cô gái chỉ lo đi tới đi lui, hoàn toàn không để ý đến nhiệt tình và thân thiết của mọi người.

"An Lâm... Rốt cuộc là anh đang ở đâu..." Cô gái thì thào mở miệng nói.

Tay cô lật một cái, lại có một bình rượu nhỏ màu vàng nhạt phong cách cổ xưa xuất hiện trong lòng bàn tay, trên mặt lộ ra vầng đỏ lạ thường, lẩm bẩm nói: "Còn có cái này, dùng nước bọt có linh lực và năng lượng bản nguyên của Vu Nữ tôi dung hợp với gạo chế tác thành, rượu Khẩu Tước trân quý ủ vài chục năm, cũng không có cơ hội đưa cho hắn..."

Tiếng hát vang khắp sân khấu.

Nếu như An Lâm ở chỗ này, Anh Lạc Tình tự tin cô ta có thể tìm được.

Xung quanh sôi nổi náo nhiệt.

Cô nhìn thấy An Minh Xuyên và cả thành viên của Bình An tiên tông, nhưng vẫn không hề nhìn thấy An Lâm.

Vãn Anh Xuy Tuyết lâu núi Phú Sĩ.

Cô ta chính là Anh Lạc Tình từ núi Phú Sĩ xa xôi ngàn dặm đến xem nhạc hội.

Chỉ có Anh Lạc Tình đứng yên tại chỗ đó, trong tay cầm hai đồ vật, đặt ở trên ngực, nhìn trăng sáng trên bầu trời xa xa, không hề hòa hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Trong biển người mênh mông, hơn hai trăm nghìn người.

Anh Lạc Tình phóng thích thần thức, kiểm tra một lượt nhạc hội, vẫn không phát hiện ra người kia.

Cô gái khẽ cảm khái.

"Đại nhân!"

"Hắn không đến xem nhạc hội sao?" Bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Anh Lạc Tình từ từ mở ra, nhìn bùa hộ mệnh vừa mới dùng dây leo hoa của cây thần bện ở lòng bàn tay: "Cuối cùng vẫn không thể tự tay giao thứ này cho hắn..."

"Cung nghênh đại nhân trở về."

"Thật xa, thật sự quá xa..."

Anh Lạc Tình chân đạp hoa anh đào lướt xuống dưới.

"Hầy... Thật ra cũng không phải rất đẹp trai, chỉ là hơi đẹp trai..." Vu Nữ trông nhà bị phản ứng của Anh Lạc Tình dọa sợ.

"Không thể, trừ phi đích thân đại năng Phản Hư đến, nếu không Thiên Trọng Anh Sát trận không thể bị phá!" Anh Lạc Tình không ngừng lắc đầu: "Về phần đại trận phản tổ, thần linh của Vu Nữ hiện thế, chuyện này càng khó có thể tưởng tượng, địa cầu nào có ai có thể làm được, chẳng lẽ là..."

"Còn có, cô gái rất xinh đẹp đi cạnh anh, là người yêu của anh sao?"

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Anh Lạc Tình phát hiện vẻ mặt hai người này không đúng, lập tức lạnh lùng hỏi.

Bọn họ vừa đi về phía bắc vừa ngắm anh đào.

Hai Vu Nữ vội vàng ra ngoài nghênh đón.

"Thế giới này rất lớn, chúng ta còn có rất nhiều nơi có thể đi chơi." An Lâm cười nói.

An Lâm nói những chuyện thú vị và những hiểu biết về những thứ ở Tinh Vực bên ngoài đại lục Thái Sơ cho Hứa Tiểu Lan, đương nhiên, những chuyện này đều là hắn nghe từ trong miệng Thố Tử Cơ.

Cuối cùng ngâm mình trong một suối nước nóng trên ngọn núi tuyết tự nhiên, ngước nhìn bầu trời đầy sao.

Các Vu Nữ không dám giấu diếm, nói rõ ràng chuyện xảy ra cho Anh Lạc Tình.

Anh Lạc Tình tự lẩm bẩm, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra sự mất mát.

Cô cầm chibi hình người An Lâm trên bàn, chọc chọc vào khuôn mặt An Lâm, dần dần trên mặt lại hiện ra vẻ si mê: "Cũng không biết, An Lâm nhìn thấy gian phòng này sẽ có biểu cảm như thế nào, thật sự rất muốn biết, nhất định phản ứng của hắn rất đáng yêu..."

An Lâm và Hứa Tiểu Lan đã rời đi rồi.

Đột nhiên Anh Lạc Tình nghĩ đến cái gì, hai mắt bỗng dưng phát sáng: "Nhanh! Các ngươi mau nói cho ta một chút, bộ dạng chàng trai kia như thế nào, có phải rất đẹp trai không?!"

"Ôi, anh muốn đến tham quan nhà của tôi, sao không nói với tôi sớm một chút..."

Cô vội vàng xông vào gian phòng của mình, nhìn thấy gian phòng trống rỗng, nụ cười trên mặt dần dần nhạt đi.

"Đó là do ngươi mù." Trên mặt Anh Lạc Tình đã tăng thêm ửng hồng kỳ lạ, lại vội vàng xác nhận dung mạo của đối phương qua lời miêu tả của Vu Nữ trông nhà, kết quả phát hiện thật sự là An Lâm đến!"

Hứa Tiểu Lan cũng rất ngóng trông: "Chờ sau khi chúng ta xử lý xong chuyện của Thiên Nhân tộc, chúng ta đi đến Tinh Vực bên ngoài đại lục Thái Sơ xem được không?"

An Lâm gật đầu: "Được!"

Bọn họ đều có một trực giác.

Trận chiến đấu này sẽ không kéo dài quá lâu.

Có lẽ trận quyết chiến cuối cùng sẽ xảy ra không lâu sau đó thôi.

Phải nhanh chóng tăng cường thực lực mới được...

An Lâm đưa mắt nhìn về khí hải, nơi đó không chỉ có An Kỳ Lân, Phượng Hoàng Thánh Hỏa, cá voi con, còn có ba quả trứng tròn căng, một mặt trời cháy hừng hực, cùng với gai xương mọc lên khắp nơi.

Tiến độ hấp thu mặt trời của hắn ước chừng đã được năm mươi phần trăm. Tiến độ hấp thụ bản nguyên tủy xương của thiên ngoại chân tiên thì càng nhanh, cái sau hơn cái trước, hiện giờ đã sáu mươi phần trăm rồi, tin rằng không đến nửa tháng, nhiệm vụ liên quan đến Minh Tiên Biến có thể hoàn thành rồi.

Hi vọng thời gian khai chiến đừng đến quá nhanh.

"An Lâm! Về sau người của anh muốn tìm tôi học thuật pháp Phá Thiên, không phải bàn nữa!!!" Giọng nói vừa tức giận vừa tủi thân của Cổ Long Đế từ bùa truyền âm truyền đến.

*Bình thường là 'Hoài nghi vào nhân sinh', ở đây tác giả nói lái 'Hoài nghi vào long sinh' vì Cổ Long Đế là rồng.

Kết quả học được mấy ngày, Cổ Long Đế kiểm tra kết quả tu luyện của Thố Tử Cơ, để cô ta thi triển toàn lực những gì học tập được, suýt nữa bị Thố Tử Cơ đánh cho hoài nghi vào long sinh*.

Thố Tử Cơ nghe thấy rất căng thẳng, nói thẳng là cô ta có tư chất bình thường, học không tốt không thể trách cô ta.

Thứ này là đại sát khí dùng để giao chiến với Thiên Nhân tộc và thiên thần quyền hành, nhất định phải học.

An Lâm còn tìm Cổ Long Đế, để cô ta đích thân ra tay, dạy Thố Tử Cơ thuật pháp Phá Thiên.

Dù nói thế nào, cô ta cũng là thần linh cảnh giới Sáng Thế, lực lượng chiến đấu là một trong những người thuộc danh sách đỉnh phong, nếu như cô ta ra tay còn không yên lòng, như vậy cũng không ai có thể đảm nhiệm công việc này rồi.Tiến độ hấp thu mặt trời của hắn ước chừng đã được năm mươi phần trăm. Tiến độ hấp thụ bản nguyên tủy xương của thiên ngoại chân tiên thì càng nhanh, cái sau hơn cái trước, hiện giờ đã sáu mươi phần trăm rồi, tin rằng không đến nửa tháng, nhiệm vụ liên quan đến Minh Tiên Biến có thể hoàn thành rồi.

Hi vọng thời gian khai chiến đừng đến quá nhanh.

An Lâm cảm thấy, các thiên thần chỉ cần để hắn yên ổn một thời gian, tuyệt đối hắn có thể treo ngược các thiên thần lên đập!

Thời gian đần trôi.

Tháng ngày bình thản mà vui vẻ.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan ở lại địa cầu, hưởng thụ phồn hoa chốn nhân gian.

Năm ngày sau, bọn họ quyết định trở về Tứ Cửu tiên tông.

Địa cầu không phát sinh tình huống gì khác thường, để lại một mình Thố Tử Cơ ở lại trấn thủ cửa lớn là đủ rồi.

Dù nói thế nào, cô ta cũng là thần linh cảnh giới Sáng Thế, lực lượng chiến đấu là một trong những người thuộc danh sách đỉnh phong, nếu như cô ta ra tay còn không yên lòng, như vậy cũng không ai có thể đảm nhiệm công việc này rồi.

Địa cầu không phát sinh tình huống gì khác thường, để lại một mình Thố Tử Cơ ở lại trấn thủ cửa lớn là đủ rồi.

Năm ngày sau, bọn họ quyết định trở về Tứ Cửu tiên tông.

An Lâm và Hứa Tiểu Lan ở lại địa cầu, hưởng thụ phồn hoa chốn nhân gian.

Tháng ngày bình thản mà vui vẻ.

Thời gian đần trôi.

An Lâm cảm thấy, các thiên thần chỉ cần để hắn yên ổn một thời gian, tuyệt đối hắn có thể treo ngược các thiên thần lên đập!

"Vì sao?" An Lâm kinh ngạc.

Trong bùa truyền âm im lặng mấy giây.

"Tôi sợ đau..."

Cổ Long Đế chậm rãi nói.

An Lâm: "..."

"Muốn dạy thì tự anh dạy, dù sao An Lâm anh cũng có thực lực của trời, tôi không theo được!"

Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, sao hắn lại nghe thấy trọng giọng nói của Cổ Long Đế mơ hồ có nghẹn ngào.

Rốt cuộc Cổ Long Đế đã trải qua uy áp gì!

Giờ phút này, phía đông bắc đại lục Thái Sơ.

Khu vực di tích văn minh Tử Tinh.

Bên trong vùng ánh sáng vĩnh hằng.

"Nhẹ chút, nhẹ một chút... ái."

Cô gái khoác long bào nằm lỳ trên giường, long bào vén sang một bên, lộ ra làn da trắng nõn, đường cong vô cùng duyên dáng phía sau lưng, hơi thở gấp gáp.

Một cô gái Long tộc có bộ dạng xinh đẹp đang cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc lên lưng cho cô gái kia, phía trên vẫn còn lưu lại vết cào có dao động lực lượng thần hồn đáng sợ của thỏ, vết cào rất lớn.

Cô gái đáng thương này chính là Cổ Long Đế.

Cô so tài với Thố Tử Cơ, kiểm tra hiệu quả học tập của đối phương, yêu cầu Thổ Tử Cơ thi triển toàn lực những gì học được, sau đó chính là bi kịch của Cổ Long Đế...

Luận về chân ý Phá Thiên, vẫn là Cổ Long Đế thấu hiểu tinh thông hơn.

Nhưng mà, không chịu nổi cảnh giới cao của Thố Tử Cơ! Mẹ nó, ai có thể nghĩ đến một con thỏ nhỏ đáng yêu còn hơi tự ti, mẹ nó lại là cảnh giới Sáng Thế chứ?!

Thố Tử Cơ cào xuống một vuốt bình bình thường thường, đã có thể khiến Cổ Long Đế suýt nữa hoài nghi vào long sinh rồi!

"An Lâm.. Đây là cảnh giới Sáng Thế ở nơi nào vậy, mới không bao lâu, mà có thể khiến một lão đại như thế này phục vụ cho anh... Tôi thật sự ngày càng không hiểu anh rồi..." Cổ Long Đế nằm lỳ trên giường, yếu ớt cảm khái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận